Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 11: Lần đầu mô phỏng khắc họa.



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 11: Lần đầu mô phỏng khắc họa. Sau khi cân nhắc, Vũ quyết định tạm thời trở thành sinh viên của học viện. Hiện tại, cậu chưa từng bước chân ra ngoài học viện, không hiểu biết gì về con người, môi trường cũng như văn hóa của thế giới này. Vì vậy, lựa chọn trở thành sinh viên và "cắm rễ" ở đây là phương án duy nhất để Vũ có thể trở thành một công dân có hộ khẩu. Sau khi đưa ra quyết định, Vũ đi tìm nhóm người Dan, Vale, và Alaric. Khi tìm đến, cậu thấy họ đang ở trong hội trường mô phỏng khắc họa. Vũ nhớ giáo sư Orion từng nhắc đến căn phòng này, nó là nơi dùng cho sinh viên luyện tập năng lực khắc họa. Phòng mô phỏng vô cùng rộng lớn và trống trải, từ chỗ đứng có thể nhìn thấy các bức tường kim loại sáng bóng. Ở trung tâm của phòng là một đài máy móc lớn, ánh sáng t·ừ t·rần nhà chiếu xuống làm nổi bật các bộ phận và kết cấu được liên kết với thiết bị VR chủ chốt. Khi muốn luyện tập năng lực khắc họa, người ta chỉ cần kết nối thiết bị VR cá nhân với thiết bị VR chủ chốt của máy mô phỏng. Hiện nay, các thiết bị VR đều được tích hợp vào thiết bị cá nhân, nên chỉ cần cung cấp thông tin cá nhân là có thể sử dụng. Dưới đài trung tâm, một bàn điều khiển đã được khởi động sẵn. Dan ngồi đó, thân hình to lớón của cậu ta vẫn nổi bật như thường lệ. Cậu ta có vẻ căng thẳng, đôi tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím thực tế ảo, ánh mắt căng thẳng nhìn vào giao diện cảm biên đa chiều để điều chỉnh nhân vật mình đang khắc họa. Trên đầu cậu ta đội một chiếc mũ được liên kết trực tiếp với đài điều khiển cảm biến. Vale và Alaric chăm chú quan sát đài máy móc mô phỏng ở trung tâm. Dáng vẻ của họ khiến Vũ tò mò, cậu lặng lẽ tiến lại gần bên Alaric và Vale. Alaric thấy cậu đến bèn khẽ gật đầu, còn Vale thì nhìn Vũ một lúc, đôi mắt đỏ lòm của cô như đang đánh giá khiến cậu nổi hết da gà. Vale chán nản quay đầu nhìn Dan, sau đó không hiểu sao lại móc ra một quyển sách từ cái túi rách rưới cô luôn mang bên mình và đưa cho Vũ. Vũ ngạc nhiên, chần chừ một lúc rồi nhận lấy. "Cái này là cho tôi sao?" Cậu khẽ lẩm bẩm. Đó là một cuốn sách hướng dẫn về quá trình sử dụng thiết bị mô phỏng khắc họa. Vì đã được cấy máy phiên dịch, Vũ nhanh chóng chìm đắm vào nội dung sách.
Cậu lướt qua những dòng giới thiệu nhàm chán và đọc ngay những ý chính. "Vật chủ kết nối VR tích hợp ý thức và ngồi vào ghế trung tâm trong phòng mô phỏng. Khi đã sẵn sàng, nhắm mắt, thả lỏng và tập trung vào một ký ức hoặc hình ảnh muốn tái hiện. Mũ VR sẽ tự động kích hoạt và quét sóng não, sau đó thiết lập kết nối trực tiếp với ý thức. Thiết bị sẽ phân tích các sóng não, tìm kiếm dữ liệu ký ức liên quan đến hình ảnh, âm thanh và cảm xúc mà người dùng đang nghĩ đến. Mức độ chỉ tiết phụ thuộc vào khả năng tập trung và kiểm soát của người dùng...” "Là như vậy sao? Dễ dàng như vậy? Quả thực là..." Vũ vừa đọc vừa gặm nhấm nội dung, lúc thì mắt sáng như đuốc, lúc thì vò đầu bứt tai, khiến Alaric và Vale thỉnh thoảng lại ngó xem cậu có ổn không. Sau khi cảm thấy có thể thao tác trực tiếp, Vũ gấp quyển sách lại và trả lại cho Vale. Cô gái nhỏ liếc nhìn cậu, trong mắt đầy dấu hỏi như muốn hỏi "Đọc có hiểu không?" Vũ mìỉm cười, khẽ nói: "Tôi đã đọc hiểu hết, cảm ơn cậu!” Rõ ràng là Vale không tin, nhưng cô cũng. không nói gì thêm, tập trung chủ yếu vào Dan. Học viện Di Sản là một nơi xuống cấp, việc duy trì chỉ phí cũng đã khó khăn, nên cơ hội mở phòng mô phỏng khắc họa rất hiếm hoi. Một tháng chỉ mở được một lần, và mỗi lần mở lại tiêu tốn năng lượng lớn. Vì vậy, mọi người đều trân quý