Bóng Tối Trước Bình Minh

Chương 8: Khiêu chiến thư



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bóng Tối Trước Bình Minh

Tan học, Trần Thái Dương chuẩn bị đi về, bỗng nhiên từ ngoài cửa một nhóm người đi vào. Nghe những người trong lớp bàn tán xôn xao thì nhóm người này là khoá trên thuộc lớp K198B. - Lương Thế Vinh, chúng mày lại qua đâu làm gì? Triệu Đại Vương trên mặt hiện rõ vẻ không chút hoan nghênh. Rõ ràng nhóm này là đến gây sự và lại, lần này không phải là lần đầu. Lương Thế Vinh là người đứng đầu nhóm người tới đây, hắn nhìn về phía Triệu Đại Vương vẻ khinh bị nói. - Mày là Triệu Đại Vương nhỉ, suýt nữa tao cũng quên tên mày luôn, tại vì bại tướng dưới tay tao không xứng để tao nhớ tên. - Mày! Triệu Đại Vương, chỉ biết ngẹn cục tức về trong lòng. Hắn đánh không lại Lương Thế Vinh mà khoảng cánh thực lực giữa hai người còn rất xa. Lương Thế Vinh lúc này đi đến trước mặt nhỏ lớp trưởng, chính là thiếu nữ luôn luôn chú ý đến Trần Thái Dương.
- Hà Giang, anh đã nói là anh sẽ làm, nếu em còn không đồng ý làm người yêu anh thì lần này sẽ là lần thua thứ 18 của lớp bọn em đó. Em phải suy nghĩ kỹ lại nha, em có muốn vì em mà cả lớp em phải chịu cùng không? Thiếu niên ngồi bên cạnh Hồ Hà Giang đứng dậy, chỉ tay thẳng vào mặt của Lương Thế Vinh nói. - Lương Thế Vinh, mày đừng quá đáng. - Hừ! Mày là cái thá gì mà nói chuyển với tao như vậy. Mày còn nhìn tao với ánh mắt đó coi chừng tao móc mắt mày ra cho chó ăn. - Mày! Lúc này khí thế trên người thiếu niên bộc phát, chân khí hoả hệ trong thể nội lưu động thoát ra áp sát đến Lương Thế Vinh. Hồ Hà Giang thấy vậy liền kéo thiếu niên lại rồi nói. - Kiều Phong, anh dừng lại đi, anh không phải đối thủ của anh ta đâu. Kiều Phong chính thực là hộ vệ của Hồ Hà Giang. Dù uất ức đến tột cùng nhưng nàng cũng không biết phải làm sao. Vì Kiều Phong người mạnh nhất trong lớp cũng không đánh lại Lương Thế Vinh. Lương Thế Vinh lúc này đặt một phong thư xuống bàn rồi nói. - Hà Giang, nếu em đổi ý thì đến gặp anh, anh sẽ suy nghĩ việc hủy thư khiêu chiến này, và có thể đưa lại tất cả tài nguyên mà bọn anh đã thắng được của lớp em, còn không thì lớp bọn em chuẩn bị tài nguyên cho lần khiêu chiến này đi là vừa. - Chúng mày, đi thôi. Lương Thế Vinh cùng đồng bọn nghênh ngang rời đi trước những ánh mắt oán hận của học viên lớp K199A. Lương Thế Vinh đi rồi, vẻ kiên cường trên khuôn mặt xinh xắn, bé bỏng đó của Hồ Hà Giang lúc này không còn sót lại chút nào, thay vào đó là ủy khuất đến tộc cùng, hai hành nước mắt cứ thế chạy xuống, lúc này nàng gục đầu xuống bàn bật khóc. Học viện Đại Việt không cấm các học viên tranh đấu nhưng cũng có những quy định của nó. Lớp trên khiêu chiến lớp thấp hơn 1 khoá thì phải đánh thiếu đi một người, tức là 4 đánh 5 đối với đoàn đội. Nếu thấp hơn 2 khoá thì phải thiếu đi hai người, tức 3 đánh 5 đối với đoàn đội. Cứ thế mà tính ra. Học viện có hai loại khiêu chiến, đó là đối chiến với khiêu chiến đoàn đội. Khiêu chiến lại chia ra khiêu chiến có tài nguyên với khiêu chiến không có tài nguyên. Khiêu chiến có tài nguyên thì hai đoàn đội mỗi tháng chỉ được khiêu chiến một lần và bên thua bắt buộc phải đưa tài nguyên theo quy định cho bên thắng. Và khiêu chiến có tài nguyên là không thể từ chối mà chỉ có chấp nhận chiến đấu. Còn về khiêu chiến không có tài nguyên thì khiêu chiến lúc nào cũng được, chỉ cần hai bên đồng ý. Tan học Trần Thái Dương đi về, hắn không có tâm trạng quan tâm đến những xích mích của mấy người trong lớp. Hắn đi ra tới cổng học viện, xách lấy chiếc xe đạp mà hắn đã mua đi ra khỏi cổng. Khi đi qua bác bảo vệ hắn không quên gật đầu chào bác bảo vệ một cái rồi mới đi. Trước cổng học viện, Hồ Hà Giang cùng Kiều Phong đứng ở trước cổng như cố ý đợi hắn ra. - Bạn học Thái Dương, có thể nói chuyện một chút không? Hồ Hà Giang đi đến trước mặt Trần Thái Dương, tóc xả xuống qua vai, nét mặt xinh xắn dễ thương có chút thẹn thùng nói. Trần Thái Dương cũng không nhiều lời hỏi ngược trực tiếp. - Tìm tôi có việc gì?
