Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 10: Điên đảo chi thần



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Đối mặt nguy cơ sinh tử đến gần, đứa trẻ xinh đẹp dường như chẳng hề hay biết. Em ấy thư sướng mà dùng bàn tay duy nhất vuốt ve gương mặt, tận hưởng ân huệ từ dòng nước mát lành tinh khiết. - Đến rồi! Vuốt lên tóc mái ẩm ướt, đôi mắt trong vắt của đứa trẻ hướng thiên lộ ra ý cười. Nhanh như cắt. Ngay trước khi vật kia rơi vào mặt nền quảng trường, tạo ra những âm thanh nứt vỡ trầm đụt cùng phá hủy hoàn toàn khối kiến trúc tiêu biểu của Vanvitelli. Những cơn gió mang A Nhi bay mất, lướt qua từng khối đá vụn như đạn đại bác bắn qua, trong gang tấc mà hoàn thành từng đợt rồi lại từng hạng cực hạn né tránh. - Hỡi thiên nhân! Người bảo hộ mang ánh sáng vàng. Ta nguyện dùng thân này như củi bếp hiến sinh—— chỉ cầu lúc này thần tướng hiện ra. Giai điệu của những ngôn từ linh thiêng vang lên, được khếch tán và phóng đại theo chân các ngọn gió lan ra toàn bộ cơn lốc. Ngọn lửa xanh một lần nữa xuất hiện. Và lần này nó mang đi toàn bộ cánh tay trái A Nhi chỉ trong một sát na. Mắt thường chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh chợt chớp tắt và toàn bộ cánh tay trái đến sát phần vai của đứa trẻ đã không còn. Không gian phía trên như đặc quánh lại, sền sệt như đang vặn vẹo cả ánh sáng lẫn hư không. Sau đó là một màn đen xuất hiện, che phủ một diện tích bằng một nửa sân bóng rổ tiêu chuẩn NBA.
Đó là một bàn tay to lớn — bàn tay của [Đại ma thần]. Nó to lớn quá sức tưởng tượng, phàm nhân chỉ cần đối mặt thì tim sẽ đập loạn lên và đến c·hết ngất vì uy thế kinh thiên động địa. Ma thần tay gân guốc, nóng bỏng, dữ tợn, vô nhân đạo... Lao xuống với tốc độ không tưởng, dưới hỗ trợ của trọng lực mà đè nén đi xuống. Chẳng mấy chốc mà khung cảnh hủy diệt, mặt đất nứt toác vừa mới chỉ vài ba giây trước lại tái hiện trước mắt... Thế nhưng uy lực cùng sức tàn phá lại một trời một vực. *Â â â â ầ ầ ầ ầm m m m mmm!!!* Tiếng động to lớn cùng sóng xung kích quét ngang tâm lốc, tưởng như trong một thoáng vòng quay của vòi rồng đã chợt chững lại. Cùng với một đám mây nấm bốc lên nhưng nhanh chóng bị cơn gió đánh tan. Hiện ra dưới mặt đất và một bàn tay quỷ to lớn đỏ rực n·gập s·âu 7 - 8 mét trong một cái hố to tướng. Cả bàn tay đỏ ửng, phát sáng và nóng rực như sắt nung, nó như ngăn chặn thứ gì đó, cố bám cố c·hết mà ghim chặc xuống nền đất bằng những cái móng vuốt đen sắc nhọn cùng năm ngón tay thô to như những trụ cầu. - Có thể... lần này là... CHIẾU TƯỚNG sao?! A Nhi khó nhọc nói như vậy. Qua một thời gian nghỉ ngơi, đứa bé đã lấy lại sức. Tuy