Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khuấy Động Đa Nguyên Campione
Chương 16: Heraneion thạch trụ?
Quận Santa Lucia.
Là một phần của Napoli vĩ đại, kế thừa tinh hoa 2800 năm văn minh lịch sử, nó sở hữu mọi thứ, từ những pháo đài trung cổ đến những tòa nhà cao tầng sang trọng, đến những thánh đường Kito được đánh giá là đẹp nhất cả nước.
- Từ nãy giờ cứ đi loanh quanh suốt, rốt cuộc là cậu muốn đi đâu vậy?
Sở hữu tầm nhìn tuyệt đẹp cạnh bờ biển cả bình minh lẫn những lúc chiều tà, mặt nước trong xanh với khí hậu mát mẻ, xa xa kia ẩn ẩn hiện ra hình dáng ngọn núi lửa Vesuvius, cảng Santa Lucia gần vịnh Napl·es không hổ là thắng cảnh du lịch đẹp top 3 thế giới. - A Nhi cũng không biết? Là đứa bé! Nó nói phát hiện đồ muốn ăn và chỉ A Nhi đường đi.
- Đứa bé nào? Còn nữa, nếu cậu muốn ăn gì đó chả phải nơi vừa đi qua có rất nhiều nhà hàng sao?
- Không phải A Nhi, là đứa bé muốn ăn!
Ở địa thế thuận lợi cho du lịch cộng thêm nền văn hóa ẩm thực đa dạng, khu vực ven biển Santa Lucia có rất nhiều quán nước uống ngoài trời, quầy hàng phục vụ các món ăn đường phố, các nhà hàng gia đình chuyên phục vụ các món ăn truyền thống của nước Ý như Pizza, các món ăn phong phú từ hải sản cũng không thiếu.
Arthur Cavalieri cùng cô bạn mới quen Liliana Kranjcar đang đi dạo ngắm cảnh đó đây, cả hai rời vùng ven biển đi vào khu dân cư. Hai người bạn nhỏ như những. người dân Napoli khác, hòa nhập vào không khí sử thi bước lên những con đường lát đá của những con phố cổ, nơi thời gian có thể từ từ phai mờ khiến chúng trở nên cũ kĩ, thế nhưng. không thể xóa đi nét nghệ thuật cùng lịch sử của nơi đây.
Rẽ qua mấy con đường, bước qua vài bậc thang, hưởng thức không khí thoang thoảng mùi bánh pizza, cả hai nhanh chóng đứng trước một tiệm quần áo.
- Lily, là ở đây!
- Một tiệm quần áo? Khá chắc là "đứa bé” gì đó chỉ nhầm đường rồi.
- Không biết đâu. Hay chúng ta vào thử đi.
Tiệm trông khá cũ nhưng rất sạch sẽ, chung quang cũng được trang trí tỉ mỉ với hoa tươi cùng những bộ quần áo xinh đẹp.
Mở cánh cửa ra, theo một hồi chuông leng keng vang lên.
- Xin phép!
- Chào quý khách, muốn thứ gì xin cứ chọn lựa tự nhiên.
Chủ tiệm là một phụ nữ khá phúc hậu, tiếp đón cả hai bằng một nụ cười niềm nở, nếu không nói ra sẽ chẳng ai biết cô ta lè cấp dưới của Diana và đang phụ trách canh giữ lối vào một di tích ngay bên trong cửa tiệm này.
- Xin hãy xem A Nhi với Lily như không khí đi!
Ánh mắt cậu bé bỗng sáng lên, phép thôi miên dưới hỗ trợ từ lượng chú lực mênh mông phát huy sức mạnh tối đa vượt qua những gì một phù thủy cao cấp có thể làm được. Nhưng để không. làm phá hỏng tâm trí ai đó, cậu bé vẫn điều tiết để nó có công suất đầu ra thấp nhất có thể.
- Cái này...
- Làm ơn!
- Vâng, xin mời!
Trong sự ngạc nhiên đầy lo lắng của cô bé bên cạnh, cô chủ tiệm ánh mắt đờ đẫn đi làm việc khác.
- Lily, đi thôi.
- Này! Cậu vừa làm gì vậy?
Liliana lo lắng đặt cậu hỏi.
- Đứa bé nói cần giữ bí mật, nên A Nhi dùng thôi miên lên bác gái.
- Phép thuật! Cậu học từ lúc nào? - Lily hâm mộ hỏi.
- Hình như là từ ba hôm trước, là chị Diana dạy.
