Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khuấy Động Đa Nguyên Campione
Chương 15 Sóng ngầm phương Đông
Hồ Động Đình.
Hiện tại chỉ hơn 4 giờ sáng một chút, trời mới bắt đầu lờ mờ sáng và không thể sua tan màn sương mù đang lượn lờ, phủ kín dày đặc khắp mặt hồ. Chính vì vậy mà cảnh vật tại đây đều bị đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, mờ ảo và bí ẩn đến khó hiểu.
Là hồ tự nhiên nước ngọt lớn thứ hai ở Trung Quốc, nằm phía nam sông Dương Tử và có vị trí chiến lược quan trọng như là hồ điều hòa của sông Trường Giang. Mới chỉ là đầu m·ùa l·ũ thôi, lượng nước từ thượng nguồn chảy về đã kết hợp nhịp thủy triều và m·ưa b·ão, khiến cho thể tích hồ Động Đình đạt kích thước cực đại một cách nhanh chóng.
Nhưng đó chỉ là vấn đề bình thường, tùy vào khí hậu, mỗi năm diện tích của hồ vẫn thay đổi tùy thuộc mùa mưa hay hạn, thuộc về tự nhiên tuần hoàn không đáng lưu tâm.
Nhưng số là bỗng dưng bắt đầu từ một tuần trước, một hòn đảo nho nhỏ bỗng dưng hình thành ngay trong trung tâm mặt hồ.
Thật lạ kỳ!
Hoàn toàn không hợp lẽ thường!
Dù là phù sa bồi đắp cũng không thể lập tức tạo thành một mảnh đất lớn như vậy. Hơn nữa nó còn là một hòn đảo có hình tròn xoe hoàn mỹ với bán kính hơn 200 mét vuông, phía trên còn có hoa cỏ, cây cối động vật nhỏ, côn trùng, lưỡng cư...v..v...tạo thành một hệ sinh thái không khác một đảo lâu năm là bao.
Nếu đây không phải một sản phẩm được nhân loại có kế hoạch tinh mỹ tạo tác, thì chỉ có thể là kiệt tác của —— thần.
Nếu nói không khí chung quanh mặt hồ là mờ ảo, vậy hoàn cảnh nơi đây lại kìm nén, u ám hết sức đáng sợ. Mật độ sương mù tập trung đậm đặc đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón, có thể làm ướt sũng bất cứ thứ gì ở bên trong. Không những thế, một đám mây giông đen đặc treo ở trên không chẳng lúc nào chịu rời khỏi, khi thoảng phát ra tiếng gầm gừ của giông sét.
Tưởng như khung cảnh nơi đây sẽ tiếp tục im lặng mà tịch mịch như thế đến vĩnh viễn, bất ngờ lúc này mặt hồ chung quanh hòn đảo nhỏ bỗng nổi sóng.
Một thứ gì đó to lớn nhanh chóng nhô lên khỏi bề mặt nước, kéo theo lượng nước đáng kể để rồi chúng rơi xuống ào ạt như mưa.
Vì tầm nhìn bị che khuất, qua màn sương chỉ thấy một cái bóng to lớn, đen ngòm đang từ từ cuộn quanh hòn đảo nhỏ. Cái bóng di chuyển tựa như vật sống, dễ dàng làm người ta liên tưởng đến loài rắn khổng lồ, từ đó có thể gợi lên trong lòng nỗi sợ hãi nguyên thủy kể cả đó là người can đảm nhất.
Đối với những ai đã từng xem điện ảnh về loài Kaiju, Godzilla, King Kong, tình huống hiện tại sẽ làm họ kinh ngạc về độ chân thực quá mức tưởng tượng của nó.
- Hiền chất, có tin xấu, tiêu ký của ta trên người tướng quân biến mất.
Tiếng nói từ tốn nhưng vang dội phát ra từ cái bóng, qua giọng điệu có thể ướt chừng của một người đàn ông tuổi trung niên, điều lạ là âm thanh này như đánh thẳng vào tâm trí người nghe, nếu có ai ở đây lồng ngực họ sẽ không khỏi rung động, từng hồi từng hồi như đang đánh trống đùng đùng phập phồng.