không ngờ đối thủ nhanh như vậy từ bỏ đánh giằng co mà lựa chọn chiến lược [thọc hậu bắt tướng]. Thế nhưng sớm có dự phòng A Nhi sao mà lại bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, phải biết toàn bộ cơn lốc tạo bởi quyền năng bây giờ như một cơ thể khác của em ấy, mọi dị vật tiến vào đều sẽ nhanh chóng bị nhận diện, giúp A Nhi có thời gian lên phương án tiến hành gạt bỏ. Hơn nữa có trợ lực từ cơn lốc, bao vây bọc đánh toàn phương vị cũng không hề là nói chơi. Có thể nói, kể từ khi bước vào lĩnh vực trung tâm cơn lốc thì kẻ địch của A Nhi cũng đã rơi vào cạm bẫy, sẽ như con bướm sa lưới nhện mà từ từ bị kẻ săn mồi siết lấy rồi chờ c·hết. Đây chính là ưu thế sân nhà. *Hộc...hộc...hộc...hộc!* Đứng trên một mỏm đá ngoài rìa "hố thiên thạch" A Nhi đầu tóc rối bù, mồ hôi đẫm đìa, hơi thở nặng nề thở lấy. Lượng chú lực mới vừa thôi phục một chút cứ như n·ước l·ũ tràn đê truyền vào quyền năng đang tiến hành thao tác bàn tay ma thần to lớn. Bàn tay quỷ thần cũng theo đó từ từ co lại, không thương tình mà bốp nát mặt đất đá bên dưới. Mạch đường ống nước bên dưới vốn cũng đã tan nát bất kham cũng theo đó đổ vỡ, vô số tia nước cùng bụi mù bắn lên làm cảnh tượng thêm phần nhếch nhát thê lương. - Cứ như vậy, kết thúc đi! A Nhi điều khiển bàn tay quỷ vò thành một nắm, lúc này nắm chặt một nắm đất đá bay lên không trung một đoạn. Bàn tay đỏ rực sánh lên, nhiệt độ tăng cao làm nước bốc hơi cùng mùi hăng nồng của đất bay lên nồng nặc. Nó ra sức bóp chặt như muốn đè ép thứ bên trong biến thành nham tương bùn nhão. - Nghe tiếng vó ngựa từ xa mà sợ hãi đi! Vì biết ta đã đến! Ta là Phục Man tướng quân! Bỗng một giọng nói ồn ồn cất lên, âm vang tựa như chuông đồng. Chính từ bên trong bàn tay quỷ thần phát ra, dù bị đè ép vẫn lộ ra uy lực không tưởng được lan truyền khắp không gian. - Giặc thát đát thấy uy ta liền ngã ngựa, dù hung danh bốn bể cũng chẳng thể phạm đến đất này. Theo tiếng nói tiếp tục, A Nhi cảm nhận được một lực bài xích không ngừng từ lòng bàn tay quỷ phát tán mà ra. Nó mạnh mẽ cuồn cuộn không dứt, không dồn dập như n·ước l·ũ giang hà, tuy chậm chạp mà chắn chắn lấn lên đẩy lùi phong tỏa. - Khi Đường Lâm, khi Cửu Đức. Đuổi giặc vững thành. Công danh ấy sáng hồng trang sử sách. Bàn tay khổng lồ bị cưỡng ép mở ra. A Nhi thấy được thần gió cả người và ngựa được bao quanh bao quanh bởi một vòm thần lực màu trắng bạc. Vị tướng quân hiện không cưỡi trên lưng ngựa mà đứng tại bên sườn được thân ngựa che chở, toàn thân áo giáp bóng cháy đỏ rực, đến con ngựa cũng không chịu được toàn thân giáp tan chảy hết, lộ ra cơ thể đen như mực cũng bắt đầu rạn vỡ.
