Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh
Hoả phượng hoàng càng lúc càng tới gần. Một t·iếng n·ổ "uỳnh" phát ra, sàn đấu nứt ra một đường dài, khói bụi mịt mù bốc lên.
Xem một màn này mọi người ở dưới quan chiến cũng nín thở, nhất là đám người lớp K199A lại càng gấp gáp hơn. Dù biết kết quả là không địch lại nhưng không ai nghĩ Lương Thế Vinh lại ra tay độc như vậy.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Lương Thế Vinh truy cầu Hồ Hà Giang đã hơn hai năm, tuy cách truy cầu của Lương Thế Vinh có hơi khác người, nhưng dù sao Lương Thế Vinh cũng là tóp 100 nhân tài bảng, hắn cũng có kiêu ngạo của hắn.
Lúc này, khói bụi tan đi lộ ra hình bóng của năm người trong đó bình an vô sự, đến một cọng lông cũng không thương tới. Đúng vậy là năm người không phải bốn người. Đứng trước nhất chính là Trần Thái Dương, màn phòng hộ chân khí chính là hắn mở ra.
- Mày cuối cùng cũng lên. Tao còn tưởng ... - Được rồi, mày nói nhiều quá, nghỉ đi đám này để tao lo.
Kiều Phong chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Thái Dương cắt ngang lời nói.
Lương Thế Vinh thấy đột nhiên xuất hiện thêm một người hắn cũng thật là bất ngờ, càng bất ngờ hơn là công kích của hắn lại bị người mới xuất hiện này chặn lại. Hắn biết công kích của mình mạnh bao nhiêu.
Ở vị trí phía trên, trọng tài cũng há hốc miệng không thể tin được. Với tu vi của hắn lại chỉ bắt được tàn ảnh của một người học viên. Càng quá đáng hơn là không biết học viên đó xuyên qua phòng hộ trận pháp thế nào. Hắn biết phòng hộ trận này một khi mở ra thì không gì có thể qua được trừ khi đánh vỡ màn phòng hộ, nhưng không phải pháp tắc cường giả thì không thể phá vỡ, hắn biết điều đó nên hắn mới sửng sốt như vậy.
- Em kia, em đang làm cái gì đó? Đoàn chiên đang đấu ai cho phép em can thiệt vào?
Trọng tài sau phút bất ngờ liền chỉ tay về hướng Trần Thái Dương quát lớn.
Nghe trọng tài nói vậy Trần Thái Dương liền đáp lại.
- Can thiệt, sao thầy lại nói vậy? Em vốn là thànF viên của lớp K199A tham chiên, em vào chiên đấu sao thầy lại nói lè em can thiệt.
Trọng tài lúc này cũng không biết nói gì, vì đúng thực chất là phía K199A đối chiến là 5 người, vì thế hắn đuối lý, cảm thấy mất mặt vì một học viên hắn lại nói.
- Vậy chuyện em đi vào phòng hộ trận không xin phép trọng tài thì em giả thích thế nào?
- Thầy nói em đi vào phòng hộ là thế nào thầy? Em từ đầu vốn ở trong màn phòng hộ chỉ là em ẩn thân đi mà thôi. Và lại em lấy đâu ra năng lực từ ngoài đi vào đúng không thầy.
Lúc này trọng tài đúng là không thể nói gì được vì hắn biết đúng là khi phòng hộ mở ra thì không thể đi qua, nhưng hắn tin vào mắt nhìn của mình. Rõ ràng hắn thấy học viên đó từ ngoài xuyên qua màn phòng hộ đi vào trong, dù chỉ là bắt được tàm ảnh nhưng hắn khẳng định là học viên vừa xuất hiện đó không sai.
Lúc này trọng tài tạm thời dừng trận đấu đi ra ngoài. Một lúc sau, khi quay lại hắn nhìn Trần Thái Dương giống như nhìn một con quái vật. Trần Thái Dương cũng không hiểu tại sao thầy trọng tài lại nhìn hắn như vậy.
Trong tài vào vị trí, trận đấu tiếp tục.
- Thằng kia, tao không biết mày từ đâu xuất hiện nhưng tao có hứng thú với mày rồi đấy.
Lương Thế Vinh nhìn Trần Thái Dương mà chiến ý rào rực.