Dẫn cô bé vẫn còn ngạc nhiên vào sâu trong tiệm Arthur nghe theo chỉ dẫn của "đứa bé" tìm thấy một cái hố vuông vức ngay giữa nền đất.
Nó tối om tưởng như một cái động không đáy, dù vậy vẫn không làm Arthur chùn bước, tất nhiên với thị lực vượt trội hơn một con thú săn mồi ban đêm, Campione sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì nếu chỉ với trình độ này.
Trước mắt cậu hiện ra một lối cầu thang nối liểr xuống dưới lòng đất, các bậc thang trong như được đẽo ra từ một khối duy nhất, vuông vức và không kẽ hở.
Trong khi định bước xuống, một đôi tay nhỏ nhắn từ phía sau níu lấy áo làm cậu khựng lại, Arthur dùng ánh mắt khó hiểu nhìn phía sau.
Ở đó Liliana dùng ánh mắt rụt rè, đôi mắt đỏ bừng, một chút run run khó nói thành lời nhìn cậu. Phải nói cô bé rất ưa nhìn, là một cô bé có mái tóc màu bạc đẹp đẽ cùng gương mặt khả ái như thiên thần, trên người là bộ váy nhìn thôi cũng biết là hàng cao cấp được đặt may riêng, toát lên không khí của một cô nàng tiểu thư nhỏ tuổi.
Arthur nghiêng đầu ý bảo "sao vậy?".
- Này! Cậu thật sự định đi vào cái nơi tối om om đáng sợ đó à?
Arthur "A" một tiếng, cuối cũng cậu cũng hiểu.
- Ra vậy, nó thật sự rất đáng sợ với một cô bé như Lily.
- Ai nói là tôi sợ hả... chỉ là có chút tối không nhìn được đường thôi.
Một cô bé cứng miệng cho hay, trong khi nói còn cố ý tránh ánh mắt sang nơi khác.
- Lily còn muốn đi cùng. A Nhi không?
- Ư... cậu nhất định phải vào đó sao? Tôi thì nhất định phải ở sát bên cậu rồi, có mệnh hệ gì thì khổ tôi lắm.
Vốn chỉ là theo lịch trình đến Napoli học ma thuật cùng phù thủy Diana, Liliana Kranjcar cũng không ngờ được nhờ vả chăm sóc một đứa trẻ trạc tuổi.
Sao cậu ta có thể năng động như vậy, cô bé nghĩ về Arthur.
Cô nhìn về gương mặt xinh đẹp nhưng vô cảm kia, cùng mái tóc đen dài óng ánh trong bóng tối, mấy ai có thể nhận ra đây thực sự là một đứa bé trai ngay lần đầu gặp mặt, bản thân Lily cũng bị bất ngờ một lần rồi.
Nghe nói vài ngày trước Napoli vừa hứng chịu phải một trận tai nạn thảm khốc, nhìn đôi ống tay trống rỗng của cậu bé, Diana cho cô biết chúng đã mất sau tai nạn đó.
Thật là đáng thương, đến nỗi sự tùy hứng của cậu bé từ đầu tới giờ chắc cũng chỉ là che giấu cho nỗi đau mất mát, phần vì tò mò muốn biết thứ gì ở bên dưới cô bé cắn răng quyết định chiều theo ý cậu.
- Lily, muốn xem ma pháp không?
Arthur bỗng nói.
- Gì co?
- Bên trong túi A Nhi có ít kẹo, lấy ra giúp A Nhi đặt trên đất.
Tò mò xem cậu định làm gì, Liliana theo lời từ áo khoác của cậu lấy ra vài viên kẹo được bọc sẵn trong một gói nhỏ, chúng là loại kẹo được làm thủ công với nhiều hương vị pha trộn trái cây và sữa.
Theo hướng dẫn của cậu bé, Lily dùng phấn vẽ một vòng tròn nhỏ trên đất, từ viền ngoài đến trang trí, những chỉ tiết trang trí như ký tự cùng. ngôi sao... và như vậy một vòng tròn ma thuật đơn giản hoàn thành.
Đặt gói kẹo vào giữa vòng tròn, theo ngôn linh được Arthur gọi ra, vòng tròn trên đất phát ra ánh vàng của ngọn lửa.
- Lửa của thiên đàng hãy đáp lại kêu gọi của ta, đây là những viên kẹo làm từ tỉnh hoa trái cây cùng sữa ngọt, lại góp thêm công sức của nghệ nhân bậc thầy. Hãy nhận lấy và cho A Nhi thứ gì đó tương đương, có thể chiếu rọi rực rỡ và xua tan hắc ám.
