Bóng Tối Trước Bình Minh

Chương 6: Học viện quốc gia "Đại Việt"



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh

Lê Anh đã đi được hai ngày, trong nhà bây giờ chỉ còn lại Trần Thái Dương và lão quản gia Châu Tình Chu cùng những người giúp việc trong nhà. Hai ngày này Trần Thái Dương luôn trong trạng thái say mèm. Đáng lẽ ra hôm nay hắn đã nhập học nhưng lại sảy ra tình trạng thế này. Lão quản gia nhìn thấy vô cùng xót xa, cũng không biết thời gian 10 năm này Trần Thái Dương đã gặp những chuyện gì mà lại có biến hoá nhiều như vậy. - Công tử à, cậu đừng như vậy, lão già này thấy rất đau lòng. - Lão Chu à, Ông cứ kể cháu đi. Nói xong, hắn lại cầm lên một chai rượu tiếp tục uống. Uống xong hà một cái rồi lại ngồi đơ ra đó một lúc. Một lúc sau hắn lại khóc, một lúc sau lại cười. Trong lòng hắn hiện tại đang rất là ngổn ngang, ngũ vị tạp trần. Châu Tình Chu không biết làm thế nào, liền ngồi xuống bên cạnh hắn ôm lấy hắn vuốt ve nói. - Lão đây cũng đã già rồi, Công tử cậu giống như là cháu của lão vậy đó, cho nên có chuyện gì cứ nói ra hết với lão đi, hãy cứ khóc đi đừng giữ trong lòng. Lúc này Trần Thái Dương như có điểm tựa khóc rỗng lớn hơn, như trút hết tất cả các bất lực, tuyệt vọng ra bên ngoài. Khó xong một lúc lâu sau Trần Thái Dương nói.
- Lão Chu, lão muốn nghe chuyển của cháu sao? Châu Tình Chu gật đầu. - Cậu cứ nói ra hết đi, lòng sẽ nhẹ hơn. Trần Thái Dương ngước nhìn lên trần nhà, ánh sáng bóng đèn lập loè làm mờ mắt của hắn đi, hắn bắt đầu nghĩ đến từ lúc cha, mẹ hắn bị quái thú hại, hắn bắt đầu kể. - Lão Chu à, ông còn nhớ lúc cháu mới đến ngôi nhà này không? - Lão nhớ chứ, lão còn nhớ như in, lúc đó cậu mới chỉ có hơn 2 tuổi. - Đúng vậy, lúc đó cháu chỉ mới có hơn 2 tuổi, cũng chính lúc đó cha, mẹ cháu bị quái vật hại chết. Trong lúc xúc động, cháu đã thức tỉnh năng lực hỗ đen này, giết hết tất cả quái vật đã hại cha, mẹ cháu, nhưng từ đó cháu cũng thành trẻ mồ côi. Trần Thái Dương lại nhấc chai rượu lên uống liên tiếp ba ngụm rồi nói tiếp. - May mắn lúc đó, là Lê Yến, Lê Anh cùng Lê Thư sư phụ xuất hiện, nhận và nuôi nấng cháu, đưa cháu về nhà từ đó cháu mới lại có nhà để về. Cháu đã thể lớn lên sẽ giết sạch tất cả các quái vật trên thế giới này nhưng. Nói tới đây Trần Thái Dương dừng một chút. Lại uống một ngụm rồi nói. - Nhưng chính cái tổ chúc liên minh thế giới đã lừa toàn thế giới, chính cái Thuận Thiên Thánh Địa đó lấy danh