Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 416: Dấu hiệu khả nghi



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 416: Dấu hiệu khả nghi "Tổ chức khủng bố trấn Hi Vọng" Danh từ này vừa đưa ra, tất cả mọi người trong phòng họp đều trở nên im lặng. Cái này, có ý nghĩa vô cùng nghiêm trọng. Việc xác định rõ tính pháp lý của một pháp nhân/tổ chức sẽ liên quan tới cách ứng xử của chính phủ đối với pháp nhân/tổ chức đó. Từ khi bắt đầu có sự liên lạc hai chiều đối với "trấn Hi Vọng" căn cứ Tam Giang đã xác định "trấn Hi Vọng" là một tổ chức dân quân tự phát hoạt động phi pháp, là một tổ chức phi chính phủ không mang theo thù địch, tuy rằng không mang theo thù địch nhưng lại có biểu hiện chậm trễ tiếp nhận sự quản lý chính thống của chính phủ. Đánh giá này được đưa ra dựa trên cơ sở: các hoạt động của trấn Hi Vọng đều hướng tới việc tiêu diệt thây ma, giải cứu người sống sót, xây dựng trật tự ổn định, giải giáp và trao trả v·ũ k·hí quân dụng cho chính phủ. Dù muốn dù không, chính quyền Tam Giang cũng phải công nhận trấn Hi Vọng đã làm khá tốt những điều này, bọn họ thả đám người Hứa Dương, Lý Hạ Vân, Cao Trác... vô điều kiện, hỗ trợ chính quyền tiêu diệt thây ma tại thôn Xa Lôi, trao trả 5 vạn đạn dược, hàng chục đạn chống tăng, hỗ trợ chính phủ tiêu diệt thây ma tại Diệu Liên... Chính quyền Tam Giang thậm chí còn từng trao bằng khen cho cá nhân thủ lĩnh Hàn Phong và tập thể trấn Hi Vọng.
Khi đối diện với một tổ chức phi chính phủ tự phát, cách ứng xử của chính phủ sẽ là chủ trương đàm phán, hướng dẫn, phổ biến, hỗ trợ về mặt pháp lý, dẫn dắt tổ chức này hoạt động một cách hợp pháp, có tổ chức, có quản lý, đúng pháp luật. Tất nhiên là sẽ không có chuyện thực hiện t·ấn c·ông hay trấn áp bằng vũ lực rồi, trước tận thế, chính phủ và các tổ chức phi chính phủ còn có nhiều hoạt động hợp tác. Nhưng, một khi xác định trấn Hi Vọng là tổ chức khủng bố, vậy thì coi như tất cả những điều tốt đẹp trước đó đều sẽ hoá thành hư vô. Tất cả cá nhân liên quan tới tổ chức "trấn Hi Vọng" này đều sẽ bị quy là khủng bố, là t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm cấp quốc gia, thậm chí cấp quốc tế. Mà trách nhiệm và nghĩa vụ của chính phủ chính là phải trấn áp t·ội p·hạm. Xác định trấn Hi Vọng là tổ chức khủng bố, về mặt pháp lý là khép tội tạo phản cho họ, về mặt ý nghĩa, haha, là thư tuyên chiến. Cuộc chiến giữa chính phủ và khủng bố. Đây là đại nghĩa cực kỳ to lớn. Từ nay về sau, tất cả hành động quân sự và bán quân sự mà chính phủ nhằm vào cá nhân/tập thể trấn Hi Vọng đều được coi là hợp pháp, ở chiều ngược lại thì tất cả hành vi chống trả của những người kia đều bị coi là b·ất h·ợp p·háp, đều bị coi là t·rọng t·ội, là tình tiết tăng nặng. Điều này được áp dụng trên phạm vi toàn bộ đất nước, bất kỳ pháp nhân/tổ chức nào cũng sẽ có quyền t·ấn c·ông trấn Hi Vọng dưới danh nghĩa trấn áp khủng bố. Đánh người ta thế nào cũng được coi là hợp pháp, người ta đánh lại là b·ất h·ợp p·háp. Đây là cách để thiết lập khiến cho hành động của một phía luôn đúng, phía còn lại luôn sai, một cách hợp pháp. Vì sao ư? Vì đây là đất nước pháp quyền, tất cả mọi người đều phải sống và làm việc theo luật pháp. Đặc biệt trong thời kỳ loạn lạc, thời kỳ áp dụng