Ngọn lửa từ vòng tròn nhanh chóng đốt cháy túi kẹo, biến thành đóm sáng bay lên cao dừng trước mặt họ.
Đóm sáng tan biến nhưng từ đó lộ ra một chiếc lông vũ phát ra ánh sáng tựa như vàng ròng.
- Lily cầm đi.
- Ân!
Nâng chiếc lông vũ ánh vàng chỉ cỡ một bàn tay, nhìn nó mỗi một cái nhẹ nhàng phất phơ chuyển động, cô bé cảm thán ma thuật này thật đẹp, quyết định rồi nhất định phải đòi chị Diana dạy bằng được.
Giải quyết xong nguồn sáng vấn đề, cả hai can đảm bước xuống cầu thang từng bước từng bước một.
Lối đi rất dài, hẹp và trông như một hang động bị bỏ hoang lâu năm.
Thật ra những di tích ngầm này không phải là hiếm, đối với Napoli thì là vậy. Đi xuống sâu hơn 40 mét bên dưới những con phố sôi động là vô số tàn tích của hơn hai thiên niên kỷ lịch sử bị chôn giấu.
Từ các hệ thống cống ngầm của người Hy Lạp cổ, đến những mỏ được khai quật để lấy đá núi lửa. Ngày nay những tàn tích dưới mặt đất Napoli được chú ý hơn và mở ra cho du khách tham quan, nổi tiếng nhất trong số đó có thể kể đến là tàn tích từng là nhà hát La Mã nơi Hoàng đế Nero đã đích thân đến biểu diễn.
Nhưng nơi Arthur cùng Liliana đi đến lại khác biệt hoàn toàn.
Những bức vẽ động vật thô sơ tràn ngập trên khắp bức tường dọc lối đi, với những màu sắc cơ bản như đen hay đỏ trông tương tự những bức vẽ trên các hang động Altamira, Lascaux, Magura được người tiền sử vẽ nên. Từ những con rắn uốn éo thân mình, có mọc ra cánh dơi và sừng, đôi khi là hình ảnh của sư tử, cá sấu, bò, lợn, chim,...
Có lẽ đây là một nơi trú ẩn được con người xây dựng từ đời xưa, các hình vẽ là dùng để lưu lại tri thức hoặc đơn giản chỉ là phần trang trí cho một nơi thờ tự.
- Tôi tự hỏi không biết những hình vẽ này để làm gì, là biểu trưng cho tồn tại nào đó sao?
- Đây là một ngôi đền của phù thủy và những con thú được vẽ tượng trưng cho hóa thân của của các vị thần bảo hộ của họ, nữ thần của đất mẹ! - Arthur khẳng. định.
- Cậu biết nhiều thật đấy, kể cho tôi nghe đi! - Liliana hào hứng lạ thường, có lẽ cuộc nói chuyện đã giúp cô vơi đi sự sợ hãi với cái không khí ghê rợn nơi này.
- À, những điều này không có gì đặc biệt, sau này Lily cũng sẽ được Diana dạy thôi.
- Ây, không ai nói cách cậu nói chuyện rất giống người già à.
- Phải không?
Bị cô bé trêu chọc cậu bé vẫn điềm tĩnh trả lời, biết cô muốn nghe cậu cũng vui lòng bắt đầu giảng giải.
- Tôn giáo thờ thần đất mẹ có lịch sử từ rất lâu, có thể kể đến thời kỳ con người bắt đầu nền văn mình sơ khai với thể chế các bộ lạc mẫu hệ...
Những hệ tư tưởng tôn giáo nguyên thủy cũng bắt đầu từ đây, vì địa vị người nữ trong xã hội ấy được cho là cao quý và quan trọng nên những vị thần đầu tiên và quan trọng sẽ mang tính nữ.
Hơn nữa, đời sống và sinh hoạt của con người thời ấy xoay vần ngày qua ngày với việc săn bắn hái lượm, đời sống con người vẫn phụ thuộc vào tự nhiên quá nhiều với cuộc sống du cư, họ tôn sùng đồng thời kính sợ vùng đất đã sinh ra họ và muôn loài, nuôi dưỡng và ôm ấp thân xác một lần nữa khi họ đi đến cuối cuộc đời.
