Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắt Đầu Xuyên Qua Thành Tiên Tử?
Cửu Huyền Tiên Vực, Vân Tiên đạo châu, tại một nơi hoang vu chi địa, mái tóc phất phơ trên trắng nõn như ngọc khuôn mặt tựa như đen tuyền tinh linh đang chơi đùa bạch ngọc, hai mắt trong suốt như khảm nạm một khỏa Hắc Ngọc quý giá.
Thần sắc lạnh nhạt, mang theo vài tia yếu đuối của nữ tử tuy không có quá nhiều biểu lộ nhưng loại khí chất tựa như Quảng Hàn Tiên Tử này lại làm cho tràn đầy kinh diễm.
Nữ tử này gọi là Cố Thanh Quân, một xuyên việt giả từ lam tinh mà đến, tại nơi hoang vu chẳng có một bóng người, nàng cắn bờ môi đỏ tỏa vẻ không cam tâm thở dài.
“ 3 năm rồi… vẫn không thể tìm thấy vết tích của tu hành…”
Nàng sống trong một thôn gọi là Thạch Thôn, tất nhiên mọi người trong thôn đều không thể tu hành, càng là phàm nhân yếu đuối, nhưng ấm áp của cái gọi là nhà, là thôn, đã mang cho đến cho nàng những niềm vui trong 3 năm nay.
Cố Thanh Quân đứng lên, để thân hình lộ ra linh lung lồi vểnh lên, ẩn ẩn phác họa hai cái thon dài, thẳng tấp mảnh chân.
Thiếu nữ trước mắt luận dung mạo để những cái kia cao cao tại thượng, tuyệt sắc thánh nữ đều phải mặc cảm, cái gì vô thượng mị cốt cũng phải ảm đạm vô quang.
Nàng thẩn thờ bước đi trên con đường mòn về Thạch Thôn.
Thạch Thôn vốn yên bình, sinh cơ tứ phương nhưng giờ này lại là một mảnh huyết vụ, mặt đất bị tàn phá đến cực điểm, sát ý ngập trời, đây rõ ràng là vết tích của những loại kia cường bạo đạo tặc ỷ lại chính mình có chút tu vi mà ngang ngược g·iết chóc.
Cái kia như ngọc nhãn dừng lại thật lâu, rồi từ từ ướt đẫm lệ.Từng hình ảnh trong 3 năm qua của Cố Thanh Quân dao động trong suy nghĩ của nàng, những tiểu hài tử vui đùa, cho đến thôn lão, đã làm cho nàng trở nên hận thấu xương cái kia thiên đạo vô tình, vì cái gì mà phàm nhân không có quyền đứng lên phản kháng?.
Nàng đi đến cạnh cái kia thôn lão t·hi t·hể, lão là trưởng thôn, cũng từng là người mang nàng đến thôn khi nàng vẫn là đứa trẻ bị bỏ rơi tại nơi hoang vắng, t·hi t·hể cầm một thanh đoản kiếm tựa hồ như muốn cùng những cái kia cường tặc chống lại nhưng lại yếu đến vô cùng, không thể nào phản kháng. Cố Thanh Quân tay nhẹ nhàng bắt lấy đoản kiếm, đôi mắt tràn đầy sát cơ, nàng muốn trả thù, g·iết c·hết những tên đạo tặc bạo ngược.
Một lúc sau đó không trung bỗng nhiên xuất hiện một vị thiếu niên ngự kiếm mà đứng, thân hình thẳng tấp, áo vũ phong vân, chân mài như kiếm, anh tú khuôn mặt mang theo loại kia bình đạm mà thâm bất khả trắng phong thái, ánh mắt của vị thiếu niên tập trung tại vị kia hoàn mỹ thiếu nữ đang bi thương, thống khổ đến tột cùng.
Cố Thanh Quân theo linh cảm mà quay đầu lại nhìn vị kia thiếu niên, nàng nghĩ thầm:
("Đối phương lại có thể ngự kiếm phi hành, chắc hẳn không phải cảnh giới bình thường, còn có loại này khí chất cùng với cái kia hoa văn bạch y, lai lịch người này bất phàm nếu không phải trường sinh thế gia người kế vị cũng là một phương Thánh Địa Thánh Tử?")
Trong trắng nõn nà cái kia ngọc thủ nàng đoản kiếm chưa bao giờ buông lỏng, gắt gao nhìn vị kia thiếu niên.
Vị thiếu niên kia ngạc nhiên nói thầm:
(“ Nàng là tại phòng bị ta ?...Không phải, nàng là tùy thời t·ự s·át..”)
Bạch y thiếu niên có chút gấp gáp vội vàng nói:
“Tại hạ Cơ Dạ Vân, đến từ Thái Sơ Thánh Địa xuống núi lịch luyện, vô tình đi ngang qua nơi đây… tại hạ nguyện giúp cô nương báo thù cho những sinh mệnh của thôn trang này”
Cố Thanh Quân buông lỏng tay và thở dài nói:
“Không cần phiền phức đến công tử!”
