Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 12: Lựa chọn từ bỏ



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khuấy Động Đa Nguyên Campione

- Làm sao BÂy giỜ?? - LÀm sAo bÂy gIỜ?!! - Là m sao bây GIIWF Á A aa——!!! Đúng vậy! Cái thứ đó không phải một phù thủy non trẻ như cô có thể đối mặt. Vậy nên Cristina mới có thể hoảng hốt cắm đầu chạy. Chỉ là hướng về trước phi nhanh. Không mục đích — Không điểm dừng. Chỉ chạy và chạy vì mạng sống.
Dường như thiêu đốt toàn bộ sức sống, cô cảm giác mỗi phút mỗi giây hiện tại có thể so với 10 năm cuộc đời cô. Nàng phù thủy hoạt bát nhanh nhẹn nhảy nhót lướt qua từng sân lầu. Như chơi đùa trước mặt tử thần, khi suýt soát nhảy qua từng cột nước từ trên cao bắn tới. Thật là một cái có sức sống tràn đầy mỹ thiếu nữ. Đến ngài rồng nước từ trên mây nhìn xuống cũng thấy phiền, như gặp con bọ chét nhảy nhót linh tinh trước mũi, nghĩ mà muốn cho một tát xuống cho tan xác đi thôi. Nhưng không thể tiếp tục như vậy, dù là linh hoạt khả ái ma pháp thiếu nữ cũng là phàm nhân. Cristina cũng sẽ mệt mỏi vì quá sức, chú lực trong người cũng không thể sánh bằng trung cấp kỵ sĩ hay pháp sư chớ đừng nói là đi so độ kiên trì với thần hoặc Campione. Bây giờ chỉ có một giải pháp duy nhất... Từ bỏ đi! Con quái vật trên bầu trời đã khóa chặt thí thần giả nằm trong ngực cô. Nó sẽ ở đó đó hoành hành vô độ cho đến khi xác nhận Arthur Cavalieri đ·ã c·hết. Đúng là phải từ bỏ một người đâu~ Cristina quyết đoán được bản thân hiện tại cần phải làm gì. Vội vã đến rìa cao ốc, cô gái kiên quyết không do dự tung hết lực nhảy lên. Ở phía đối diện bên kia đường, là một kiến trúc cao lầu phục cổ kiểu Pháp. Vượt qua là khoảng cách sinh tử trăm mét trên không. Dùng toàn lực dồn vào hai chân, không tiếc chú lực cường hóa, Cristina bằng tòan bộ sức mạnh cùng liều lĩnh đạp vỡ cửa kính tiến vào. Ánh mắt đầu tiên, ưm~ một căn phòng sạch sẽ, như ấn tương đầu tiên, cả trong lẫn ngoài điều mang không khí thơ mộng lãng mạn. Dễ dàng mà bỏ qua không khí u ám tĩnh mịch, lại trong đêm mưa rơi chớp đánh như phim kinh dị, để mà công bình đánh giá sự vật. Thật không hổ là phù thủy sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc dừng lại. Kéo theo đôi chân run rẩy, dễ dàng mở khóa ra ngoài. Bằng nhanh nhất tốc độ bế chủ nhân của cô xuyên qua hành lang xuyên qua mặt kia của khách sạn B&B Scarlatti. *Rắc!* Dùng phép thuật mở khóa một phòng trống, tiến vào rồi đóng chặc. Đặt chủ nhân của cô lên giường... giờ Cristina mới có thể tận mắt xác nhận đứa bé đã phải nhận lấy những giày vò gì. Mất đi hay tay, trước ngực đến bụng là một vết chém cháy xén... A~ cô nhận ra đây là cố ý để cầm máu, khống chế còn thật thô ráp, v·ết t·hương cháy quá đà càng mở rộng đâu, thật bất cẩn. Y phục cũng bị xé mở xơ xát như giẻ lau, khắp người cũng có đương tương chi chít các vết trầy xước, đầu tóc rối bời không còn tinh tươm mượt mà như ban đầu. Cristina buồn bã khẽ vuốt gương mặt b·ất t·ỉnh vẫn còn vẻ đau đớn kia, khóe môi còn đó dấu tích một vệt máu chưa phai. Một vòng tròn ma thuật xuất hiện, từ đó rơi ra một vali bằng da thuộc nâu hai tấm vải lớn trắng và đen, hai lọ thủy tinh ma dược.
