Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh
Tại cứ điểm 37A1, đây là chiến trường chính tại khu vực Nghệ An, ngăn chặn lấy lỗ hổng thời không lớn nhất trong khu vực, nó gần sánh ngang với lỗ hổng thời không tại khu vực 59A1. Đại lượng quái vật cũng từ trong lỗ hổng mà ra, nhất là quái vật có linh trí cao, cho nên tại đây q·uân đ·ội tập trung nhiều nhất. Ngày xưa thành phố Vinh phồn hoa nay là bãi chiến trường đấm máu nhất toàn nước Việt Nam.
Lúc này, tại chiến trường cứ điểm 37A1. Giữa chiến trường sinh tử nhưng lại sảy ra một cảnh tưởng không được hài hoà với xung quanh.
Một thiếu niên vừa chém c·hết một con quái vật đằng trước, tức giận quay về sau phóng ra kiếm của chính mình. Kiếm bay thẳng xẹt qua vai một thiếu nữ diện đầm màu xanh, cắt đi vài sợi tóc xanh dương của nàng, sau đó đâm xuyên qua cổ của một con quái vật đang lao tới t·ấn c·ông nàng.
- Đồ điên, sao mi cứ léo đéo theo tau hoài vậy.
Thiếu niên khó chịu nhìn qua thiếu nữ trên mặt hiện rõ vẻ không vui.
Nghe thấy vậy thiếu nữ nhí nha nhí nhảnh, chạy đến trước mặt thiếu niên vẻ e thẹn. Nàng dường như không qua tâm đến xung quanh đang là đầy rẫy những quái vật.
- Anh là hộ vệ của em, em không đi theo anh thì đi theo ai.
- Hộ vệ! Từ lúc nào tau thì hộ vệ của mi rứa. Với lại chiến lực của mi còn sợ mấy con quái vật này sao?
- Thì, người ta sợ thật mà.
Thiếu niên nghe vậy rùng mình một cái không khỏi toàn thân nổi da gà, kiếm trên tay lại chém ra, kiếm mang bay đi chém c·hết những con quái vật đang lao đến t·ấn c·ông, hét lớn nói.
- Đồ điên! Đồ giả tạo. Tần Vân Nghê, mi còn léo đéo theo tau, là tau mặc kệ sống c·hết của mi.
Nói xong hắn quay đi tiếp tục lao vào chiến trường chém g·iết. Hắn biết chiến lực của vị tiểu cô nương này cao tới đâu. Căn bản đám quái vật nay còn không thể chạm đến được một sợi tóc của cô chứ đừng nói là tổn thương.
Tần Vân Nghê nghe vậy bíu môi nói nhỏ.
- Giống như em không đi theo thì anh sẽ không mặc kể em vậy.
Các chiến sĩ đang chiến đấu trên chiến trường cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, lắc đầu mỉm cười sau đó lại lao vào chiến đấu như đã quen thuộc với tỉnh cảnh này.
Lúc này xuất hiện một con quái vật hình người, móng vuốt sắc nhọn đang điên cuồng chém g·iết lấy chiến sĩ bên q·uân đ·ội, đó là quái vật có linh trí cao. Trần Thái Dương thấy vậy không do dự tăng tốc lao về phía quái vật kia.
- Trần Thái Dương, đợi em với.
Trần Thái Dương đi trước, Tần Vân Nghê cũng theo sau bám chặt không rời.
Từ lúc Tần Vân Nghê theo ông nội đến đây vào 4 năm trước, cô đã gặp Trần Thái Dương. Từ trong người Trần Thái Dương cô cảm nhận được một thứ gì đó rất quen thuộc thu hút cô. Vì con gái tính tò mò nên cô cứ bán lấy Trần Thái Dương từ lúc đó tới bây giờ. Mắng không đi, đuổi cũng không đi, dĩnh chặt như keo 502. Trần Thái Dương đành bất lực mang theo cái đuôi này dong ruổi khắp nơi trên chiến trường. Ông nội Tần Vân Nghê thấy vậy cũng không biết làm sao, đành nhờ Trần Thái Dương bảo vệ cháu gái của mình, không biết nghĩ cái gì mà cô lại xem Trần Thái Dương như là hộ vệ của mình, và từ đó câu chửi tục "Đồ điên" cũng thành câu cửa miệng của Trần Thái Dương.
Trần Thái Dương nhảy lên chân khí hội tụ tại nắm đấm, phi thẳng đến quái vật, giáng xuống một quyền. Vị trí đất nơi đánh xuống tạo thành một hố to nhưng không thấy quái vật đâu.
Quái vật lúc này xuất hiện cách đó không xa, hắn cảm nhận được áp lực đến từ nắm đấm kia, hắn không hề do dự mà trực tiếp dùng đến thuấn di phù.
Quái vật ánh mắt âm lánh liếc nhìn về phía nhìn về phía Trần Thái Dương và Tần Vân Nghê rồi nhanh chóng lui ra xa rất xa mới dừng lại.
Ngay lúc quái vật hình người vừa thoát đi, từ dưới mặt đất xuất hiện năm cây xúc tua khổng lồ mục mục tiêu t·ấn c·ông không phải Trần Thái Dương mà là Tần Vân Nghê. Tốc độ nhanh chóng, thoáng chốc đã đến trước mặt Tần Vân Nghê.
