Bóng Tối Trước Bình Minh

Chương 16: Một khúc triền miên



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh

Chương 16: Một khúc triền miên Lúc này Trần Thái Dương vận dụng một ít năng lượng còn lại thành một hắc động trong lòng bàn tay rồi khó khăn nói ra từng chứ. - Có thể, thả, các nàng, ra, rồi chứ? Nhìn hắc động trên tay Trần Thái Dương nữ tử lộ ra vẻ kiêng kỵ, nhìn sâu Trần Thái Dương một cái như muốn nhớ kỹ gương mặt của hắn rồi trực tiếp quay lưng đạp không mà đi. Trước khi đi còn không quên để lại một câu. - Nếu không có các nàng ngươi sẽ c·hết. Nữ tử tuyệt mĩ rời đi, hắc động trên tay của Trần Thái Dương bay về phía lồng giam ba nữ. Lồng cứng rắn khó phá trước mặt hắc động lại như bùn nhão không thể cản. Làm xong Trần Thái Dương như mất hết khí lực ngã xuống đất co quắp trên mặt đất. Ba nữ vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, trường hợp này các nàng cũng không biết phải làm thế nào. Khi ba nữ đụng đến người của Trần Thái Dương càng làm cho nhiệt lượng trong cơ thể hắn sôi trào khó mà kiềm chế. Tay hắn bắt lấy eo của Hà Thanh Kiều vật nàng xuống, hai tay hắn bắt lấy hai tay của nàng đè chặt nàng xuống đất.
Hà Thanh Kiều bị bất ngờ không kịp phản ứng, với lại sức lực của Trần Thái Dương lúc này như chín trâu cộng lại, nàng muốn phản kháng cũng không làm được chỉ có thể để Trần Thái Dương tùy ý muốn làm gì thì làm. Trần Thái Dương lúc này nhìn chằm chằm vào mắt của Hà Thanh Kiều, người đàng bị hắn đè ở dưới. Hà Thanh Kiều cũng nhìn vào mắt của hắn, ánh mắt có chút u oán nhưng nàng lại không kháng cự. Nhìn ánh mắt đó một tia lý trí giữ lại ranh giới cuối cùng của Trần Thái Dương để hắn không làm ra chuyện sai lầm với Hà Thanh Kiều. Hai người Vũ Thu Tươi và Lý Huyền Nhi cũng không biết làm sao, căn bản không lay động được Trần Thái Dương khi đang ở trạng thái này. Lúc này Vũ Thu Tươi nhìn về phía chiếc túy đựng đan dược kia, ánh mắt kiên định như đã quyết định một điều gì đó. Vũ Thu Tươi nàng cũng là một người hiểu biết rộng cho nên, khi nhìn thấy viên đan dược toả ra hồng quang kia thì nàng cũng biết đó là gì. Mà dạng xuân dược này khi có hai viên thì chính là một loại thần dược cũng là một loại độc dược. Nếu một người uống vào thì chắc chắn là độc dược, còn nếu có đôi tình nhân hoặc phu thê nào đó chia nhau mỗi người một viên thì lúc đó nó chính là thần dược tăng tu vi. Lúc trước nữ tử dung nhan tuyệt mĩ đó vứt ra cũng xót lòng không thôi. Vũ Thu Tươi nàng đã cầm viên đang dược trong tay, nhìn về phía Trần Thái Dương vẻ kiên quyết. Nàng tiến đến đẩy ngã Trần Thái Dương đang ánh mắt như lửa đè lên Hà Thanh Kiều. Hà Thanh Kiều lúc này thoát ra khuôn mặt đỏ ửng nhìn về Trần Thái Dương hiện lên một tia phức tạp. - Hai em đi ra xa chỗ này mau đi, Trần Thái Dương để chị lo. Vũ Thu Tươi nói xong thì ôm chặt lấy Trần Thái Dương không cho hắn cựa quậy. Hai nàng Hà Thanh Kiều và Lý Huyền Nhi hiểu được Vũ Thu Tươi muốn là gì nhưng hai nàng lại không thể ngăn cản, mặt đỏ ửng mà rời đi chỗ này. Lúc này chỉ còn lại hai người Trần Thái Dương và Vũ Thu Tươi. Đột nhiên bị đẩy ngã Trần Thái Dương lấy lại chút tỉnh táo. Nhưng bây giờ hai tay hắn bị hai tay của Vũ Thu Tươi gắt gao đè xuống như lúc vừa rồi hắn đè lên người Hà Thanh Kiều, chỉ là lúc này hắn nằm dưới. Vũ Thu Tươi nàng cũng đã nuốt viên thuốc còn lại, dược lực lúc này cũng làm cho nàng xao xuyến không thôi. Bốn mắt nhìn nhau, nếu Vũ Thu Tươi đã nguyện ý thì Trần Thái Dương hắn cũng không cố kỵ gì nữa, hắn trực tiếp vật lại Vũ Thu Tươi xuống dưới mình, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, theo bản năng Vũ Thu Tươi khé rên lên một cái càng làm cho máu trong người hắn sôi trào lên. Một cái trận bàn đột ngột xuất hiện, một tia hỗn độn khí rơi vào trận bàn, bống chốc pháp trận phòng hộ mở ra, khuôn viên 5km lấy vị trí Trần Thái Dương làm trung tâm. Lúc này, ở trung tâm hai thân ảnh không cố kỵ gì mà quấn lấy nhau, tuy hai người chưa có kinh nghiệm gì trong