Thần sắc lạnh lùng mà yếu đuối mang tính quật cường của một nữ tử yếu ớt, ngũ quang linh lung tôn lên cái kia đường cong mà tinh xảo, thon dài trắng như tuyết mảnh chân lại bị phàm phục lộ ra, loại này dung mạo có thể xưng là vạn cổ không một, thế gian duy nhất tiên tử
Cơ Dạ Vân ánh mắt tụ tập trên thân nàng, làm nam tử ai chẳng muốn chiêm ngưỡng cái đẹp, đặc biệt là loại này sắc tựa tiên tử, càng tăng lên những cái kia thánh nữ.
Cố Thanh Quân tựa hồ cảm nhận được sự tập trung ánh nhìn của Cơ Dạ Vân nên nàng vô ý thức lùi lại, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương
"Không biết công tử còn có việc gì ở ta?"
Thành tựu người xuyên việt nhưng lại không có nổi một ngón tay vàng để tung hoành chư thiên vạn giới như những tiểu thuyết mạng lúc ở lam tinh. Cố Thanh Quân luôn cẩn thận, không lúc nào bông lỏng phòng bị đối với vị áo trắng thiếu niên này, dù sao hắn cũng là người đã tu hành mà lại nhìn y phục của đối phương nàng cũng phần nào đoán được vị thiếu niên Cơ Dạ Vân này lai lịch bất phàm.
Cơ Dạ Vân nhất thời xấu hổ vội vàng quay đi
"Thôn này đã bị cường tặc hủy hoại, không biết tiên tử định đi nơi nào?"
Cố Thanh Quân im lặng không trả lời, một lúc sau bờ môi đỏ của nàng khẻ mở
"Ở đây đã từng là nhà của ta, tuy bị hủy hoại nhưng chung quy đây vẫn là nhà của ta, nếu ta không ở đây thì cũng chẳng biết đi nơi nào..."
Giọng nàng có chút yếu ớt, cay đắng của nàng vang lên, một nữ tử phàm nhân yếu đuối chẳng còn nơi có thể gọi là nhà, điều này mang đến cho Cơ Dạ Vân dâng lên xót thương cho nàng, một sự đồng cảm và bảo hộ cho vị thiếu nữ trước mặt.
Cơ Dạ Vân nhìn vị hoàn hảo mỹ thiếu nữ ôm quyền cất tiếng:
"Vậy chi bằng tiên tử đồng hành cùng ta?"
Cố Thanh Quân nhíu mài lại, từ khi xuyên qua đến mảnh này thế giới, đây là lần đầu tiên nàng gặp người tu hành, lại nhìn thân phận của đối phương càng là bất phàm, nàng lo lắng nhưng đây là cơ hội để nàng bước lên con đường tu hành, là cơ hội sống duy nhất của nàng hiện tại.
Cơ Dạ Vân tất nhiên là muốn có dạng này tuyệt thế nữ tử đi cùng, dù sau hắn cũng mới 18 tuổi a, rung động trước vị này thiếu nữ là chuyện thường tình, chưa kể đến tình cảnh của vị này hoàn mỹ nử tử lại vô cùng bi thương, điều đó đã dẫn đến Cơ Dạ Vân muốn cùng nàng đồng hành, cũng muốn mang nàng về Thái Sơ Thánh Địa tu hành để nàng có thực lực tự vệ, dù sao tư sắc nàng như thế cũng là một mầm họa.
Thái Sơ Thánh Địa nội tình thâm hậu, càng là vô thượng thế lực đứng nhìn Cửu Huyền Tiên Vực, nghe đồn thời kì đỉnh phong từng đi ra một vị Tiên Đài chí cao cảnh giới, ngự hỗn độn khống chư thiên, nhưng về sau vị kia mai danh ẩn tích, cũng từ đó Thái Sơ Thánh Địa cũng không có nhấc lên cái gì phong vân, chung quy Thái Sơ Thánh Địa vẫn là một tồn tại bất tử thế lực, càng là nơi mộng của hàng vạn thiên kiêu.
Sau một lúc đắng đo, Cố Thanh Quân khẻ nói:
"Tạ ơn công tử, nhưng trước khi đi ta cần làm một số việc..."
Cơ Dạ Vân mỉm cười thoải mái, có dạng này mỹ mạo tiên tử đồng hành, hắn tự nhiên là vô cùng thích thú, dù cho bắt hắn phải đợi 10 năm đi nữa chắc hắn cũng sẽ bằng lòng.
"Không sao, ta đợi tiên tử làm việc..."
Cơ Dạ Vân nghiêng mặt tươi cười nhìn trước mắt vị thiếu nữ thật lâu.
"Không biết tại hạ có thể biết tiên tử danh xưng ? Còn có... sau này gọi ta Dạ Vân liền tốt, đừng gọi công tử a"
Cố Thanh Quân thở dài tựa như trong lòng tràn đầy cố sự, dù sao nàng vừa chứng kiến cảnh Thạch Thôn đầy huyết sắc chi vụ, đau đớn tột cùng. Môi đào nàng khẻ hở nhưng lại yếu ớt vô cùng, có lẽ hủy diệt Thạch Thôn mang cho nàng một đại v·ết t·hương trong tâm cảnh, thần sắc vẫn như cũ lạnh nhạt:
" Ta tên Cố Thanh Quân, về sau gọi ta Thanh Quân đi, ta cũng không dám đảm đương tiên tử danh xưng !"
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.