- ...
Trên đảo nhỏ tưởng chừng hoang vắng chỉ toàn cây lá và sương mù này, kỳ lạ thay lại tồn tại một ngôi nhà tranh bằng tre nứa lợp lá đơn sơ. Có lẽ nghe được lời nói từ cái bóng khổng lồ, từ trong đó đi ra một đứa bé trai độ chừng 11 tuổi. Cậu ta có gương mặt lanh lợi nhưng có vẻ u buồn, đầu để tóc ba chỏm, mặc một thân áo bà ba màu nâu giản dị.
- Vũ bá, Lôi bá, đã đến lúc tiểu tử phải trở về thượng giới, liên hệ với gia phụ đã cắt đứt...xem ra là lành ít dữ nhiều.
Lời nói vừa dứt, một tia sét đánh xuống tòa đảo nhỏ phát ra t·iếng n·ổ long trời, xới lên mặt đất ẩm ướt văng tứ tung. Một cái hố hình thành cách xa ngôi nhà vài mét, từ đó đi ra một gã đàn ông lực lưỡng cao trên 2 mét, mình trần lực lưỡng chỉ vận một cái khố, làn da than đen, tóc búi, râu hùm, mày xếch ngược, mặt mũi hung hăng, mắt trợn trừng nhìn cực kỳ hung ác.
- Có phải hắn ta đã tìm ra tung tích của con quỷ nhỏ đó?! Mau mau cho ta biết nó ở đâu, Lão phu sẽ tự tay đốt nó ra tro với lưỡi sét này!!
Gã ta hùng hồn thét lớn, ngôn từ tràn ngập chiến ý cùng phẫn nộ.
Nhưng không để gã càn quấy, một tiếng nói từ bầu trời cắt đứt gã.
- Thiên Lôi, ngươi quá manh động.
- IM NGAY! Nếu không phải tật đãng trí của ngươi! Chúng ta mới không đến nỗi lưu lạc đến nơi này, Vũ Súy!!
- Cái gì mà lưu lạc? Hay ngươi quên chính mình khai sinh ở đâu rồi!
- Bớt ngoặc chủ đề! Ngươi thừa hiểu lão phu không bàn chuyện cố thổ!
Đối mặt bầu không khí càng lúc càng nóng nảy dễ nổ ra xung đột, tiếng nói khuyên can của cậu bé từ một bên cất lên.
- Xin hai vị bình tĩnh lại, cứ thế này chưa tiêu diệt được quỷ vương thì người một nhà đã tàn hại lẫn nhau mất rồi.
- Ai là người một nhà với tên tùy tiện này——!
Gã Thiên Lôi hung hăng rầy cậu bé.
Ở một bên, cái bóng gọi Vũ Súy chẳng để tâm, hướng cậu bé tận tình khuyên nhủ.
- Hiền chất, sao không nghĩ lại một chút? Mặc dù vừa đánh tan Ngô quốc La Sát vương độ một chu trước, nhưng ta cùng tên này cũng b·ị t·hương không hề nhẹ.
Cái bóng ẩn trong làn sương tiết lộ một tin động trời, lê cái thân dài cuồn cuộn di chuyển sau màn sương trắng xóa.
Rồi từ trên bầu trời, một cái đầu thò ra giữa những làn hơi mờ ảo.
Tuy không thể thấy rõ ràng, nhưng cái đầu to hơn cả tòa nhà đó chắc chắn là một con rồng, loài sinh vật thần thoại chỉ tồn tại trong các câu truyện cổ tích của người xưa.
Cái đầu rồng hiện trạng có thể nói là cực kỳ thê thảm. Một bên trái mặt rồng bị dập nát, thịt mủ đỏ lồm bê bếch thấy cả xương cốt, mắt trái bị khoét mất, bên miệng có cái răng lớn bị gãy trắng hếu, xem xét cấu trúc thì dường như là tàn tích của một chiếc ngà.
