Bóng Tối Trước Bình Minh

Chương 5: Trở về Hà Nội



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh

- C·hết đi! Trần Thái Dương vu·ng t·hương đâm thẳng. Chân khí ngưng tụ ở mũi thương đủ để san bằng một ngọn núi đang gia tốc đâm về phía Rùa Vàng. Rùa Vàng lúc này hoảng rồi, vội vàng phóng to mai rùa, toàn thân yêu khí đều áp xúc ở mai rùa chống đỡ, còn thân mình thì chuy tọt vài trong. Mũi thương lăng lệ cuốn theo năng lượng đỏ, đen đâm mạnh vào mai rùa tạo ra những sóng khí cùng năng lượng phát tán bốn phía. Mặt đất nơi Rùa Vàng đặt chân đang không ngừng lóm xuống, đất đá theo sóng năng lượng mà bay ra. Mai rùa vốn lành lặn lúc này bắt đầu xuất hiện vết nứt, từ vị trí mũi thương đâm xuống mà lan tràn ra khắp mai rùa. "Toang" một tiếng, mai rùa hoàn toàn vỡ vụ, mũ: thương thuận thế đâm xuyên qua thân thể rùa vàng chọc thủng về phía sau. - Tha! Tha ta. Rùa Vàng miệng ói máu yếu ớt đang hoảng sợ cầu xin trong vô vọng. Ánh mắt Trần Thái Dương đỏ như máu, mặt không chúa thương cảm, hắn hét lón "A........" một cái rồi cầm cán thương xốc quái vật Rùa Vàng. lên trời. Quái vật Rùa Vàng tới tận lúc chết hắn cũng không nghĩ, vì sao Đôi Cánh 000 lại ở đây, vì sao vùng đất nhỏ bé này lại tồn tại người của tổ chức Đôi Cánh. Hắn càng không nghĩ thực lực của hắn đã vượt qua pháp tắc lại bị bại bởi một nhân loại pháp tắc nhập môn, mà còn là bại không chịu nổi một kích.
Tới lúc này, chiến đấu mới kết thúc. Chiến trường trở thành một mỡ hỗ độn. Đất, đá, xác quái vật, quân nhân hi sinh đâu đâu trên chiến trường đều có. Nhưng lúc này không ai quân tâm, tất cả những người còn sống hò reo, xả đi những đau khổ và mệt mỏi những ngày qua chiến đấu. Họ vui sướng. vì cứ điểm đã hoàn toàn chiên thắng. Họ ôm trầm lấy nhau không quan trọng là trai hay gái. Họ cười vì chiến thắng, rồi họ cũng rơi nước mắt và khóc lên thành tiếng vì những đồng đội đã hi sinh. Những người hi sinh đó có người là em trai, em gái của họ, có người bạn bè cùng nhau lớn lên, và họ cùng là đồng chí đồng đội đứng trên đầu chiến tuyến. Họ đều là những anh hùng. - Lúc này lỗ hổng thời không đã hoàn toàn khép lại. Khi giết chết thủ hộ giả của lỗ hổng thời không thì nó tự động khép lại, và tất nhiên thủ hộ giả của lỗ hổng thời không tại chiến trường 37A này chính là quái vật Rùa Vàng. 3 ngày sau, tin tức từ các cứ điểm 37B, 37C, 37D truyền đến rằng, tất cả cứ điểm đã hoàn toàn chiến thắng. Dường như các thủ hộ giả của lỗ hổng thời không tại các cứ điểm 37 lấy Rùa Vàng là đầu, một khi rắn mất đầu thì đuôi cũng chỉ vùng vẫy mà thôi. Nghệ An chính thức hoà bình, diệt sạch quái thú. Để mỏ lại một lỗ hổng thời không khác thì bên quái vật cũng cần một thời gian rất dài, lỗ hổng to lớn thì 3 đến 4 năm, nhỏ thì 1 đến 2 năm. Trần Thái Dương cũng được cấp trên ban bố xuống mệnh lệnh che giấu thân phận. Tất cả những người chứng kiến trận chiến hôm đó đều phải lấy danh dự của một quân nhân ra thể. T đó trong tin tức của tờ báo toàn quốc được cả nước biết đến, Trần Thái Dương vấn chỉ xuất hiện trên danh nghĩa là một chiến sĩ Đặc Công anh hùng bí ẩn. Tần Vân Nghê, cũng đã rời đi, theo lời của Tần Thiên Dụ kể lại thì đã về nhà để chứa trị do thuộc