Trần Thái Dương thấy ánh mắt đó cảm thấy lông tơ dựng đứng.
- Tao không có hứng thú với con trai, mày tìm thằng khác đi.
Nghe vậy Lương Thế Vinh sững sờ, ngây ra một lúc.
- Mày có ý gì?
- Tao hiểu mà, tao biết mày bị gay tao không nói với ai đâu, mày yên tâm.
Tới lúc này Lương Thế Vinh mới hiểu câu trước đó của Trần Thái Dương là có ý gì. Hắn tức giận, đầu bốc hoả một quyền kèm theo hư ảnh bạch hổ bay về phía Trần Thái Dương, kèm theo tiếng hô ''đánh hắn''.
Những người quan chiến thấy một màn đó liền kinh hô.
- Bạch hổ quyền. Oa! Không nghĩ tới Lương Thế Vinh đã thành công luyện được bạch hổ quyền trong Tứ tượng công pháp, đúng là thiên tài mà.
Tiếng kinh hô chưa được bao lâu thì ¡m bạch, bởi vì.
Trần Thái Dương chỉ phất tay, bốn đạo phong mang phóng ra đánh tan bạch hổ quyền.
Vừa đáng tan bạch hổ quyền xong ba đạo công kích liền bay đến. Trần Thái Dương thân ảnh như quỷ mị né tránh. Chân khí vận dụng linh khí đến đăng phong tạo cực.
- Không thể nào!
Lương Thế Vinh hét lớn. Liên tục tung ra ba chiêu bạch hổ quyền nhưng không thể đụng đến Trần Thái Dương dù chỉ một góc áo.
Lúc này, Trần Thái Dương không tránh nữa, nắm tay ngưng tụ chân khí, phong nguyên tố quấn quanh thân, tay vung ra phía trước đánh tan đòn công kích vừa đến. Không dừng lại ở đó, Trần Thái Dương nhảy bật về phía người thức tỉnh độc hệ. Tốc độ nhanh chóng khiến người thức tỉnh độc hệ đó không kịp phản ứng, một quyền tung ra tên đc liền bay ngược về sau đập vào màn phòng hộ, rơi xuống rồi trực tiếp ngất đi. Có thể nói hắn là người xui xẻo nhất đội, luôn luôn bị dính đòn đầu tiên.
Cả đấu tràng lúc này lặng ngắt như tờ, lặng ¡m thin thít tiếng tim đập còn có thể nghe được.
Gió nhẹ thổi qua, một người hít vào khí lạnh thất kinh hô phá vỡ bầy không khí im lịm.
- Vừa có chuyển gì vậy? Hình như tao bị hoa mắt.
Một người khác ở bên cạnh phụ hoạ nói.
- Quá nhanh, tao còn không thấy hắn là làm như thế nào nữa.
Thành viên quan chiến của lớp K199A thấy cảnh này thì một trận hà hê. Bị bức bách lâu như vậy cuối cùng cũng được hạ giận, dù không phải chính mình ra tay.
- Mày thật sự làm tao giận rồi đó thằng nhóc con.
Lương thế vinh giận mặt đỏ tới mang tai gặn từng chứ nói.
Trần Thái Dương không đề ý tiếp tục vận dụng phong nguyên tố gia trì, cực tốc lướt về phía một người khác.
Ngay lúc này dưới chân Trần Thái Dương đột nhiên một vòng tròn với những đường hoa văn màu vàng sậm sáng lên. Một vòng, rồi hai vòng, ba vòng liên tiếp sáng lên cho đến tám vòng tròn trận pháp sáng lên mới dừng lại. Trần Thái Dương lúc này bị vây khốn ở giữa trận.
Trần Thái Dương đứng trong trận quan sát, đột nhiên hắn chú ý đến một vị trí trên đỉnh đầu, một trận pháp màu đỏ như máu đang hình thành.
- Khốn trận kết hợp sát
trận sao? Tạo nghệ trên
trận pháp khá được đấy nhưng người bố trí quá yếu đi.
Nói xong Trần Thái Dương phóng ra một đạo phong mang chém vào khốn trận. Hiển hiên khốn trận chẳng hề hấn gì chỉ rung nhẹ một cái.
- Cũng khá kiên cố đấy chứ. Một đạo không được vậy thì mười đạo. Mười đạo không được thì trăm đạo.