Cô hầu thuần thục mở ra nắp lọ, muốn mớp cho A Nhi uống hết... nhưng không được, răng đứa bé cắn chặt, miệng cũng không dễ cạy ra lúc này. Thay cái biện pháp, Cristina tự hớp lấy một ngụm, nâng đầu A Nhi lên rồi áp mặt dùng miệng cạy ra cái miệng đóng chặt của đứa trẻ, đẩy dòng ma dược trong khoang miệng cho đứa trẻ nuốt xuống. Xong việc đôi môi tách ra... đôi đầu lưỡi còn vươn vấn tuyến ti trong suốt. Nàng phù thủy ửng hồng gương mặt nhìn trong tay còn một nửa bình ma dược khôi phục. -... Này... là bí dược truyền đời của gia tộc Cavalieri nha! Không thể lãng phí!! Nói rồi dùng dung dịch thoa vào v·ết t·hương trước ngực và hai vai... Như vậy có thể mau lành v·ết t·hương cùng giảm đau. Tiếp tục mở ra lọ thủu tinh còn lại, lần này cô chỉ cho A Nhi uống vài giọt. Miệng đã mở ra nên không thành vấn đề. Lọ dược tên là [Ảo mộng của Juliet] nghe nói có thể làm người ta lâm vào bảy ngày c·hết giả đâu. *ẦMmm———Ầmm!* Không thể dây dưa thêm nữa, dùng tấm vải trắng bao bọc đứa trẻ, Cristina đặt A Nhi vào chiếc vali đã mở ra, kéo khóa lại rồi đặt dưới gầm giường.
Bản thân thì dùng tấm vải đen choàng lên một cái gối, tiện tay từ túi áo lái ra một đoạn tóc nhét vào trong đó. Đoạn tóc đương nhiên là của A Nhi, chính Cristina cố ý giữ lại dùng vào lúc cần thiết, khỏi phải nói dùng làm môi giới truy tìm khí tức chủ nhân của nó rất hữu dụng. Khóa chặt căn phòng và đi ra hàng lang, cô không hề lo lắng cậu chủ của mình ở lại trong vali sẽ ngạc c·hết. Chiếc vali được yểm phép bảo vệ, thoáng khí và đặc biệt là siêu siêu chống nước nên sẽ giữ đồ vật bên trong luôn khô ráo. Chỉ có thể cảm thán đồ vật của giới ma thuật mà, vô cùng tiện dụng. Hơn nữa hai tấm vải là vật liệu may chiến y của Đại kỵ sĩ, ban sơ đã được yểm phép phòng hộ cũng như làm từ vật liệu đặc biệt vô cùng kiên cố. Ừm—! đây là phê bản thực tế cho câu nói "tấc vải tấc vàng". Bây giờ cô gái chỉ còn một nhiệm vụ. Đó là dẫn dụ chú ý của con rồng nước ra càng xa nơi này càng tốt. Rời đi hành lan tối om vắng tanh, có lẽ người nơi đây đã được di tản. Hiệu suất làm việc của các hội ma thuật tại Napoli xem như còn rất tốt. Tầm nhìn đối với cô cũng không đáng lo ngại, từ đầu đến giờ vẫn luôn dùng chú lực lên hai mắt giúp cô có thể rõ hướng di chuyển. Khi đi qua lối cầu thang, một âm thanh sột sột róc rách thu hút chú ý của cô. Nhìn vào lối đi xuống đen ngòm như miệng cự thú, có thể gợi lên nỗi sợ nguyên thủy nhất bên trong bất cứ ai, Cristina mường tượng ra cái thứ đang cố leo lên nơi này. Là nước nha! Nhưng nước bình thường nào có bao giờ từ nơi thấp đến nơi cao? Chắc chắn con rồng nước muốn nhấn chìm nơi này rồi. Không chỉ nước từ dưới dâng lên, kể cả nước từ trên trời cũng đánh xuống. Từng cột nước thay phiên đánh vào bức tường khách sạn, dù nơi đây được xây dựng kiên cố mấy nhưng chỉ sợ cũng không chịu liên tục tập nện mà đổ sập. Cristina phải thoát khỏi tòa nhà ngay lập tức. Vì chủ nhân của cô. Hy vọng em ấy sẽ không buồn và khóc nhè. Thiếu nữ phù thủy chạy đến cửa sổ nơi thành lang, mở nó rồi không do dự nhảy ra ngoài, chiếc váy hầu nữ rách tươm cũng không che được đôi chân hồng hào thon gọn lại gợi cảm cùng tất đen - Con gái của sông Almo không phải đến vương quốc ảm