chuyện nam nữ nhưng lại phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Dưới ánh hoàng hôn chiều tà, quần áo hai người từng kiện từng kiện được cởi ra vứt sang một bên. Trần Thái Dương cơ thịt rắn chắc, Vũ Thu Tươi làn da trắng như tuyết, hai ngọn núi mềm mại trơn bóng ngạo nghễ vươn lên, phía trên cùng nhô lên một nốt đỏ như quả nho khiến người con trai nào thấy cũng phải thèm. Hai tay Trần Thái Dương không kiềm chế mà vuốt ve làm cho Vũ Thu Tươi không ngừng rên lên những tiếng như mèo kêu, khuôn mặt xinh xắn của nàng trở nên có chút u oán càng trở nên mỹ lệ. Da thịt chạm vào nhau, cái xúc cảm đó truyền đến cho con người ta hào hứng đến rào rực. Mắt đối mắt, Trần Thái Dương cũng không kiềm chế nổi nữa, long thương ngẩng cao đầu, cứng rắn xuyên phá rào cản cuối cùng đi sâu vào trong huyệt động, khám phá đến nơi huyền bí mà kỳ ảo. Một tiếng hét lớn từ miệng nhỏ của Vũ Thu Tươi phát ra nhưng rồi nàng lại cắn răng chịu đựng. Một cảm giác đau nhói từ phần hạ truyền đến làm nàng có chút run rẩy, nàng cảm nhận rõ rệt vật cứng đó của Trần Thái Dương nằm sâu trong cơ thể mình. Xa xa bên này, hai người Hà Thanh Kiều và Lý Huyền Nhi lâu lâu lại nghe tiếng rên rỉ truyền đến làm cho hai xấu hổ không thôi, lần này tiếng hét lớn càng làm cho hai nàng giật mình mặt càng đỏ hơn, trong đầu r·ối l·oạn không biết nghĩ điều gì. - Đau lắm à? Anh sẽ cỗ gắng nhẹ nhàng. Nói xong Trần Thái Dương lại hôn lên trán của Vũ Thu Tươi một cái. Vũ Thu Tươi nghe vậy gật gật đầu nói. - Có chút đau nhưng không sao. Nói xong nàng chủ động hôn lên môi Trần Thái Dương, hai người lúc này mới thật sự hoà quyện vào nhau. Trong vùng không gian nhỏ chỉ còn lại những tiếng rên rỉ, những hơi thở nóng bỏng mà gấp gáp của hai người phát ra. Hai thân thể quấn lấy nhau như hai con rắn, ánh mắt nàng mê ly, cảm giác lạ lạ mà khoan khoái đến cực điểm đánh sâu vào linh hồn của hai người. Trần Thái Dương cảm nhận được một lực xiết chặt như có thể xắn tan tất cả tác động lên phần hạ của mình, nhưng cả giác đó hắn lại mê luyến đến điên đảo. Vũ Thu Tươi nàng dường như tê dại ôm chặt lấy Trần Thái Dương. Một dòng nước ấm từ Trần Thái Dương truyền vào để linh hồn hai người được thăng hoa đến cùng cực như ở chỗ thần tiên. Hai người triền miên từ chiều tà đến lúc nửa đêm, trải qua bao nhiêu trận chiến điên cuồng đến khi dược lực trong người tan hết mới dừng lại. Lúc này gió nhẻ nhẹ thổi, ánh trăng trên cao chiếu xuống thân ảnh lờ mờ của hai người nằm ôm nhau càng làm cho cảnh đêm đẹp đến mức không thể tả. Trần Thái Dương nhìn Vũ Thu Tươi đang nằm khép nép trong lòng mình lại nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng. Vũ Thu Tươi lúc này lộ ra khuôn mặt hồng nhuận dưới ánh trăng cành trên nên lung linh nhìn hắn. Ánh mắt u oán có chút giận hờn kèm theo một chút mong chờ và lo lắng hỏi.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ? Trần Thái Dương nghe vậy sững sờ, hắn vấn chưa nghĩ đến vấn đề này, hắn càng không nghĩ Vũ Thu Tươi lại trực tiếp hỏi như vậy. Nhưng với tính cánh thẳng thắn, trực tiếp của Vũ Thu Tươi thì nàng đúng là người không thích vòng vo. Sững sờ chốc lát Trần Thái Dương nhìn vào ánh mắt mong chờ đó của Vũ Thu Tươi mỉm cười nói. - Chỉ cần em không ghét bỏ anh, anh nguyện dùng cả cuộc đời này bảo vệ em. - Miệng lưới. Vũ Thu Tươi thẹn thùng, nắm đấm gõ nhẹ vào ngực của Trần Thái Dương. Nhìn vào ngọn núi mềm mại cao v·út và hai quả nho đỏ đó trong lòng Trần Thái Dương lại xao động. Vũ Thu Tươi tuy mới 16 tuổi nhưng thân thể lại phát triển rất hoàn mĩ, lồi lõm rất cân bằng. Long thương lại ngẩng đầu, Vũ Thu Tươi nhìn thấy vậy không khỏi oán trách nói. - Vấn chưa thấy đủ sao? Lúc này Trần Thái Dương lại lật dè lên người của Vũ Thu Tươi rồi nói. - Yêu tinh này, em đẹp như thế làm sao anh có thể chống lại đây. Nói xong, long thương thuận thế trơn trượt tiến vào, những tiếng rên ri, tiếng thở gấp lại nổi lên. Gió nhẹ, ánh trăng làm nền cho hai người lại cùng thăng hoa.