cơ hội này. Hơn nữa, kỳ hạn đánh cược giữa học viện và thành phố ngầm chỉ còn một năm. Dù không thể lật ngược tình thế, họ cũng không muốn thua quá thảm. Trên màn hình VR, vô vàn số liệu đang chạy phía dưới. Những số liệu này hóa thành từng quầng sáng tập trung vào đài khắc họa ở trung tâm. Mồ hôi chảy đầy mặt Dan, có vẻ như việc này hơi quá sức với cậu ta. Ở trung tâm đài khắc họa, một hình ảnh dần hiện ra: đó là một bờ cát vàng trải dài, thời tiết nóng nực đến mức không khí dường như bị vặn vẹo. Nhưng sau đó... không có gì nữa. Thiết bị bảo hộ sóng não quá tải vang lên tiếng "tít tít" và hình ảnh trên màn hình khắc họa tan biến như bọt biển. Màn hình trở lại ánh sáng bình thường. "Dan... Lần trước cậu khắc họa cũng chỉ dừng lại ở đây, không có chút tiến bộ nào!" Alaric bình tĩnh ký lục lại thành tích vào thiết bị cá nhân, chuẩn bị báo cho giáo sư. Dan cúi đầu như một đứa trẻ bị cha mẹ mắng, khuôn mặt thô ráp của cậu ta trông có chút đáng thương. "Đến lượt tôi rồi!" Vale nói nhỏ, giọng vô cùng u ám. Tiếng trách mắng của Alaric bị nghẹn lại trong cổ họng, cậu khẽ gật đầu đồng ý cho Vale thử tiếp. Lần này, Vũ thấy Vale thông thạo hơn Dan rất nhiều. Màn hình chiếu ra một khu rừng rậm lớn, nhìn từ trên cao xuống xuyên qua tán cây và xuống mặt đất. Đó là một thiên đường thực vật với những cây cổ thụ cao chọc trời, dưới tán cây tối tăm đến mức ánh sáng không thể xuyên qua. Mặt đất ẩm ướt như vừa trải qua một cơn mưa, tiếng côn trùng xen lẫn với tiếng gió thổi, tạo nên một khung cảnh ghê rợn. Bỗng nhiên, âm thanh "sàn sạt" vang lên. Ngay lập tức, vô số dây leo từ bốn phía tụ tập lại. Những dây leo to lớn như trăn Amazon tìm kiếm mục tiêu của mình, nhưng Vale chưa kịp tạo ra con mồi thì thiết bị bảo hộ sóng não quá tải vang lên "tít tít" một lần nữa. Vale bực bội nhảy khỏi đài điều khiển và đặt chiếc mũ sang một bên. "Vale, số liệu lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, cậu có hy vọng đạt cấp Khởi Đầu trong khắc họa.” Alaric an ủi. Sắc mặt u ám của Vale thoáng tốt hơn nhưng cảm xúc cô vẫn không cao. "Vũ, cậu đã đọc sách hướng dẫn sử dụng chưa?" Alaric quay sang hỏi Vũ. Thực ra, cậu không quá kỳ vọng, vì bản thân cậu phải mất hơn một tuần mới đọc xong quyển sách hướng dẫn kia, và trong lúc thao tác còn quên lên quên xuống. "Tôi đã đọc xong, tôi có thể thử không?" "Nếu cậu chưa đọc xong... cái gì? Cậu đọc xong rồi à?" Alaric không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa. "Đúng vậy!" Vũ hào hứng trả lời. "Tôi đã sẵn sàng rồi!" "Vậy... cậu thử đi!" Alaric tặc lưỡi. Dù sao thì Vũ cũng sẽ phải thử, làm sớm cũng không sao Vũ hơi khẩn trương, cậu bước đến trước đài điều khiển. Cậu cầm chiếc mũ trên bàn và đội lên đầu, rồi liên tiếp thao tác trên thiết bị điều khiển. Vì Vũ chưa có thiết bị cá nhân và chưa đăng ký trên hệ thống cư dân, nên cậu chưa thể kết nối VR ngay được. Cậu chỉ có thể điều khiển bằng cách thủ công qua liên kết thần kinh trên bàn tay. Dù vậy, Vũ vẫn bị choáng ngợp bởi sự tiên tiến của khoa học kỹ thuật. Cậu nhắm mắt và thả lỏng toàn thân, như hướng dẫn trong sách đã chỉ dẫn. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng chạy dọc sống lưng rồi tập trung vào vùng trước trán. Dù mắt vẫn nhắm, Vũ có thể hình dung rõ cách màn hình thực tế ảo và các bộ cảm biến đang hoạt động. Để sóng não của mình chìm sâu hơn vào thiết bị, Vũ cố gắng giữ trạng thái thư giãn tối đa. Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang ở trong một không gian hoàn toàn trống trải, một thế giới hư vô rộng lớn không nhìn thấy bờ. "Đây có phải là ý thức của mình không?" Vũ tự hỏi, âm thầm nghiên cứu.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.