- Những hình tượng động vật trên đây được họ thờ phụng làm vật tổ xem như hiện thân của vị thần bảo vệ, mỗi phả hệ bộ lạc sống ở những vùng đất với tập quán và quan niện khác nhau nên vật tôn thờ cũng khác nhau...
Những vật tổ ấy được xem như tổ tiên và linh hồn của bộ lạc nên việc thờ tự cũng được xem trọng, từ đó tôn giáo đầu tiên với những cá nhân chăm lo việc thờ tự được xem như có thể liên lạc với tổ tiên và các vị thần hình thành, họ được gọi là các vu sư và vu nữ.
Lịch sử của tôn giáo khởi nguyên này có thể kéo dài đến tận khi chế độ phụ hệ, xuất hiện vương quyền của các vị thần cai quản bầu trời, nhưng vai trò của các vị thần đất mẹ trong thời kỳ này cũng chỉ xem nhu bị giảm nhẹ chứ không đến mức bị tận diệt.
- Phải đến khi tôn giáo tôn thờ duy nhất chân thần xuất hiện, với giáo lý cũng cố cùng tín đồ đông đảo, biếm những v; thần cũ trở thành quỷ dữ, những vu sư vu nữ tôn thờ bị gán cho cái mác tà đạo, phù thủy bị truy lùng và giết hại một cách dã man với các hình phạt như treo cổ, hỏa hình...vv... Một phần nhỏ dòng dõi tìm cách chạy trốn và xây dựng nên nơi này để giữ gìn kiến thức, cũng như một nơi nương thân bảo vệ niềm tin và một ý thức hệ xưa cũ không bị lịch sử mãi mãi chôn vùi.
Arthur yên lặng khi nói đến đây vì trước mặt họ xuất hiện một lối vào khác, tuy không bị ngăn chặn và dường như là một lối đi thông suốt, thê nhưng cậu chỉ đứng trước nó mà không đi vào, vì khu vực này đã bị chặn lại bằng một phép phong ấn, ngay kế bên cái cổng một cái biểu tượng huy chương đang phát ra bàng bạc chú lực.
- Là phép phong tỏa, A Nhi cảm thấy nếu muốn có thể phá vỡ rất dễ dàng, nhưng nếu để giữ bí mật thì không làm được.
- Thế thì không có cách, thay vào đó chúng ta hãy quay trở về và báo cho chị Diana!
- À... nhưng đây chính là khu vực quản lý của cô Diana, nói ra là sẽ bị phạt...
- Không thể nào!!! Tôi cứ tưởng nãy giờ chúng ta phiêu lưu vào một mê cung ngầm bí mật chưa được khám phá nữa chứ, còn kịp nên đi lên thôi.
Lily hoảng loạn do dự muốn kéo Arthur đi lên.
- Chúng ta đi đến xa vậy rồi muốn từ bỏ sao? Nhưng đứa bé đang hối thúc nên không được.
- Giờ cậu còn biện lý do đó? Chẳng có đứa bé nàc cả.
- Có đấy, ở đây.
Đáp lại cô bạn, A Nhi nhìn vào ngực mình, ở đó đang phát ra những tia sáng với đủ thứ màu sắc như lân tinh.
Trong sự kinh ngạc của Liliana, từ ngực của cậu bé Arthur xuất hiện một sợi dây như tơ trắng, nó kéo dài, vươn ra đầy sức sống, tựa như tơ nhện nhanh chóng bao phủ cánh cổng lối đi. Sau đó một làn hào quang màu tím bao trùm mạng lưới và phép phong ấn tạm thời bị vô hiệu hóa.
- Theo kịp nha Lily, nếu không khéo Diana phát hiện là phải bị phạt nha.
- Này đợi tôi với.
Cậu bé nhanh chóng chạy đi, Liliana cũng đuổi sát theo sau, có lẽ đây cũng là cách cả hai chơi đùa cùng nhau, bỗng chốc mà quan hệ thân thiết không ít.
Sau một đoạn qua một hành lang có vẻ cũ kĩ đổ nát, cả hai cũng đến mục đích của hành trình lần này.
- Cuối cùng cũng đến.
Tại cuối lối đi là một không gian rộng lớn, một ngôi đền hình tròn vòng cung được khắc từ đá, ở chính giữa nó trung tâm mọi ánh nhìn tập trung là một cây cột điêu khắc từ đá vỏ chai phát ra ánh huỳnh quanh màu lục bảo.