- Thật đáng tiếc, không thể bên ngươi đi đến cuối cùng đâu... Lão chiến hữu! Trong khi con ngựa gồng mình chống trả bàn tay và duy trì lực tràng hộ chủ, vị thần vuốt ve hồng mao nó và nói như vậy. Sau đó như đã quyết tâm, ông đặt hai tay cầm cán đao dùng sức dồn lực tung đòn. - Kẻ c·ướp cạn, phường đạo chích, trong đêm đen làm hại dân lành. Ta tất đem chúng dưới đất dẫm đạp, dưới vó ngựa mạnh mẽ hất tung. Lên đại thụ treo thây. Xuống vách núi tan xác. Dị thần vung đao. Nhát cắt chém ra. Trời đất tĩnh mịch. Thế rồi nơi ông đứng gió nổi lên. Theo từng tiếng duệ khí nhập thịt phốc phốc phộc phộc. Bàn tay quỷ to lớn theo đó không cam lòng mà bị chia năm sẽ bảy. Con hắc mã đồng thời cũng không kiên trì được, vỡ vụn rồi biến thần tro bụi bị gió thổi bay đi mất. - Haaaaaa——!!! Dị thần phát lực cơ hoành cất tiếng thét, vô số đường chém phát ra t·ấn c·ông về phía A Nhi. Tệ hơn nữa chúng như dòng lũ kéo dài không dứt, hết lớp này đến lớp khác đuổi theo đứa bé mà chém. Không khí, đất đá, hơi nước... mọi thứ trên đường đi của chúng đều b·ị c·hém sạch quang không chừa một hạt bụi. Vị thần cũng không yên một chỗ, nhanh chóng đuổi theo sau đứa bé sát thần được gió cuốn đi. Đòn chém của ông cũng không phải phát ra lung tung mà trong vô hình gạt văng, cắt ngang những luồng gió nguy hiểm của sát thần t·ấn c·ông. Không chỉ có thế, đôi tay vị thần chuyển động liên tục với tốc độ cực cao cứ như chúng hoàn toàn biến mất vậy.
Ông ta vừa điều khiển thứ tốc độ thần thánh đó vừa quan sát chiến trường, trong khi đuổi theo sẵn sàng áp sát kẻ địch, lại còn phải cảnh giác chú ý những đòn đánh á·m s·át trong vô hình của gió, vừa xé tan những tảng to lớn mà sát thần ném lại. Tất cả đều diễn ra ở một nhịp chiến đấu cao độ, nếu mà chỉ là một phàm nhân, dù cho là thánh hiệp sĩ trong hoàn cảnh đó cũng đã sớm vì trọng thương mà bị những đòn t·ấn c·ông sau đó kết liễu sinh mạng. A Nhi vẫn chạy rồi lại tiếp tục chạy, kéo ra khoảng cách nguy hiểm, dựa vào cảm quan cùng chung với cơn lốc, mỗi lần hung hiểm mà né tránh nhát chém có thể chia đôi tòa nhà bê tông cốt thép. Nhưng... vị thần vẫn đuổi sát theo sau. Em bay lên cao thì vị thần đạp gió bay lên, em bay ngang thì ông ta lượn vào đón đánh. Mỗi lần vung đao lại là mỗi lần em ấy bị dồn vào ngõ cục. Nhưng không sao, cứ duy trì như thế A Nhi sẽ quen thôi, em ấy sẽ bắt nhịp trận chiến và lên kế hoạch phản đòn. Trừ khi... Vị thần giữ lại chưa tung hết sức. Cố ý dẫn dắt đứa trẻ đi trên một lối mòn rồi bất ngờ ra tay tung hết sức triệt hạ. Nhưng sao có thể đâu? Cơ thể thần gió đã tàn tạ rồi, bằng chứng là những vết nứt nóng chảy đỏ rực, phần cháy đen như bị sét đánh kéo dài trên thân trên của ông...t..a... Nhưng nhận ra gì đó, A Nhi nhíu mày nghi ngờ. Nhưng không để em thắc mắc bao lâu, vị thần đáp lại. - Nhận ra rồi sao! Tinh ý đó! Bởi trước