Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 14: Đêm tối gặp người quen
Đêm đó ăn tối qua loa xong, Lý An xuống bếp ngồi đốt lửa, Lý Tiểu Hoa thì bị Ngũ Nương gọi vào trong phòng.
Lý An cả ngày không ăn uống, dù buổi tối được nhường cho hẳn 1 cái bánh bột ngô nhưng còn lâu với đủ dằn bụng, nhất là vào mùa đông rét buốt cần nhiều năng lượng để sưởi ấm như lúc này.
Hắn nhìn ngọn lửa nhảy múa hừng hực, hai mắt đăm chiêu, tờ giấy mà Trương Cáp đem tới lúc trưa vẫn làm cho hắn không tài nào an lòng được.
Ngồi một lúc thì từ phòng trong truyền ra tiến nói của Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa, hai người cố ý hạ giọng xuống cực nhỏ giống như muỗi kêu nhưng lọt vào tai Lý An thì chẳng khác nào người say đang oang oang nói nhảm. “ Sáng sớm ngày mai con hãy tới nhà Vương trưởng thôn làm nô bộc cho nhà đó, nhớ kỹ sau khi tới đó rồi thì người ta bảo gì làm nấy, tuyệt đối không được lười nhác, nhớ mẫu thân và đệ đệ cũng tuyệt đối không được trốn về. Nhớ kỹ nghe chưa, nếu như con tự ý trốn về nhà thì sẽ bị đánh chết đó.” Giọng Ngũ Nương run run, không biết là bởi vì quá lạnh hay bởi vì xúc động.
“ Nhưng con không muốn làm nô bộc nhà Vương trưởng thôn đâu! Nghe người ta nói làm nô bộc rất hay bị đánh, còn bị nhốt nữa, phạm lỗi nhiều lần thì sẽ bị đánh chết mất. Con sợ lắm!” Lý Tiểu Hoa vừa khóc vừa nói, giọng giống như muỗi kêu, tràn ngập sợ hãi.
Tiếp theo đó là một đoạn im lặng, chỉ có giọng khóc thút thít của Lý Tiểu Hoa còn nghe được.
“ Chỉ cần con chăm chỉ nghe lời, người ta sẽ không đánh con, sẽ không mắng con đâu. Làm người ở thì mỗi ngày đều được ăn no, ngủ trong nhà rộng, sẽ không sợ bị tuyết rơi xuống người nữa.”
“ Thật vậy ư? Con rất chăm chỉ, lúc đi đốn củi thì bó củi của con lúc nàc cũng to nhất, như vậy con sẽ không bị Vương trưởng thôn đánh đâu.” Lý Tiểu Hoa nín khóc, mếu máo nói.
“ Ừ, đúng vậy! Tiểu Hoa nhà chúng ta rất ngoan, sẽ không bị đánh đâu, sẽ không bị đánh đâu, chắc chắn là vậy.” Ngũ Nương nghẹn ngào nói như đang thôi miên chính mình rồi khe khẽ hát ru dỗ con ngủ.
“ .......Con cò mày đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao...À ơiiiiii.......!” Tiếng hát ru chất chứa muôn vàn nỗi lỏng văng văng trong đêm tối, nghe sao mà não nề thay một kiếp người!
Lý An đứng dậy đi tới trước cửa phòng ngủ, tấm vải bạc phếch không nhìn ra màu sắc ban đầu khe khẽ đung đưa.
Hắn cứ thế đứng không biết bao lâu, cuối cùng vẫn không bước vào phòng mà quay người rời khỏi nhà.
Đêm đã khua, bên ngoài rét buốt căm căm, trời đất bao la không có chỗ trú, gió gầm rít như quỷ thét gào, Lý An bóng lưng lẻ loi, mệt nhọc lê bước. May mắn đêm nay trời không đổ bão tuyết, nhiệt độ cũng không lạnh tới mức làm cho nước đóng băng.
Lý An từng nghe Dương Siêu nói một câu thế này, thà làm ăn mày chứ không là nô bộc, bởi nhẽ ăn mày ít nhất còn tính là người, còn như nô bộc thì đã không thể coi là người được nữa rồi.
Khi một người ký vào khế ước bán thân do quan phủ công chứng, vào nhà người khác làm kẻ hầu người ở thì từ giây phút đó trở đi, hắn đã không thể coi là một con người hoàn chỉnh nữa rồi. Giống như trâu bò trong chuồng, nô bộc cũng là tài sản của riêng chủ nhân, chủ nhân cho ăn thì ăn, bảo làm thì phải làm, đánh chết thì phải chịu, không ai đi quản, không ai đi nhìn.
Lý An là một người hiện đại, hắn không tưởng tượng ra được tại sao người ta lại hợp pháp cho người giàu ngang. nhiên giết người. Tất nhiên trước kia hắn cũng từng nghe qua nhà nước chủ nô, nghe qua những. da đen bị bán như thú vật, nhưng đấy chẳng qua là bài giảng trên lớp mà thôi, giống như một câu chuyện cổ tích xa sôi không thể với, còn bây giờ trước mắt là hiện thực hoàn toàn.