Tần Vân Nghê cho dù có chiến lực cao, nổi bật hơn người cùng trang lứa nhưng công kích ở cấp độ này vấn là quá sức đối với nàng.
Trần Thái Dương kịp làm ra phải ứng, lỗ đen được phóng ra chắn trước người Tần Vân Nghê, nhưng hắn cũng bị hai quái vật hình người khác quấn lấy. Tốc độ của xúc tua cũng không phải bình thường, bốn cây xúc tua bị lỗ đen thôn phệ, còn một cây xúc tua còn lại cắm xuyên qua vai của Tần Vân Nghê trước khi bị Trần Thái Dương một kiếm chém đứt.
- Này! Này! Bà điên! Cô sao rồi?
Trần Thái Dương vung kiếm chém c·hết một con quái vật hình người, thoát ra vội vàng chạy đến đỡ lấy Tần Vân Nghê, miệng không ngừng gọi. Tần Vân Nghê lúc này toàn thân run run, v·ết t·hương ở vai không ngừng bị ăn mòn lan ra khiến nàng đau đớn, rên rỉ. Tần Vân Nghê có thuộc tính quang minh hộ thân mới làm giảm tốc độ ăn mòn lại.
Bên ngoài, các chiến sĩ thấy Tần Vân Nghê bị ám toán, dưới sự chỉ huy của một tiểu đoàn trưởng đang điên cuồng t·ấn c·ông về phía bên này để tiếp viện ứng cứu. Từ trong cứ điểm, ba cường giả đạp không bay ra khỏi cứ điểm lao về phía chiến trường nhưng bị chặn bởi 5 cường giả quái vật khác.
Một con quái vật hình người có vẻ là đứng đầu trong nhóm 5 quái vật này mở miệng nói tiếng người.
- Tần Thiên Dụ, các người muốn phá vỡ quy định ngầm của chiến trường sao?
Tần Thiên Dụ là ông nội của Tần Vân Nghê lập tức đáp trả.
- Phá vỡ quy định. Nực cười, chúng mày thấy bọn tao cần phải tuân thủ mấy cái quái đó sao?
Nói xong năng lượng từ trong người bùng phát, hai người phía sau cũng sẵn sàng đánh lên, khí thế 3 người tạo ra không thua kém gì 5 cường giả quái vật. Tần Thiên Dụ không nói đến câu thứ hai, ông đang gấp cứu lấy cháu gái của mình trực tiếp xông lên mở ra cuộc chiến ở trên không.
Bên này, thấy khí tức Tần Vân Nghê càng lúc càng yếu Trần Thái Dương triệt để hoảng rồi, dù sao tâm trí hắn cũng mói chỉ là đứa trẻ 15 tuổi. Hắn triệt để mở ra Nano Vi Sinh tạo thành một màn phòng hộ bao trùm lấy hắn và Tần Vân Nghê.
- Không phải anh nói sẽ mặc kể em sao? Sao bây giờ lại hoảng hốt như vậy?
Một tiếng nỉ non, yếu ớt Tần Vân Nghê thốt ra làm cho Trần Thái Dương càng không xong.
- Thương thế này rồi còn đùa được.
Tần Vân Nghê nghe vậy dù đau nhưng vấn mỉm cười nói.
- Hứa với em đi, anh làm hộ vệ của em.
- Được! Được! Được!
Trần Thái Dương hắn bây giờ còn suy nghĩ được gì nữa, nói gì đều đáp ứng hết. Tần Vân Nghê nghe như vậy thì khé mỉm cười rồi ngất đi.
- Vân Nghê! Vâng Nghê.
Trần Thái Dương không biết trạng thái lúc này của hắn làm cho người cùng quái vật đều sợ không giám lại gần. Không gian xung quanh hắn trở nên vặn vẹo, bị bóp méo. Không ngoài trừ thứ gì khi đến gần đều bị cuốn vào trong lỗ đen đến xác cũng không còn. Ngay cả quái vật 8 xúc tua, sau khi công kích, súy nữa cũng bị cuốn vào theo, tình cạnh lúc đó làm hắn vô cùng hoảng sợ, may mắn có đồng bọn kéo ra.
Trần Thái Dương lúc này không nghĩ cái gì khác, chỉ một lòng muốn cứu lấy Tần Vân Nghê, ai cũng không cản được đường trở về của hắn. Nhưng không, ở trạng thái này của hắn không một con quái vật nào dám tiến lên, chứ đừng nói là lại gần.
Thuộc tính gió phát động kết hợp đạp không mà bay, trong phút chốc hắn đã về tới căn cứ điểm. Lực lượng quân y đã đợi sắn ở đó như đã biết, chỉ đợi hắn đến.
Tần Vân Nghê được đặt lên xe rồi gấp rút đi vào phòng c·ấp c·ứu.
Trần Thái Dương nhìn hướng nàng rời đi, rồi nhìn về bác sĩ trưởng nói.
- Nhờ chú, nhất định phải cứu được nàng.
Bác sĩ trưởng vỗ vỗ vai hắn rồi nói.
- Nhất định.
****************
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.