Nghe vậy, Hồ Hà Giang vội nói. - Bạn rất mạnh phải không? Trần Thái Dương nhìn Hồ Hà Giang rồi liếc sang Kiều Phong. Khi thấy Hồ Hà Giang hỏi như vậy hắn đã biết ý đồ của hai người đến, nhưng hắn chỉ muốn an an, ổn ổn sống qua ngày. Hắn không trả lời Hồ Hà Giang mà nói. - Nếu chỉ có như vậy thì tôi đi đây. Ý của Trần Thái Dương rất rõ ràng, Hồ Hà Giang cũng hiểu điều đó, nhưng nàng không muốn từ bỏ. - Bạn học Thái Dương, khoan đã đi. - Còn có chuyện gì nữa sao? Hồ Hà Giang lúc này có chút ngập ngừng nói. - Có phải. Có phải anh là người đã cứu chúng tôi vào một năm trước. Cha tôi vấn luôn muốn tìm anh để cảm ơn. - Không phải, hai người nhận nhầm người rồi.
Trần Thái Dương, dứt khoát trả lời. - Bạn học Thái Dương, rõ ràng là anh, sao lại không nhận. Dù lúc đó trời có hơi tối, nhưng khuôn mặt đó, ánh mắt đó tôi không bao giờ quên. Hồ Hà Giang Khẳng định chắc chắn. Bên cạnh Kiều Phong cũng gật đầu chắc chắn vì lúc đó ở chiến trường hắn cũng tại. - Xin lỗi. Người giống người thôi. Hai người nhận nhầm rồi. Nói xong Trần Thái Dương trực tiếp lên xe đạp rời đi không quay lại. Trần Thái Dương biết hai người Hồ Hà Giang và Kiều Phong. Chính vào một năm trước, không biết vì lý do gì mà hai người lạc vào chiến trường 37A. Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, Trần Thái Dương xuất hiện vào cứu lấy hai người. Sau khi biết cha của Hồ Hà Giang cũng là một sĩ quan cao cấp tại cứ điểm 37A, Trần Thái Dương liền đưa hai người về cứ điểm rồi đi luôn, không kịp để người khác cảm ơn. Trần Thái Dương theo chỉ dẫn định vị trên điện thoại đến trước một ngôi biệt thự. Đây chính là nhà của Lê Anh đã mua từ rất lâu khoảng 15 năm về trước, khi cô còn làm giảng viên ở Học viện Đại Việt. Chỉ là sau khi ra chiến trường với chị gái của mình Lê Anh đã bỏ lại căn nhà này cho lão Châu quản gia tùy ý xử lý. Lúc này, Trần Thái Dương đã đến cổng nhà, hắn có chìa khoá cổng trong tay. Mở cổng đi vào thấy trong sân rất sạch sẽ, còn trang trí rất đẹp mắt, không giống ngôi nhà lâu không có người ở. Trần Thái Dương cũng chỉ nghĩ chắc lão chu cho người đến dọn dẹp thường xuyên. Hắn mở cửa đi vào, không khí mát mẻ cùng với một mùi hương thoang thoảng phả vào người khiến hắn cảm thấy dễ chịu không khỏi hít lấy vài hơi thật sâu rồi mới bước vào. - Cảm giác đúng là không tồi, còn rất dễ chịu. Lão Chu cũng thật rất chu đáo. Trần Thái Dương tự nói một mình xong, hắn đưa ba lô đi học của mình quăng vào trong phòng ngủ ở tầng 1, xong rồi hắn quay ra sofa ngả lưng xuống thoải mái nằm chìm vào giấc ngủ. Hắn mơ, mơ một giấc mơ rất đẹp. Địa cầu không còn quái vật xâm lấn, hắn cùng 3 vị sư phụ lại sống chung cùng một nhà như lúc nhỏ. Hắn mơ thấy mình cưới Tần Vân Nghê trước sự chứng dám của rất nhiều người. Rồi sinh hài tử, cuộc sống vô lo vô nghĩ. Lúc này, một tiếng hét vang lên, kèm theo đó là một vật cứng rắn giáng xuống đầu. Trần Thái Dương đang trong giấc mơ đẹp tỉnh dậy, hai tay ôm đầu đau đớn kêu la. - A.....! Bà cha no, chuyện quái gì vậy? - Mày là thằng nào, lại dám xông vào nhà của chị em tao? Trần Thái Dương đột nhiên nghe tiếng nói, cũng nhớ vừa rồi có tiếng hét. Hắn liền ôm vết xước trên đầu ngước nhìn lên thì thấy 3 thân hình đầy đặn có lồi có lõm, người cầm gậy, người cầm chào rán, người cầm chổi đang vây quanh hắn. Vết xước trên đầu hắn chính là do cái chảo rán đó gây ra. ****************

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.