Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 18: Thiền và vu nữ



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 18: Thiền và vu nữ - Hoàng tử của chị ơi, trời sáng rồi đó, nên hãy dạy đi nào! - Hơ...?? Cạch một tiếng, cánh cửa phòng mở ra trong khi đứa trẻ vẫn còn ngơ ngác. Diana Milito quen thuộc mà bước vào phòng, đi đến trước giường của cậu bé. - Chào buổi sáng, Arthur điện hạ. Cô gái nhấc làn váy, tiêu chuẩn vào tư thế của mội tiểu thư quý tộc và gửi lời chào sáng sớm. - Em chuẩn bị chưa? Hôm nay sẽ là ngày bắt đầu lớp học của phù thủy xứ Napoli, Diana Milito này, mong điện hạ hãy chú ý dậy sớm. - Oáp-oa, A Nhi... buồn ngủ...không nổi...
Trái ngược với cô nàng phù thủy trẻ trung với tuyên ngôn đầy sức sống và kỳ vọng, việc thức dậy trước cả ông mặt trời đối với một đứa trẻ bảy tuổi vẫn là rất khó khăn. Hiện tại là vào khoảng ba mấy gần bốn giờ sáng gì đó, trong khi đó lớp học của phù thủy yêu cầu họ phải tập hợp trước lúc ánh rạng đông dâng lên. Đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất dành cho phù thủy học việc và trẻ nhỏ, do yêu cầu bảo đảm sức khỏe trong độ tuổi đang lớn hay thói quen về nhịp sinh học chưa thể thay đổi trong thời gian ngắn. - Như vậy thì không được rồi! Không còn cách nào khác, em hãy chuẩn bị để tận hưởng. bàn tay nghệ thuật của Diana này! - A... chẳng phải cũng như mọi lần sao? Đứa bé đung đưa hai vai, bày ra hai ống tay áo trống rỗng sự thật. - Ai nha~ chị hôm nay đương nhiên là có khác rồi, mất mấy ngày để chuẩn bị đó, rất nhanh thôi em sẽ biết sự lợi hại, hì hì! - Nhờ chị, Diana, xin hãy nhẹ nhàng. Arthur sau một hồi điều chỉnh hơi thở cũng thoát ra trạng thái buồn ngủ, mặc dù vẫn có cảm. giác không tình nguyện rời giường, em ấy vẫn cúi đầu đối với Diana làm cảm tạ. - Ờ, chị tới đây! Dưới thao tác thành thạo khéo léo của Diana, sinh hoạt buổi sáng của Arthur cứ như thế bắt đầu. Từ đánh răng, rửa mặt, thay đồ, chải tóc,... mỗi việc được cô phù thủy hoàn thành một cách nhanh chóng gọn gàng, chỉ ngoại trừ lúc chải tóc vẫn hay lầm bầm như "Ôi, toàn mùi vị ma dược hông à!" hay "Rốt cuộc con bé Cristina đã làm gì với tóc của điện hạ vậy?". Thành quả sau đó thành công đến mức cô bé Liliana phải trố mắt nhìn. - Thật xinh! - Đúng không, rất dễ thương nha! Một con mèo, à không... là đứa bé trong chiếc áo choàng mèo đen, em bẽng lẽng giấu gương mặt đỏ hồng sau chiếc mũ trùm, cảm giác cái áo mang lại thật ấm áp với chất liệu mềm mại nâng nỉu làn da; không chỉ có vậy, nó còn gây sát thương lên người nhìn với thiết kế moe moe cách điệu với hai chiếc tai vươn ra cùng gương. mặt biểu cảm (:3). - Còn đây là của Lily. Diana vỗ tay như vừa chợt nhớ lại, một ánh sáng lóe lên rồi không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc áo tương tự và choàng lên cô bé Liliana đang ngạc nhiên. - Em cũng có nữa ạ? Tèng~teng~- lần này là một con mèo trắng cũng xinh xắn không kém. Sau phút tập hợp ngắn ngủi tại tiệm sách, hai đứa trẻ dưới sự dẫn dắt của Diana đi ra [Nhà của Milito] họ dọc theo đường con phố cổ, đi ngang qua quãng trường Bellini. Khác với một trung tâm đô thị nhộn nhịp kể cả là lúc ban ngày hay ban đêm, nó vẫn có một thời điểm quá hạn mà con người ta không thể vượt qua. Bằng chứng là một khung cảnh cổ kính và tình lặng ở những nơi nhóm Diana đi đến, rất ít hoặc đôi khi hoàn toàn không có dấu hiệu sinh hoạt của con người.