tính ăn mòn quá sâu cần thanh tẩy. Trần Thái Dương hỏi nhà Tần Vân Nghê ở đâu thì Tần Thiên Dụ cũng chỉ lắc đầu không nói. - Lúc này trong phòng họp của của cứ điểm 37, toàn bộ chỉ huy của các cứ điểm 37A,B,C,D và các sĩ quan cao cấp đều tại. Trần Thái Dương cũng ở trong đó, tui hắn không được bổ nhiệm chức vụ vì còn quá nhỏ nhưng cấp bậc thượng tá của hắn vấn còn đó. Đại tá Nguyễn Minh Tân, chỉ huy tối cao tại cứ điểm 37 mở lời nói. - Thông báo với các đồng chí một tin vô cùng không tốt. Người của Thuận Thiên Thánh Địa đã tới nước ta, nhưng đa số người đều ẩn náu đi, chỉ có 2 người xuất hiện với tư cánh ngoại giao đang được chính phủ Việt Nam tiếp đón. Cấp trên cho biết rằng bọn chúng suất hiện là vì các đôi cánh. Đôi cánh 073 ở ẩn nấp ở nước ta đã bị bắt. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng khi nghe tin thông báo. Nguyễn Minh Tân ngừng một lúc nhìn về phía Trần Thái Dương. Trần Thái Dương khi nghe tin Đôi Cánh 073 bị bắt thì trong mắt loé lên một tia sát khí rồi biên mất. Nguyễn Minh Tân lại nói tiếp. - Trên báo thế giới cũng có thông báo, các Đôi Cánh số 055, 049 và 036 cũng bị bắt rồi. Nghe tới đây Trần Thái Dương không còn bình tĩnh nữa rồi, hắn phấn nổ, con mắt hằn tơ máu, gặn giọng từng chứ nói. - Cái bọn khốn nạn này, rồi sẽ có một ngày tao đập nát cả các thánh địa đó. Lúc này Lê Yến đến bên cạnh ôm lấy Trần Thái Dương nói. - Thái Dương, con bình tĩnh, Việt Nam ta tui là không tham gia liên linh thế giới AUPM nhưng. cũng không thể bảo vệ các đôi cánh khác khi không có quốc tịch Việt Nam được. - Vâng, sư phụ! Con hiểu mà. Chỉ là con không hiểu rõ ràng các đôi cánh đã anh dũng giết quái vật như thế, tại sao liên minh thế giới lại muốn giải tán tổ chức đôi cánh? Tại sao lại muốn nghiên cứu bọn con? Tại sao lại gắn tội cấu kết với quái vật cho con vậy? Trần Thái Dương lúc này khóc. Từng người, từng người trong tổ chứ đôi cánh bị bắt, ngày ngày bị lấy máu, rút năng lượng rồi còn bị rút cả Nano vi sinh tất cả chỉ vì một câu nói của thánh chủ để nghiên cứu. Hắn bất lực, hắn hận cả thế giới, hắn không còn tin vào điều gì nữa. Cũng. may là còn Việt Nam, còn sư phụ hắn cứu vớt hắn trước ranh giới tan vỡ cuối cùng. 3 ngày sau, trên chiếc phi cơ mang thương hiệu Vietjet, Trần Thái Dương khuôn mặt thấn thờ chán chường như không có sức sống. Lê Anh ngồi bên cạnh Trần Thái Dương chỉ biết thở dài. Năm nay Trần Thái Dương mới 15 tuổi nhưng những chuyển mà hắn trải qua lại quá nhiều, trong khi đó bạn cùng lứa hắn vấn đang được học hành, vui chơi, vô lo vô nghĩ. Dù cô là sư phụ của hắn nhưng cô cũng cảm thấy không có tư cách gì để khuyên giải hắn vì đau khổ hắn trải qua có một phần là do các cô, chính sư phụ của hắn tạo nên. Xuống phi cơ, Lê Anh cùng Trần Thái Dương. đang đi trên một con phí của Hà Nội. Chiến trường cách xa Hà Nội cho nên ở đây vấn phồn hoa và là hậu phương vững chắc cho đầu chiến tuyến. Một lúc sau, Lê Anh dẫn Trần Thái Dương đến trước cửa của một ngôi biệt thử xa hoa, lộng lẫy. Đây là nhà của ba chị em cô và cũng là nhà của Trần Thái Dương lúc hắn còn nhỏ. Đi xa 10 năm nay mới trở về, cảnh vật vẫn như cũ luôn có người chăm sóc nhưng con người thì đã thay đổi.