Nhìn tổng thể, nó cứ như có thứ gì đó tùy tiện dùng b·ạo l·ực xé xuống vậy, mà trùng hợp qua vết tích sót lại người ta có thể mường tượng ra hình ảnh một bàn tay khổng lồ.
- Trong cảnh nguy nan như này, nếu hiền chất còn rời đi khác nào cuối cùng cọng rơm đè c·hết con lạc đà?! Phải biết để khởi động Thiên Khiển quyền hạn thì Phong, Vũ, Lôi điện một phần cũng không thể thiếu được.
- Mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng lệnh cha khó cãi, mong hai vị còn thông cảm... Việc t·ruy s·át Họa quốc quỷ vương, tiểu tử có lòng nhưng không thể phụng bồi.
Đối với thần rồng khuyên ngăn, đứa bé nhã nhặn làm từ chối nhưng không để không khí tụt xuống, cậu ta nhanh chóng đáp lại.
- Vũ bá cũng đừng lo lắng, tiểu tử sẽ lưu lại Quạt thần, có nó thì huy động thế gian cuồng phong sức mạnh không thành vấn đề.
- Đi đi—— đi hết đi—— không có các ngươi thì lão phu cũng nhàn rỗi... hừ!
- Thiên Lôi!!! Đó là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?!!
Gã thần sét bất mãn to giọng lại bị thần rồng gầm một tiếng, sóng xung kích có tính nhằm vào mà đánh văng hắn đi mấy chục mét, ma sát tạo ra một rãnh dài ngoằn trên đất, đến khi gã v·a c·hạm một cây đại thụ thân to bằng mười người ôm.
Chỉ nghe cờ rắc một tiếng, đại thụ bị xuyên thủ một lỗ lớn, giữa thân nứt toạt chực như muốn đổ.
- Hiền chất đừng để ý, bị bản chất điên loạn chi phối hắn là lỗ mãng như vậy, nếu không... làm sao lại gây hấn ả quỷ vương nước Ngô... cũng tại ta đi lầm đường...ai...(thở dài)
- Vũ bá bớt bi thương, trận lũ càng quét cả Lĩnh Nam tiểu tử đây cũng có một phần trách nhiệm. Chỉ mong Vũ bá sớm khỏe lại phần nào điều đình lại các cõi thủy phủ đất này.
Như nhớ ra gì đó, cậu bé nói tiếp.
- Cũng không biết nàng ta giờ ra sao? Bị [Thiên Khiển] bao vây còn thoát được quả là kỳ tích.
- Nàng thương cũng không nhẹ nhưng không c·hết được, đám nhi tử của ả ma nữ phương Tây có sức sống rất kiên cường... Cô ta còn treo một mệnh thì e rằng sau này sẽ tìm bọn ta phiền phức.
- Ha ha ha, nếu là vậy tiểu tử cũng chỉ có thế chúc hai vị bá bá vũ vận xương long.
- Thôi thì tiểu tử xin từ biệt tại đây, mong hai vị dù hoàn thành mục tiêu hay không cũng xin trở về đất Nam trấn áp phong thủy ở đó. Nếu quá mỏi mệt cũng có thể thông qua Thiên Đế mở ra Thái Sơn Đại Đạo trở về thượng giới. Có duyên gặp lại.
Nói xong cậu ta hóa gió hướng về phương Bắc nơi ngọn núi Thái Sơn sừng sững mà thẳng tiến không quay đầu.
- Hiền chất nhớ bảo trọng.
Nhìn ngọn gió dần bay xa, thần rồng cũng thu hồi ánh mắt, lướt nhìn nơi cậu bé từng đứng hiện lên một cái Quạt Mo Cau, thần rồng vừa định há miệng hút vào thì bất thình lình một tia sét thoát qua, một bàn tay to đen thô ráp đã bắt nó lại.
- Thiên Lôi, ngươi đây là ý gì?
Người bắt lại cây quạt không ai khác chính là gã thần sét, hắn không e ngại cự lại chất vấn của thần rồng.