Cảm giác thật mới lạ với Arthur, cậu chưa từng hưởng thức điều này trước đây nếu không dậy sớm và tản bộ chậm rãi như này... Lần trước dậy sớm như vậy, lúc bầu trời chưa sáng tỏ và trong không khí se lạnh, vẫn là khi Michela ôm cậu vội vàng lên máy bay rời VN. Mất khoảng 10 phút để cả ba đến bờ biển ven Santa Lucia, trên bãi cát đen thui không hề có lấy một nguồn sáng cơ bản, lớp học của phù thủy Napoli khai giảng với bà: học đầu tiên là ngồi thiển. Diana trãi ra hai tấm thảm, đặt cách nhau độ chừng trăm mét trên bãi cát, chỉ dẫn hai đứa trẻ ngồi lên đúng tư thế. Cứ cách vài phút sau đó, cô luân phiên qua lại kiểm tra từng người một, chỉ ra các sai sót và điều chỉnh trong lúc cả hai thực hành. - Nào, giữa vững tư thế, sống lưng thẳng, hai vai phải cân bằng, tập trung tâm niệm vào mỗi hơi thỏ. - Mỗi hô hấp khi hít vào tưởng tượng linh lực của đất và nước theo hơi thở tiến vào cơ thể, sau đó theo tim đập hòa vào dòng máu tuần hoàn khắp toàn thân, thở ra... - Hơi thở em rối loạn rồi, cứ từ từ, điều chỉnh hô hấp sao cho cơ thể thấy thoải mái nhất. - Lily! Chỉ cần tập trung mọi cảm giác vào hơi thỏ đừng cựa quậy nữa! - Art! Không được ngủ!! ...
Cứ như vậy một tiếng đồng hồ trôi qua, Arthur cùng Liliana nhắm mắt ngồi trên bờ cát tối tăm, bên tai chỉ có tiếng hít thở đã hòa vào tiếng sóng cùng nhịp thủy triều, đôi khi là tiếng chỉ dẫn êm ái dịu dàng của cô Diana. Người duy nhất vất vả là cô giáo của chúng ta, Diana phải đi đi lại lại liên tục, tuy hai đứa trẻ có tiếp bộ đôi chút nhưng cô giáo ma thuật quyết phải nghiêm khắc để điều chỉnh từng sai lầm nhỏ nhất. Thật khó nhọc nhưng thành quả hai đứa trẻ mang lại rất đáng khen ngợi. Hoặc có lẽ chỉ có Diana là nghĩ như vậy... - "Mỏi quá..." - "Nhức quá...” - "A Nhi muốn về nhà..." Khác với bề ngoài nghiêm chỉnh trong tư thế ngồi thiền tĩnh lặng, sâu bên trong cậu bé Art lại là một chiến trường của những suy nghĩ thừa thải. Cậu bé nhận ra việc học phép thuật thật khó khăn, khác với những tưởng tượng ban đầu. Rốt cục không phải ai cũng đủ kỳ ngộ cùng sự kiên trì để có thể trở thành ông bụt, bà tiên, hay các đấng pháp sư, phù thủy với tài phép quyền năng như trong các câu chuyện cổ tích. Để bắt đầu, họ có thể nản chí ở ngay những bước đi đầu tiên. Cơ thể Arthur vừa nhức mỏi, tê dại, thậm chí có dấu hiệu buồn ngủ. Nhưng dù vậy cậu vẫn phải dùng ý chí tỉnh táo xua tan mà không được ngáp hay giãn người, quan trọng nhất vẫn là giữ vững hô hấp sao cho cơ thể và tinh thần vừa hòa hợp tự nhiên, vừa phải thật thư giãn thả lỏng. Arthur cảm thấy điều đó thật khó khăn, song cũng thật đơn giản vì cậu chỉ cần làm một việc, đó là nghe theo sự chỉ bảo của Diana, một phù thủy lâu năm đã có kinh nghiệm thực hành huyền bí, việc còn lại chỉ cần giao cho ý chí và nhẫn nhịn để từng bước đi chậm trên con đường đến với thành công. Kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì kiên trì. Lập đi lập lại như vậy trong tâm trí, mặc kệ những suy nghĩ mong lung muốn lôi kéo cậu khỏi tự tập trung, ý thức Arthur vẫn từng chút cô đọng vào từng hơi thở dù cho cả trí óc và thân thể này trở nên căng cứng. Như một mảnh sắt dày từ từ được ma sát trên phiến đá mài, qua thời gian dài nó sẽ trở nên sáng và bóng, tâm trí Arthur