Hắn biết một khi Lý Tiểu Hoa tới nhà Vương Tài làm nô bộc thì cô bé 12 tuổi này cũng sẽ bị tước mất quyền làm người, sẽ trở thành giống như một con ngựa ngày đêm làm việc cho chủ nhân.
Hắn không muốn như vậy, không muốn một đứa trẻ hoạt bát hiểu chuyện mất đi tương lai, mất đi cơ hội lấy được tấm chồng tử tế, sinh ra những đứa con kháu khinh! Nhưng hắn còn cách nào? Hắn chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám người nhà mà thôi, không có cách nào!
Trong đêm tối mênh mang lạnh như đao cắt, Lý An như bóng ma trôi nổi vô định, đợi tới khi hắn lấy lại tỉnh thần thì phát hiện mình đã đi tới cuối thôn, nơi này cách nhà hắn chỉ khoảng 200m mà thôi, thỉnh thoảng vào lúc đẹp trời hắn cũng sẽ rời nhà tản bộ, đã từng tới đây mấy lần, nếu đi tiếp về phía trước nữa sẽ là vùng đổi núi thấp bé mà Lý Tiểu Hoa hay tới đốn củi.
Mải suy nghĩ làm cho Lý An quên mất lạnh lẽo, tới bây giờ mới phát hiện cơ thể hắn đã lạnh tới phát run, tay chân tím tái, đầu nhói lên từng cơn, chỉ sợ chứ tiếp tục thế này hắn sẽ bị lạnh chết mất.
Thấy cách đó không xa có một gốc cây đa to có thể chắn gió, Lý An nhanh chóng đi tới núp sau cây ấy, quả nhiên gió rét giảm nhiều nhưng cơ thể vẫn rét run.
“ Nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng trở về thôi, cơ thể sắp không trụ nổi nữa rồi.” Lý An chụm hai tay lại với nhau, đứa tới bên miệng thổi mấy hơi, từng luồng hơi nước trắng xoá len qua kẽ tay tan biến trong gió đêm lạnh buốt.
Đúng lúc này lỗ tai hắn hơi nhúc nhích, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tới gần.
Ngửa đầu nhìn trời, đã tối đen thế này rồi thì làm gì có ai ra khỏi nhà, chẳng nhẽ là thú hoang? Lý An nghi hoặc trong lòng, cơ thể càng nép vào thân cây, ở nơi này loại chuyện chó sói đói quá mà rời rừng vào làng ăn người cũng không phải hiếm thấy, nhất là vào mùa đông, hắn không thể không cẩn thận.
Đợi một chút, từ phía bên trong làng đi ra một bóng đen, lại gần thì phát hiện không phải thứ hoang mà là người.
Trời đêm nay không trăng, lấy người bình thường chỉ sợ đưa tay không thấy rõ năm ngón nhưng Lý An thì khác, cách mấy chục m nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của người nọ.
“Là y?” Lý An bất ngờ nói nhỏ, người vừa tới chính là Vạn Cường, chính là người cùng với Lý Đại và ba người nữa vào rừng săn thú, sau đó bốn người đều bị lão hổ ăn thịt, chỉ có hắn toàn mạng trở về báo tin dữ.
Lúc này Vạn Cương mặc mấy lớp áo da thú dày, đầu không đội mũ, cổ quàng khăn lông, đang cắm đầu cắm cổ bước nhanh . Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn ngang ngó đọc, trông bộ dạng chẳng khác nào tên ăn trộm sợ bị chủ nhà phát hiện.
Ấn tượng của Lý An đối với người này rất tốt, bởi nhẽ sau khi những thợ săn khác bị hổ ăn thịt, hắn dù bị thương nặng nhưng vẫn không quên đem di vật của người quá cố trở về giao cho người nhà, không thấy nguy hiểm, tiền tài mà quên đi tình cảm làng giềng. Chỉ là không biết y vì sao đêm hôm lạnh lẽo lại thập thà thập thụt chạy đi đâu như thế này?
Vạn Cường một mực cúi đầu đi ra khỏi thôn, lúc tới bên cạnh cái hàng rào gỗ thấp lùn bao quanh thôn, hắn chụm hai tay lại với nhau đưa tới bên miệng sưởi ấm, vết thương nơi bả vai lại đau nhói làm hắn hít một ngụm khí lạnh, hung ác lẩm bẩm: “ Tổ cha tên Lý Đại khốn khiếp, đàng nào cũng chết ấy vậy mà còn có chém ta một dao, thù này không trả họ Vạn này không phải là trang hảo hán, sớm muộn tao cũng sẽ xé xác cả nhà mày.”
Nói xong hắn hơi tăng nhanh tốc độ, chẳng bao lâu đã biến mất sau đống cây cối um tùm phía sau Thạch Thôn.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.