Trần Thái Dương như tùy tâm sự dụng, chỉ cần động ý niệm những đạo phong mang sắc bén như đao liên tục bổ vào thành khốn trận.
Bên ngoài lúc này, lấy Lương Thế Vinh làm trung tâm, ba người liên tục thúc dục chân khí hoá thành sợ du nhập vào trong hoả phượng hoàng. Hoả phượng hoàng lúc này biến lớn, năng lượng càng cuồng bạo giống như có thể tạc nổ bất cứ lúc nào.
- Thằng nhóc, tao cho mày chọc giận tao, bây giờ đi gặp ông nội của mày đi.
Lương Thế Vinh hét lớn, vận dụng chân khí cuối cùng thả phượng hoàng lửa bay về phía Trần Thái Dương.
Trong trận, một đạo phong mang cuối cùng phóng ra đánh phá khốn trận. Khốn trận vỡ vụ nhưng cũng đồng thời sát trận được phát động và hoả phượng hoàng cũng vừa đến.
Hai tiếng nổ liên tiếp, "uỳnh, oàng” phát ra, khói hình nấm bốc lên cao tới 5m.
Nhóm người Hồ Hà Giang chỉ biết đứng nhìn không làm được gì. "Hoá ra bẫy lâu nay lớp K198B đều không đánh hết sức. Hoá ra lực chiến của lớp mình lại kém xa lớp K198B như vậy" Hồ Hà Giang thầm nghĩ.
- Haha! Đây là cái giá khi mày chọc giận tao đó.
Lương Thế Vinh phá lên cười lớn, hắn chắc rằng thằng nhóc đó dưới đòn công kích mãnh liệt đó không chết cũng trọng thương. Ngay cả cao thủ khuy động tiên khí rèn thể cũng không trách khỏi, huống chỉ chỉ là một thằng nhóc khuy động linh khí.
Khói bụi tan đi, Trần Thái Dương không một chút tồn hại đi ra. Lúc năng lượng bạo tạc hắn đã kịp mở ra Nano vi sinh thành một cái hộ thuẫn ngăn chặn mọi công kích, cho nên đến vạt áo của hắn cũng. không hư hao gì.
Lương Thế Vinh như đánh mất thế giới quan, nhìn Trần Thái Dương như một con quái vật kinh hô lên.
- Không thể nào! Không. thể một góc áo của hắn cũng không thể tổn hại được.
Trần Thái Dương không nói một lời, hắn đã nhàm chám với những trận tranh đấu như thế này rồi. Phong nguyên tố ba động, Trần Thái Dương lướt về phía trước. Lúc này không có ngoài ý muốn nào sảy ra, hai tên đồng bạn của Lương Thế Vinh bị một cước, một quyền bay ra xa không còn động tĩnh, rất may là vấn còn thở.
Trần Thái Dương lại chớp nhoáng một cái xuất hiện ngay trước mặt Lương Thế Vinh. Lương Thế Vinh lúc này hoảng hốt lui về sau nói.
- Mày đừng qua đây! Mày đừng qua đây! Tao nhận....!
Nói chưa hết câu Lương Thế Vinh đã bị Trần Thái Dương bót chặt miệng không thốt ra lời, chỉ phát ra những tiếng như lợn kêu. Vốn dĩ hắn có cơ hội nhận thua ngay từ đầu nhưng hắn không can tâm nhận thua như vậy, bây giờ hối hận muốn nhận thua đã không kịp rồi.
Trần Thái Dương từng quyền, từng quyền hạ xuống ngay giữa chấn thủy của hắn, vị trí đau đớn nhất.
- Quyền này tao trị mày cái tội hống hách. Quyền này trị mày tội bắt nạt người yếu hơn mày. Quyền này trị mày vì dám khiêu chiến tao. Còn quyền này cho mày dám ức hiếp lớp trưởng tao, quyền này thay cậu ấy hạ giận vì bao ngày uất ức, quyền này tao đánh mày vì tao ghét thứ như mày.
Liên tục, liên tục những quyền đánh xuống khiến Lương Thế Vinh không biết đâu là trời đâu là đất, buộc trọng tài phải hô, "trận đấu kết thúc".
1222 22xXZ
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.