Sáng sớm Trần Thái Dương bế Vũ Thu Tươi đi ra, phần hạ của nàng còn có chút nhói nhói. Khuôn mặt của Vũ Thu Tươi lúc này hồng nhuận phới phới như tắm gió xuân. Cách đó không xa hai người Hà Thanh Kiều và Lý Huyền Nhi đang ngồi tựa vào nhau, vẻ mặt ủ rú không có sức sống. Trần Thái Dương bế Vũ Thu Tươi đi đến, hai nàng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn không khỏi doạ cho Trần Thái Dương cùng Vũ Thu Tươi giật mình. Ánh mắt lờ đờ, tròng mắt thâm quầng như gấu trúc, mặt ngược lại trắng bệch như tờ giấy. - Hai người đây là làm sao? Trần Thái Dương giật mình nói lên. Nghe vậy Vũ Thu Tươi cũng nói lên suy nghĩ. - Đây hình như là trúng độc rồi thì phải. Lý Huyền Nhi cùng Hà Thanh Kiều nhìn hai người vẻ oán hận. Lý Huyền Nhi lên tiếng nói. - Chẳng phải vì hai người cả đêm kêu la không cho ai nghỉ sao? Giờ còn hỏi. Lý Huyền Nhi bíu môi quay mặt đi. Hà Thanh Kiều cũng chen vào nói tiếp. - Ăn lương cẩu của hai người cả đêm nên mới trúng độc đó, biết chưa. Trần Thái Dương có chút chột dạ gái gái đầu không biết nói gì. Hà Thanh Kiều và Lý Huyền Nhi nhìn nhau cùng thở dài rồi ôm nhau khóc vì gặp người cùng hoàn cảnh. Vũ Thu Tươi nhìn Trần Thái Dương, nàng đỏ mặt xấu hổ cũng không biết làm thế nào. Lúc này trận pháp phòng hộ rung lắc, liên tục truyền đến những t·iếng n·ổ. Trần Thái Dương nhìn ra ngoài thấy một đám người tụ tập ở ngoài đang oanh kích hộ trận, có cả q·uân đ·ội cũng đến. Đoàn người này chắc chắn là đến vì động tĩnh hôm qua đánh nhau quá lớn. - Chúng ta rời khỏi chỗ này trước. Nói xong Trần Thái Dương mở ra Nano hộ giáp, hình dạng của hắn trở nên cao lớn hơn, hộ giáp như một con Phi Long đang dương uy làm ba nữ mê mẩn không thôi. Trần Thái Dương không nghĩ nhiêu, một tay ôm lấy Vũ Thu Tươi, tay còn lại ôm lấy hai nữ Hà Thanh Kiều và Lý Huyền Nhi. Trận bàn thu lại phòng hộ trận biến mất, Phong nguyên tố phát động, dùng tốc độ nhanh rời khỏi chỗ này. Hỗn độn khí là khởi nguyên của vũ trụ, khi diễn sinh ra phong nguyên tố thì tốc độ khủng kh·iếp khó ai có thể tưởng tưởng. Nhóm người ở ngoài chỉ thấy được một vệt xanh xẹt qua đến đường chân trời rồi biết mất. Một lúc sau, một t·iếng n·ổ "đoàng" gây chấn động cả trời đất phát ra, đó là trước khi rời đi Trần Thái Dương phát ra lỗ đen hủy diệt. Cả trại thợ săn Hoàng Long trở thành phế tích. ****************

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.