thiết quân luật phạm vi rộng, mệnh lệnh của chính phủ phải được thực thi bất kể nguyên do. Đây là sức mạnh vô cùng to lớn của đại nghĩa. Nắm được nó là nắm được cả thiên hạ. Tào Nguỵ có thể xưng bá thiên hạ, đó chính là do nắm thiên tử trong tay, hiệu lệnh chư hầu, toàn bộ thiên hạ đều phải hướng về. Một chiếu chỉ vừa xuất ra, triệu tập Thục Hán và Tôn Ngô tới bái kiến. Không tới có đúng không, quy vào tội mưu phản, chống mệnh thiên tử, đại nghịch bất đạo, người người đều được phép tru diệt. Tào Tháo nắm đại nghĩa này trong tay, vạn dân ủng hộ, hiền sĩ tự động tìm tới cửa giúp sức, cuối cùng thành công đánh bại cả Thục cả Ngô, bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Thành quả này ngoài việc đến từ sự cố gắng tự thân thì sự trợ giúp của đại nghĩa cũng vô cùng quan trọng. Bạc Thanh chính là đang vận dụng đại nghĩa này. Trấn Hi Vọng là tổ chức khủng bố, vậy thì tất cả hành động của chính phủ nhằm vào trấn Hi Vọng đều là hợp pháp, tất cả mọi người đều có quyền tru diệt khủng bố, giải phóng nhân dân Liễu Lâm. Haha, bao gồm cả á·m s·át ai đó... Chương Lãm giờ này còn chưa trở về, có khả năng đã thất bại, bị phát hiện, thậm chí b·ị b·ắt lại. Nhưng không sao, căn cứ Tam Giang có đại nghĩa hộ thân. Hành vi âm u của Chương Lãm cứ như vậy được hợp thức hoá rồi, giờ đây nếu trấn Hi Vọng có thật sự bắt được hắn ta, đó cũng là hành vi phạm pháp, hành vi khủng bố, phải thả người vô điều kiện. Tất nhiên việc này thật giống như tiền trảm hậu tấu, thực hiện rồi mới ra luật, cấn cấn ở đâu đó không nói rõ được. Nhưng Bạc Thanh nắm quyền tối cao, ông ta có khả năng dùng đại nghĩa đề đè ép tác động của việc này xuống nếu lỡ có lộ lọt, không phải vấn đề lớn. Quan trọng là một khi xác định trấn Hi Vọng là tổ chức khủng bố, vậy thì bọn họ đã có đầy đủ cơ sở để hưng binh vấn tội, san bằng đối phương. San bằng được rồi, lịch sử tất nhiên sẽ được viết lại. Khi đó thì vặn vẹo đường nào cũng là chính phủ đúng mà thôi. Sau giây phút im lặng lúc đầu, mọi người bên dưới bắt đầu nhỏ giọng bàn luận, sau đó là bàn luận càng lúc càng ầm ĩ.
- Đáng lẽ phải xác định điều này sớm hơn, tiêu diệt đám thổ phỉ kia sớm hơn. - Ân, đây là sai lầm của chúng ta, để đối phương có cơ hội phát triển. - Lũ khủng bố này thật vô pháp vô thiên, nên tiêu diệt ngay lập tức. - Không biết người dân Liễu Lâm đang phải chịu cảnh lầm than thế nào. - Sự kiện tối nay là do bọn hắn gây ra sao? - Ta thấy rất có khả năng... Hàn Phong có "quân xanh" trợ giúp, Bạc Thanh là chính khách, giỏi nhất là định hướng dư luận, tất nhiên cũng có quân xanh, âm thanh ủng hộ lời của ông ta đang áp đảo toàn trường, gần như cực ít sự phản đối. Phản đối ra sao đây? Sự kiện xảy ra vào khoảng 3h15 phút, hiện tại là gần 6h sáng, tức là gần ba tiếng đã trôi qua rồi, vậy mà sáu người đứng đầu bây giờ mới tổ chức cuộc họp chung, khẳng định bọn họ đã điều tra xong, đã bàn bạc kỹ lưỡng và có bằng chứng xác thực, đồng thời có kết luận chính xác. Ngồi ở bên phải của bàn dài, Tống Quảng Thắng, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 4, lúc này ông ta nhìn về phía đoàn trưởng Mộ Dung Địch của mình, người kia đang treo lấy vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. "Đoàn trưởng có gì khó nói sao..."