- Ý gì? Bản thân lão phu ngoại trừ vua trời trước giờ chưa bao giờ tuân phục ai khác! Đã tên nhóc kia đi được thì lão phu cũng không việc gì phải ở lại!
Gã giơ lên cây quạt, khí thế trên người càng thêm hung mãnh, mây sét cùng gió lốc nổi lên như quân lính nghe theo thống soái hiệu lệnh.
- Hiện tại lão phu cho ngươi hai lựa chọn.
- Một, giao ra khống chế vân vũ quyền hạn, đã có tình báo từ Nam Thiên ta đây sẽ đích thân đi tiễu trừ quỷ vương.
- Hai, cùng ta tử đấu, tất nhiên quyền hạn sau đó ta sẽ đoạt tới. Vũ Súy, nghĩ cho kỹ, ngươi không có phần thắng, đừng tưởng ta không biết ngươi Bác Sơn đã bị ả La Sát dập nát, muốn chạy trốn là là điều không thể nào!
- Ngươi...
Thấy gã đồng hành lớn lối như vậy, thần rồng cũng không còn gì để nói. Không cam tâm một lát sẽ bị làm thịt, nên biết có phong quyển quyền hạn Thiên Lôi cùng không có phong quyển quyền hạn Thiên Lôi là khác nhau một trời một vực đó.
Đánh nhau một trận vô ích chi bằng cứ giao ra sức mạnh rồi tĩnh dưỡng, giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt, đợi sau này tính sổ hắn một lượt. Chính suy tư như vậy, thần rồng há miệng, từ đó bay ra một viên ngọc tỏa ra ánh sáng rực rỡ như cực quang.
Viên ngọc thắp sáng cả một vùng trời, dù cho sương mù mây đen cũng chẳng thể ngăn cản nỗi.
Ngày hôm đó một luồng thần lực đột ngột bốc lên ngay trong lòng hồ Động Đình, không nói kinh động toàn bộ giới thần bí ở tỉnh Hồ Nam Trung Quốc, nhưng ích nhất tất cả pháp sư ở hai thành phố Nhạc Dương cùng Ích Dương cách đó cả chục cây số đều bị đọa cái kh·iếp vía hồn bay lên trời rồi.
- Tính ngươi biết điều, hừ!!
Thần sét không chút do dự thu viên ngọc, thân hình hóa thành sấm sét một mực hướng về hương tây mất hút.
- Ai... thật là tên vũ phu lỗ mãng, sao không chịu động chút đầu óc đâu? Đến Nam Thiên tướng quân mạnh như thế cũng b·ị đ·ánh bại, dù có quyền Thiên Phạt nhưng lỗ mãng hay hỏng việc người là ngươi nha! Chờ ta thêm một tháng cùng đi giải quyết tên kia không tốt sao? Đến lúc đó b·ị đ·ánh c·ái c·hết kh·iếp cũng đừng trách ta! Đúng là thành sự không có bại sự có thừa mà!
Hết lời cả thân rồng chìm vào lòng hồ trong tiếc nuối, hơi liếc nhìn khu vườn thuốc xung quanh căn nhà nhỏ, đây là món quà vị hiền chất kia tâm huyết trồng ra thần dược để trị thương cho ông ta. Đa phần là các lại ngải nhưng cũng có nhân sâm, huyết linh chi, ngũ sắc tâm liên, hà thủ ô...vv... Có những thứ này cộng thêm lượng linh khí thủy mạch chảy về hồ từ Trường Giang vài tháng tới sẽ giúp ông ta khôi phục hoàn toàn thần lực, để rồi sau đó mưu lược tính kế, tham gia một cuộc chiến đã chú định sẵn sẽ là một hồi bi kịch.
Trong một thoáng chốc, thần mưa Vũ Súy tâm tưởng về lời khuyên của cậu con thần gió nhưng rồi nhắm mắt bỏ sang một bên mà chìm vào giấc ngủ dài đằng đẵng.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.