nghĩa vì nhân loại mà đẩy tất cả các nước vào đường cùng, đẩy tụi con vào tuyệt vọng. Nói tới đây hắn cúi mặt xuống, hai tay ôm mặt vừa khóc vừa nói. - Ông không biết đâu, cả một nghìn người chỉ vì cái thí nghiệm Nano đó, chết cả rồi chỉ còn lại cháu. Cả 999 người đó ông biết không, chỉ trong chốc lát đều chết cả rồi. Lúc đó Ba vị sư phụ ở ngoài cùng các lãnh tụ của các nước phản đối kịch liệt, muốn hủy bỏ thí nghiệm ngay nhưng chính vì cái bị Thuận Thiên Thánh Địa dùng sức mạnh ngăn cản trấn áp. Trần Thái Dương lại dừng, lại nghĩ, rồi tiếp tục nói. - Một lần chưa đủ, bọn chúng lại tiếp tụ thí nghiệm lần 2, lần 3, rồi nhiều lần khác. Cuối cùng chết hơn vạn người chỉ có được 105 người sống sót. Bọn chúng không khác gì ác ma, không khác gì đám quái vật xâm chiếm địa cầu cả. - Nếu tới đây bọn họ biết dừng thì cháu cũng không căm thì bọn chúng như vậy. Bọn chúng huấn luyện ma quỷ cho bọn cháu, biến chúng cháu thành những chiếc máy chiến đấu. Trên thế giới thì bọn chúng tuyên bố là vì thế giới nhưng sau lưng thì lại âm thầm cấu kết với bọn quái vật đâm sau lưng bọn cháu. Cuối cùng cũng chỉ vì lợi ích của bọn chúng. - Khi bọn cháu càng ngày càng mạnh mẽ, đám quái vật bị bọn cháu bức luy vào trong lỗ hổng thời không, tưởng chừng bọn cháu sẽ kết thúc nhiệm vụ nhưng không. Bọn chúng lo sợ chúng cháu quá cường đại ảnh hưởng đến địa vị của bọn chúng cho nên, bọn chúng đã giải tán tổ chức bọn cháu, sau đó gắn cho bọn cháu cái danh phản bổi liên minh thế giới rồi truy bắt bọn cháu khắp thế giới. Bọn chúng ác độc rút máu, rút Nano từ người bọn cháu ra để tạo thành quân đội của bọn chúng. Trần Thái Dương lại uống, lại uống. Hắn ngã xuống trên ghế mắt nhắm lại nhưng miệng. thì vấn cứ lẩm bẩm. - Bọn chúng quá ác độc. Rồi có một ngày cháu sẽ, cháu sẽ đạp tan cái thánr địa đó, đạp tan cái thánh địa đó, cứu, đồng đội, cháu ra. Tới đây Trần Thái Dương im lịm chìm vào trong giấc ngủ. Còn về Lão Chu, ông nghe cái hiểu cái không nhưng ông cũng biết những chuyện Trần Thái Dương trải qua quá là khủng. khiếp. Ông lấy chăn đắp trên người cho Trần Thái Dương rồi thở dài nói. - Công tử à, mong cậu có thể vượt qua. Một ngày sau, Trần Thái Dương tỉnh lại thì đã là buổi tối, bụng hắn cồn cào muốn nôn mửa, nhưng hắn lại ức chế lại. Với tu vi của hắn hiện tại việc uống đến sau là chuyện không thể, nhưng hắn đã không dùng chân khí hộ thân cho nên uống vào không khác gì một người bình thường.