đạm của Pluto. Đôi cánh của Mercury là sẽ bảo vệ ta. Lấy một lọ ma dược nuốt xuống, cô lại tiếp tục chạy đua cùng tử thần. Đây là ma dược chính tay cô điều chế, nói là độc dược cũng không sai, bởi ngoài dược lực nó cũng sẽ nghiền ép sinh mệnh người dùng. - "Thật khó uống! Nếu còn lần sau mình sẽ điều phối lại công thức... ít nhất cũng nên thêm mật ong vào... hừ!" Quả nhiên với sự xuất hiện của nàng phù thủy đã thành công thu hút ánh nhìn của con rồng ẩn trên tầng mây. Theo đó lượng nước chung quanh bắt đầu tụ tập lại, mặc kệ cô gái có chạy đằng trời cũng không buông bỏ. Nhìn dòng nước đen ngầu phía dưới cố bám theo kiến trúc dâng lên, tạo thành một khối nước nổi cứ như một con vật sống khiến người ta gợn cả người. Cô nàng vừa chạy vừa né, cố tìm chỗ cao mà chạy. Theo sinh mệnh bào mòn cùng mỏi mệt mỗi lúc một tăng, Cristina cảm thấy bản thân càng tiến thêm một bước trở thành một bậc thầy thành thạo phép [Nhảy]. - Tới đây nha! P—lè! "Con bé ngu ngốc này" có lẽ ai đó sẽ nói vậy nếu thấy cảnh này. Dù sao cũng thật hết nói nổi khi dám dùng cả sinh mạng để phát ra khiêu khích như vậy. Cũng còn may mà thật sự thế mà có tác dụng, ánh mắt con rồng lập tước trợn lên, các cột nước từ trong mây bắn ra cũng càng thêm uy lực, sập đường nứt vách không phải chuyện đùa. Cuộc rượt bắn như thế diễn ra hàng tiếng đồng hồ. Cristina cuối cùng chẳng biết bản thân đã chạy bao lâu. Lúc này trong não đau ong ong như muốn nứt, thần kinh cũng mất đi cảm giác đau, đầu lưỡi cũng muốn phế đi, hậu quả do liên tục uống độc dược cuối cùng cũng hiện ra sự ác liệt của nó. Nhưng——mục đích của phù thủy Cristina đã đạt được. Pháo đài Castel Sant’Elmo. Đây là điểm dừng chân của cô hôm nay. Khó khăn nằm ra mặt đất dưới ngôi tháp chuông đồng hồ, hơi thở dồn dập nhưng yếu ớt. Ánh mắt nhìn lên bầu trời chỉ thấy con quái thú to lớn hàng trăm mét cùng mây đen mờ mịt. Cô ước gì có thể cùng cậu chủ... A không... cùng hoàng tử Arthur cùng nhau nằm trên mái nhà ngắm sao trời... - Một ngày nào đó... a~! Đôi mắt tím dần mất đi tia sáng, mí mắt nặng trĩu mà sụp xuống. Trong tay cô gái nhỏ cuối cùng vẫn ôm lấy chiếc gối ngụy trang khí tức A Nhi. Nàng an tường ngủ lấy. [Tại sao phải làm vậy? Cố gắng như vậy vì cái gì? Cố cứu lấy con quái vật đó mặt kệ bản thân an nguy...cuối cùng... ngươi chẳng đạt được gì cả!!] Như bên tai ý thức cuối cùng nàng nghe thấy tồn tại nào đó chất vấn. Có lẽ cũng chỉ là sau cùng huyễn thính nhưng thiếu nữ cũng nói ra chân tâm trả lời. [Vì tự nguyện nha~! Ng..à..a. Arthur nói sẽ bảo vệ thế giới này... Là vì chúng ta nha, em ấy yêu chúng ta như gia đình nên thế giới này mới ở trong mắt em ấy trở thành nơi mỹ lệ nhất! Nhưng mà sao được đâu? Chúng ta biết nó không lý tưởng như vậy... Nên là trở thành nền móng, là lá chắn bảo bọc ước mơ ấu trĩ ngây thơ kia nghe cũng không tệ đi~~!!] [Thật lãng mạng làm sao!! Cảm ơn ngươi —Thiếu nữ!] Cuối cùng trong cột nước cuồng bạo từ miệng cự thú phát ra. Sự kiện Dị thần phong bạo tại Napoli đi đến kết thúc. Chiếc đồng hồ treo trên tháp bây giờ chỉ đúng 9 h 00 tối. Chúc ngủ ngon. Cristina Canalis. Khi tỉnh lại sẽ lại là một ngày mới hạnh phúc~~!!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.