Bước vô cổng đã có quản gia cùng người giúp việc chờ sẵn ở cửa nghênh đón. - Mừng gia chủ cùng công tử trở về. Lê Anh nhìn thấy lão quản gia già hơn rất nhiều cũng thấy thương. Ông đã tận tụy vì nhà nhà quá nhiều mà các cô thì lúc nào cũng ở chiến tuyến mấy khi trở về. Cô nói. - Lão Châu, vất vả cho ông rồi. - Không đâu gia chủ. Gia chủ nói quá lời rồi. Lão Châu tên đầy đủ là Châu Tình Chu. Lúc này lão nhìn về phía Trần Thái Dương, trong hốc mắt có gì đó tuôn ra. Cả đời ông không có con cháu, vợ cũng đã mất cho nên ông xem Trần Thái Dương như là cháu của mình mà chăm sóc. Lúc này ông có chút xúc động nói. - Công tử, xa cách 10 năm, bây giờ cậu đã lón thế này rồi, lão rất vui khi cậu trở về. Trần Thái Dương lúc này mắt cũng đã ươn ướt, lúc nhỏ hắn luôn cưới trên cổ của ông, bắt ông làm trâu rồi cưới trên lưng của ông. Bây giờ nhìn ông đã già hơn không còn khoẻ như trước, Trần Thái Dương cảm thấy đau lòng. Hắn bước lên ôm lấy ông rồi nói. - Ông Chu, ông già đi nhiều quá. - Lão đây thế nào cũng được, cậu khoẻ mạnh là lão đây vui rồi.
Lê Anh ở lại cùng Trần Thái Dương 3 ngày sau đó cô lại đi ra đầu chiến tuyến vì có công việc. Trần Thái Dương cũng hiểu điều đó. Thời đại loạn lạc, để có được một thành phố yên bình cho người dân an cư lạc nghiệp, đầu chiến tuyến khống biết đã hi sinh bao nhiêu chiến sĩ. Trước khi đi Lê Anh đã hoàn tất mọi thủ tục nhập học của Trần Thái Dương để cho hắn chỉ là một người tu luyện bình thường. Lê Anh nhìn Trần Thái Dương nói. - Thái Dương, ở đây con hãy sống một cuộc sống. vô lo vô nghĩ đi, hãy mặc kể tất cả những chuyển đã sảy ra, con hãy sống cuộc sống thuộc về con, làm những gì con thích, là một người tu luyện bình thường thôi, con nhé. - Sư phụ, người cứ yên tâm mà làm nhiệm vụ đi, con tự biết lo cho mình. - Ừ! Được rồi, sư phụ đi đây, có chuyện gì thì gọi cho sư phụ qua điện thoại quân sự nhé. - Dạ! Con biết rồi, sư phụ yên tâm đi đi, con ổn rồi. Trần Thái Dương nhìn Tê Anh cười nhẹ một cái tỏ vẻ mình đã ổn. ****************

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.