Không nhận được chỉ thị khác, vậy thì cứ làm theo những chỉ thị trước đó thôi. Tống Quảng Thắng nghĩ ngợi trong ba giây, sau đó mới nhìn về phía Bạc Thanh chậm chạp cất lời: - Bạc huyện trưởng, tại sao lại đi đến kết luận này? Bạc Thanh nhìn quanh một vòng rồi bình tĩnh nói: - Mọi người có lẽ cũng đã nắm được thông tin cơ bản, tối nay xảy ra hai sự kiện. Một là kho lưu trữ đạn dược số 1 của chúng ta bị tập kích, việc này trực tiếp gây thiệt hại 70% số lượng đạn dược tồn kho. Hai là khu ký túc xá q·uân đ·ội bị t·ấn c·ông khủng bố, gây thiệt hại 58 sinh mạng vô tội, làm b·ị t·hương 64 người. - Cả hai vụ việc này xảy ra đồng thời, có nhiều dấu hiệu khả nghi cho thấy là hành động gây ra bởi nhóm khủng bố trấn Hi Vọng này. Bạc Thanh nói xong những lời này, rõ ràng khuôn mặt của rất nhiều người đều trở nên khó coi, trong đó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Cổ Nguyên và đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Tào Khang là xuất hiện âm trầm lớn nhất. Tống Quảng Thắng nghe vậy thì cả kinh, có bằng chứng rồi sao? Ông ta đưa ánh mắt nhìn qua Mộ Dung Địch, người kia vẫn không ra tay cản lại, bởi vậy ông ta tiếp tục truy vấn: - Là dấu hiệu gì vậy? Bạc Thanh thở dài một hơi rồi đáp lại: - Có một vài người lạ mặt từng lén lút điều tra thông tin tình báo tại căn cứ của chúng ta, hắn nhằm vào những "trạm tin" b·ất h·ợp p·háp, các thông tin điều tra có bao gồm cả thông tin về bố trí khu vực quân sự. - Ngô Soái lại từng xuất hiện ở căn cứ, theo điều tra và mô tả của nhân chứng, người lạ mặt mua thông tin kia rất giống Ngô Soái. - Thông tin xác minh huyện Liễu Lâm truyền về, thời điểm diễn ra vụ án, Ngô Soái không có tại trấn Hi Vọng mà đơn độc đi làm nhiệm vụ bí mật, người đứng đầu trấn Hi Vọng lại có biểu hiện lấp liếm, bao che, không hợp tác điều tra, vô cùng mờ ám. - Kết hợp hai điều này, rất có khả năng Ngô Soái đã âm thầm điều tra tình hình căn cứ, sau đó liên hệ cùng Hàn Phong, Chu Vấn hai người, tiến hành tập kích khủng bố. Những người trong phòng họp nghe được thì không khỏi bừng tỉnh. Ồ, hoá ra là đám người kia có chuẩn bị mà tới. Vậy đúng thật là do Ngô Soái chủ mưu, Hàn Phong, Chu Vấn giúp sức, hành vi này quả thật là hành vi khủng bố rồi. Lập luận này của Bạc Thanh có lỗ hổng rất lớn, đó là tất cả đều đang dựa trên suy đoán, không có bất kỳ bằng chứng xác đáng nào. Không hình ảnh, không âm thanh, không nhân chứng vật chứng, thậm chí người lạ mặt mua tin tức từ "trạm tin" bình thường có cả chục cả trăm người, ai biết ai với ai chứ. Thế nhưng cách dùng từ của Bạc Thanh lại vô cùng tốt, vô cùng khôn khéo, vừa hay che khuất đi lỗ hổng logic đang hiện hữu, dẫn dắt người khác đi vào đúng lộ tuyến suy luận mà ông ta mong muốn. "Rất giống" "có khả năng" hai cụm từ này dùng rất diệu, nó không phải là cụm từ khẳng định mà là những cụm từ định hướng ở cường độ cao, định hướng người khác hướng về phía luận điểm của người nói. Tâm lý của nhân loại rất kỳ lạ như thế đấy. Nếu Bạc Thanh khẳng định 100% vậy có khả năng sẽ gây ra cho người khác sự nghi ngờ, phản đối, thắc mắc, kháng cự. Nhưng nếu ông ta dẫn dắt người khác, để họ tự nghĩ, tự suy đoán, tự đưa ra kết luận, vậy thì tâm lý phản kháng và nghi ngờ sẽ giảm sút đi rất nhiều. Ai mà lại nghi ngờ chính bản thân mình, ai mà nghi ngờ kết luận do mình đưa ra chứ? Luận điểm của ông ta, trong lúc này, cứ như thế vô cùng được hoan nghênh. Vì sao ư, vì có thiệt hại rồi, có đổ máu, có thiệt của, có mất đi lợi ích rồi, vô cùng cấp thiết cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Bạc Thanh tất nhiên không thể chờ đợi mà đổ vấy đổ vạ lên đám người trấn Hi Vọng ngay. Mặc kệ việc một đối tượng tình nghi khác là Cổ Nguyên cũng không có bằng chứng ngoại phạm, thậm chí đòn kết liễu mấy chục người kia rõ ràng là do cậu ta phát ra, thế nhưng thì sao chứ. Cổ Nguyên nói không phải do cậu ta làm, vậy thì tức là không phải, không cần điều tra nữa. Chỉ cần đổ tội lên đám khủng bố kia, tất cả áp lực đang đè lên nội bộ đều sẽ được xả ra ngoài, bao gồm cả khủng hoảng của Cổ Nguyên - Tào Khang và khủng hoảng trước đó do con trai ông ta tạo ra, tất cả đều được đẩy lên người đám người trấn Hi Vọng hết. Đây là thời điểm thích hợp để c·hiến t·ranh! Tường Vi ngồi bên phải khẽ nheo mắt nhìn về phía sáu người đứng đầu, đặc biệt là tập trung nhìn về phía Bạc Thanh, Cổ Nguyên và Tào Khang ba người. Ba người này, hai người có liên quan lớn nhất đối với tất cả sự kiện đêm nay, một người đứng ra ra quyết định. Sau đó bên tai nàng chậm chạp vang lên một cái thanh âm nhàn nhạt: "Tường Vi, rất nhanh thôi cô liền sẽ nhận ra, một tên thổ phỉ có đôi khi còn tốt đẹp hơn một chính khách..."

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.