khi có trận đấu với ngươi. Tướng quân ta đây đã quyết chiến với tên quỷ vương ngoài quốc đảo phía tây sở hữu tia chớp đen. Giọng nói như cảm thán, ông nói tiếp. - Thật đáng tiếc khi ta không thể kết liễu tên đó chỉ vì hắn có phù hộ của ba con yêu nữ tóc rắn, nhưng cũng không khá khẩm gì. Nếu hắn không dùng tia chớp đen loại bỏ thần gió ta u minh thuộc tính, thì bây giờ nhà ngươi chính đối mặt chính là âm binh quân thế cùng khủng sợ quân thần. A Nhi ngạc nhiên nhưng không có nhiều dao động. Việc quan trọng bây giờ là tập trung tinh thần quan sát thế cục, nếu chỉ một bước sai lầm kia kết quả chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng chưa đợi em kịp chuẩn bị, dị thần bỗng lộ ra nanh vuốt cất lời. - Tên đó cũng thật thú vị. Là kẻ rất am tường bố cục cùng quân trận đâu. Ta suy nghĩ sau khi dưỡng thương sẽ lại khiêu chiến hắn một lần. Nhưng có một thứ ta rất khó chịu với tên đó. Cách hắn lợi dụng thần tốc thật khiến làm vũ nhân như ta thật khó chịu —— giống như vậy... Bất thình lình thân ảnh của ông ta trong tầm mắt A Nhi chợt biến mất. Đứa trẻ hốt hoảng lên tinh thần đề phòng, thế nhưng... Một vết chém chéo kéo dọc từ xương quai xanh bên trái kéo dài đến bụng dưới bên phải xuất hiện. Máu vươn tung tóe nhưng trong ánh mắt A Nhi hoàn toàn dại ra không hiểu. Một cảm giác ấm áp... sau đó là nóng rất... rồi đau đớn... - A a ư... Đứa trẻ không cất ra thành lời rơi xuống đất. May mà cũng không quá cao nên không có thêm tổn hại nào. Máu không ngừng chảy ra, nhưng nó là hữu hạn, một lúc nào đó sẽ hết và mang đi hơi ấm của sự sống. - A Nhi... không hiểu? Tại sao... chấp nhất... đuổi g·iết... A... Nhi... như vậy? Đối với câu hỏi của đứa trẻ sắp c·hết, dị thần trước mặt khẽ cuối người, lộ ra thân hình bi tráng to ớn, nửa mình trần, giọng nói lại bình đạm thanh thản khác với vẻ cuồng bạo khi xưa. - Còn nhớ tai họa trên đất Tân Phú sao! Ngươi chính là kẻ phục sinh Hỏa Thiên, để hắn hóa thành quỷ dữ tàn hại bách tính. Mà ta —— chính là những cái đó thường dân sau khi c·hết oán niệm gọi ra báo thù thần! Nghe như thế, A Nhi nhưng lại không có gì hoảng loạn. Ngược lại, trên môi em lại ý cười nhẹ nhàng giải thoát, tuy khóe môi còn chảy máu vì nội tạng tổn thương. Thật thê lương... thật ai thán...!! - Thì ra là... vậy! A Nhi...không nhớ được... nhưng mà... họ chắc đã rất thống khổ... Xin lỗi!!! Tiếng nói em ấy đứt quảng, lúc không lúc tỏ như sắp c·hết đến nơi. - Nhưng mà... A Nhi... không... muốn c·hết!! - VẬY ĐỂ TA TIỄN NGƯƠI ĐOẠN ĐƯỜNG!!! Vị thần không đầu nghiêm giọng quát, tay lăm lăm giơ đao lên chực chém xuống. Trong ông ta bây giờ không khác tử thần đòi mạng là bao. - CHẾT!!! Lưỡi đai sắc ngọc hạ xuống mang theo kinh thiên động địa. Nhưng mà... *Koooong!* *Keeng!* *Crack——kkk——!!