Heraneion, cao khoảng 2 mét, toàn thân nó điêu khắc các hình tượng về loài rắn, thánh thú của trái đất mang ý nghĩa sự luân hồi và tái sinh của sự sống.
Bảo vật này là một ma đạo thư vó nguồn gốc từ Hy Lạp, được dòng dõi phù thủy mang đến Napoli từ thế kỷ trước.
- Oa—a! Thật đẹp! - Liliana vô thức tiến lên phía trước muốn chạm vào nó như bị mê hoặc, ngay từ lúc chạm mắt với Heraneion một cảm giác ấm áp bỗng dâng lên bao lấy cô, cảm giác này thật thoải mái.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra thì Arthur đã đứng ra chắn trước mặt cô bé.
- Bình tĩnh lại Lily!
Tiếng nói như có ma lực, đánh thức cô bé khỏi sự mê hoặc.
- Thứ này thực sự có nguồn lực lớn, chạm vào nguy hiểm nên hãy đứng sau A Nhi.
- À...ừm.
Ổn định cô bé Lily, Arthur tiến về phía cây cột nhưng chỉ đứng cách nó một khoảng ngắn rồi dừng lại, bởi không có cánh tay để chạm vào, giờ chỉ có cách kêu kẻ đầu têu vụ này ra nói chuyện.
- [Giờ phải làm gì?]
[Diingg!*]
Một âm thanh mà chỉ có cậu nghe thấy, tiếp đó "đứa bé" dùng chỉ có hai người nghe được thần giao cách cảm đối thoại.
- [Cảm ơn Ôn chan, yêu anh nhất— —!!]
- [Tiếp đó để em lên là được, nhưng trước đó xin trao quyền sử dụng đặc quyền ạ.]
Giọng nói như cố tình bắt chước phong cách dễ thương, rất trẻ con tỉnh nghịch nhưng hơi ô để.
- [Trao quyền.] - Arthur đồng ý ngay tắp lự.
- [Bắt đầu rồi, đầu tiên là —— Thứ nguyên đánh dấu hệ thống : Open Up! Chức năng : Dimensional Lock, đừng hòng chạy trốn!]
- [Gift Cheat khởi động : Geass: Queen Ant]
- [Phân tách linh hồn khởi động, ký sinh trùng người xuyên việt đừng hòng trốn!!]
Theo thao tác kết thúc, vô số sợi tơ mà chỉ Arthur nhìn thấy bay ra từ giữa ngực cậu, chúng bao quanh một lúc rồi đâm thẳng vào trụ đá, ánh sáng dường như len lỏi qua những nguyên tử nhỏ nhất của Heraneion tạo ra những đường viền tựa như tơ gân chạy khắp cây trụ.
Ánh sáng của nó từ màu lục bảo đần đần chuyển thành màu tím đậm đà với một ký tự chữ V tựa như một con chim chiếm hữu vị trí trên đầu trụ đá.
Dần dà ánh sáng rút đi, Heraneion mất đi ánh sáng giống như mất hết thần tính trở lại là một trụ đá bình thường.
Nhưng không phải vậy.
Các sợi tơ từ trong đó lôi ra một khối cầu nhỏ, phát sáng.
- [Đây là người xuyên việt?]
- [Nói đúng hơn là chỉ có linh hồn rồi, bên trong còn có một cái hệ thống bám chặc vào, muốn lấy ra rất khó rồi... nhưng Ồ nii chan cứ yên tâm, chỉ cần vài tuần hoặc vài ngày em sẽ phá giải ngay thôi]
- [Ừm, cố lên]
- [Ồ, cảm ơn nii chan, em đi ngủ đây, phá giải cần rất nhiều năng lượng ờ.]
- [Chúc ngủ ngon!]
- [ Ồ ya sư mi]
Trong mắt Lily, Arthur chỉ đứng đó ngay ra một lúc, rồi cây cột đá tự động đổi màu rồi tắt luôn, lúc cậu tiên lại cô mới giật mình hỏi.
- Này Arthur cậu vừa làm gì vậy? Câu cột hết sáng rồi, lỡ chị Diana nhận ra thì phải làm sao?
- Cái này... chắc không sao đâu?
- Tại sao lại là câu nghi vấn?
- A nếu chúng ta thoát đi đủ nhanh trước khi bị phát hiện thì là vậy rồi, đi thôi đi thôi!!
Không có cách nào, hai đứa bé theo đường cũ trở lại tiệm quần áo, nhẹ nhàng chuồn êm trước khi một phù thủy nào đó đi ngang qua và phát hiện.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.