Hắn ngồi dậy lắc lắc đầu, rót một cốc nước uống hết sau đó dùng chân khí xua tan đi lượng cồn còn trong người làm cho mình tỉnh táo. - Lão Chu, trời đã tối rồi sao? - Công tử, cậu ngủ hơn một ngày, bây giờ đã là trời tối ngày hôm sau. Châu Tình Chu đáp. - Vậy à, cháu biết rồi. Châu Tình Chu nhìn Trần Thái Dương một lúc rồi nói. - Công tử, cậu đã không đến trường 3 ngày liên tiếp rồi, ngày mai cậu hãy đến trường đi, ở đó nhiều bạn có thể cuộc sống nó sẽ khác, và lại nếu các gia chủ biết cậu cứ thế này thì cũng đau lòng lắm. - Cháu biết rồi, mai cháu sẽ đến nhập học. Học viện Quốc Gia "Đại Việt" chuyên đạo tạo những người thức tỉnh năng lực làm nguồn lực cho tương lai đất nước. Xây dựng tại Sơn Tây, Hì Nội, gần với vườn quốc gia Ba Vì. Toàn bộ diện tích khuôn viên học viện rộng 20km vuông, chia thành nhiều khu học tập, thực chiến và nhiều khu khác. Hàng năm học việr đều mở cửa tuyển sinh, độ tuổi nhập học không quá 12 tuổi cũng không được nhỏ hơn 6 tuổi, nếu quá 12 tuổi thì phải khảo nghiệm đặc thù, nếu vượt qua được mới được vào. Học viện đào tạo 8 năm, mỗi năm có một khoá mới. Năm nay khoé mới nhất là khoá K204, tức là học viện cũng đã thành lập được 204 năm. Lúc này tại lớp K199A, Trần Thái Dương đang đứng trên bục giảng, mặc bộ đồ đồng phụ của học viện nhưng không chỉnh chu có hơi xộc xệch vẻ bất cần. Cô giáo chủ nhiệm lớp nói.
- Các em chú ý cô thông. báo một tin tức. Hôm nay lớp chúng ta có thêm một thành viên mới, mong mỏi người giúp đỡ lấn nhau. Trần Thái Dương em tự giới thiệu về bản thân đi. - Thưa cô, em không có hứng. Trần Thái Dương nói với vẻ mặt chán chường nhưng rơi vào mắt của mọi người trong lớp thì họ lại cảm thấy như Trần Thái Dương đang khinh thường bọn họ. Một số người đã có vẻ mặt phấn nổ. Cô chủ nhiệm nghe vậy cũng có chút bất ngờ, cười làm nhẹ bầu không khí rồi nói tiếp. - Vậy em về chỗ trống cuối bàn trước đi. Trần Thái Dương đi xuống, mọi ánh mắt đều nhìn về hắn với vẻ bất thiện. Lúc này cô tiếp tục nói. - Các em chú ý, bạn Trần Thái Dương mới đến còn ngại, vậy cô giới thiệu sơ qua về bạn ấy cho cả lớp biết. Bạn ấy tên Trần Thái Dương, 15 tuổi, thức tỉnh hệ Gió, chưa có thú bản mệnh. Chân khí 1300 vận dụng linh khí. Cả lớp khi nghe Trần Thái Dương ngay cả thú bản mệnh còn chưa có thì có một chút khinh miệt, nhưng phần lớn là nghi hoặc. Vì muốn vô lớp A hạt giống thì không chỉ có lực chiến cao mà còn cần phải có được thú bản mệnh. Trong lớp lúc này tiếng bàn tán xôn xao, tiếng khinh bị nói Trần Thái Dương đi cửa sau, một sô lại nói Trần Thái Dương không tư cách học lớp này... Tất cả Trần Thái Dương đều nghe vào trong tai nhưng hắn chỉ nhếc môi cười nhạt một cái không quan tâm. Một thiếu niên vốn đã không vừa mắt Trần Thá: Dương ngay từ đầu đứng lên nói. - Thưa cô! Tại sao một người ngay cả thú bản mệnh cũng không có thì lấy tư cách gì mà học lớp chúng ta. Chưa tính tới chân khí của nó chỉ có 1300 điểm. Một thiếu niên khác cũng đứng lên phụ hoạ thêm. - Đúng đó thưa cô. Hắn không có tư cách vào lớp chúng ta, cô nên để nghị học viện đuổi hắn đi lớp khác. Một người nữa lúc này cũng đứng lên nói. - Lóp hạt giống chúng ta không cho phép một người yếu như hắn kéo chân được. Thưa cô! ****************

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.