* Lưỡi đao của ông như va vào tường thép thành đồng. Vỡ tan thành tường mảnh. Chợt nhìn lại. Một bàn tay khổng lồ như chiếc xe con, toàn thân ánh kim như phủ cương thiết xuất hiện che chắn lấy A Nhi. - Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Là ngươi c·ướp đi ta linh tính thần binh... Không! Là quyền năng của Hỏa Thiên đã thông phệ ta thần binh, ta một phần thần cách nên nhà ngươi mới có thể thao túng gió bão. THÌ RA LÀ VẬY———HAhahaHaHAHA~~~!!! Vị thần dữ tợn lên tiếng. Trong giọng nói không kiềm nổi vẻ dữ tợn cùng điên cuồng. *ẦM——ẦM—ẦM—!!!* Nhưng mặc cho ông ta có điên cuồng cùng phẫn nộ thế nào. Một hồi t·ai n·ạn tiếp theo là không thể nào tránh khỏi. Chỉ thấy lốc xoáy chợt đình chỉ. Hệ quả là hàng tấn khối nước—— thứ ban đầu vị thần vốn định dùng chống lại ngọn lửa của A Nhi, giờ đây lại đổ ập xuống, trở lại đè sập chính kẻ đã lợi dụng mình. Vì một hồi chiến đấu dữ dội, lúc ban đầu ông tan bay lên tầng khí quyển và lao xuống như một thiên thạch đã tích lũy một lượng nhiệt to lớn không thấp hơn 1000 độ C. Cộng thêm bàn tay quỷ thần gia tăng nhiệt độ có thể nung chảy cả sắt thép hơn 3000 độ C lên vị thần. Nếu không có [Thép gia hộ] có lẽ ông ta đ·ã c·hết ngay từ trận đấu với Hoàng tử đen Alex từ khoảng một tuần trước rồi. Lúc đó thần gió đ·ã c·hết một lần và mất đi [U minh bất tử]. Thật kỳ lạ phải không! Vì thân phận thật sự và truyền thuyết của ông ta không hề đề cập ông ta có một cơ thể bất hoại. Nếu điều đó có thật, đáng lẽ ra ông ta đã không b·ị c·hặt đ·ầu. Rất đơn giản! Vì thần gió đã nghe về nó, ông biết mình phải đương đầu với loại kẻ thù nào. Những tên Quỷ vương có thể s·át h·ại và c·ướp đi quyền lực từ thần thánh. Nên ông đã tìm đến nơi đó. Dòng minh hà Styx, tồn tại đã ban cho người anh hùng bán thần Achill·es cơ thể bất khả chiến bại. Ông đã cầu nguyện với chủ thượng của mình, đấng vua trời Thượng Đế chứng kiến và ban cho mình phép mầu. Thần gió được như nguyện và trở thành vị thần mang thân thể bất tử của thép. Đó là vì ông đã sẵn có là một vị thần của chiến trường và kỳ tích chỉ phóng đại thuộc tính của ông ta đến cực hạn mà thôi. Ông đã có ưu thế rất lớn và có thể hoàn toàn kết liễu A Nhi khi đó. Nhưng lòng tự tin và ngạo mạn thái quá, cùng một sự trùng hợp đến kỳ lạ đã khiến ông mất đi ưu thế của mình trước đứa trẻ. Sự xuất hiện và xung đột với Hoàng tử đen. Alexander Gascoigne! Thủy hỏa tương khắc. Hay nói đúng hơn là sự xung đột và thay đổi nhiệt độ một cách nhanh chóng đã g·iết c·hết ông ta. Cơ thể thép tưởng chừng bất hoại và bất tử đó theo v·ết t·hương cũ nứt vỡ ra. Áp lực nước theo trọng lực đổ xuống như hàng ngàn hàng vạn cây búa sắt lên tục đạp nện trên cơ thể sắt thép ấy. Nó cuối cùng cũng sụp đổ. Sóng cùng nước theo sau gội rửa, cũng cuốn sạch những mảnh vụn đã hóa đá tan thành tro bụi và chẳng còn lại gì ngoài biển nước.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.