sau đó đần rời ra những nhiễu loạn và chìm vào vùng tâm thức tình lặng. Như những miếng. sắt ép sát cọ mạnh vào nhau sinh ra hỏa hoa, tâm trí được tập trung hàng giờ liền của cậu bé cuối cùng cũng. sinh ra tia lửa mồi. Một vùng không gian ấm áp và có cảm giác đậm đặc ôm lấy tỉnh thần Arthur, để cậu bé dần chìm trong đó bỏ qua hoàn toàn hoặc có thể nói là tách biệt cơ thể cùng tâm thức. Cảm giác tê dại cùng khó chịu từ cơ thể đã mất đi, thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn mới lạ thay thế. Trong đó Arthur cảm nhận một sự thư giãn, thoải mái và vui vẻ dâng trào như suối phun đến vô hạn, đến tột cùng, đến đỉnh điểm của khái niệm được gọi là hạnh phúc. Đang lúc vẫn lâng lâng trong dòng cảm xúc bay bổng. Bỗng! Một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng cảm xúc của cậu. - [Lửa, tế lễ, dũng khí, sinh mệnh, văn minh mồi lửa, sứ giả thiên giới thái dương chỉ tử, Hỏa Thiên A Nhi!] Tâm thức Arthur hướng ánh nhìn về phía nguồn tiếng nói. Nó không giống như âm thanh tự nhiên, có thể dựa vào phán đoán để ước chừng khoảng cách xa gần, mà giống như một ai đó đang nói ngay trong tâm trí của cậu. Bên tiềm thức không hề có một con mắt thật sự có thể thấy rõ ràng, mọi thứ đang "thấy" như có một màng sương mù bao vây vậy, nhưng nhờ vào trực giác và sự tập trung cao độ, tâm thức của Arthur ngay lập tức nhận ra thứ dị loại tiên vào trong đầu mình. Có một cái bóng mờ xuất hiện trong cái "nhìn" của vị hoàng tử, cậu lập tức bắt lấy và toàn lực tập trung tinh thần vào nó. - [Ai đó?] - Arthur hỏi. - [Lần đầu ra mắt, thưa bệ hạ. ] Cái bóng trả lời, trong ấn tượng là giọng nói của một người con gái trẻ, trong trẻo và tinh khiết. Nhưng Arthur không hề buông lỏng một chút nào, thậm chí âm thầm điều động chú lực. Sự hành động này là có kết quả, theo tỉnh thần lực ngày càng tập trung và nâng cao, sương mù bao phủ bóng đen cũng dần tan đi lộ ra hình dạng thật của nó. Có thể chính bản thân cái bóng cũng chủ động hợp tác bày ra chân dung thật sự. Arthur quan sát người hiện ra trước mặt, phải nói là một bé gái thì đúng hơn, độ khoảng 11- 12 tuổi nên chắn chắn là lớn hơn cậu. Cô bé mặt một trang phục truyền thống của một quốc gia phương Đông nào đó, với hai màu trắng và đỏ trông thật ngăn nắp và thanh tịnh đẹp đẽ, gương mặt châu Á, nước da trắng trẻo, mắt đen láy, mái tóc đen được buộc đuôi ngựa, tổng thể khí chất giản dị mà đầy thanh cac quý phái. - [Tiểu nữ là đền Tenmoku vu nữ, tên Shimizu Natsuhi. Hôm nay mạo phạm diện kiến quân vương... Chỉ cầu mong bệ hạ từ bi cứu giúp bà của tiểu nữ, kẻ hèn mọn này xin chịu mọi trách phạt.] Trong lời nói khẩn thiết, cô gái cũng quỳ mọp xuống van xin bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Càng lạ lùng hơn là cậu bé đường như có thể nghe hiểu ý nghĩa của nó. Chính điều này lại thật khiến Arthur bị bối rối trước lời cầu xin mà không biết phải làm sao. - [Đừng như vậy, hãy đứng lên đi! A Nhi sẽ lắng nghe nên hãy cứ từ từ kể ra...] Trong ánh mắt run rẩy cùng mong đợi của cô gái nhỏ, hình bóng của Arthur hiện hóa ngay trong vùng tâm thức này, cậu bé nâng cô đứng lên và nở một nụ cười ngọt ngào nói. - [Được không?... - Chị gái~!]

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.