Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 12: Phù Đổng Thiên Vương - Câu chuyện của Gió!
Đối với một sinh viên Văn hóa học như cậu, điều gì có thể khiến cậu trở nên điên cuồng? Đó là khi cậu có thể tận mắt nhìn thấy những thứ mà bản thân đã học, tái hiện chúng, làm cho chúng xuất hiện trong thế giới thực tại.
Ở thế kỷ 21, tuy công nghệ đã tiến bộ, nhưng vẫn chưa đạt đến mức cậu mong muốn. Thế mà hiện tại, ở một tinh cầu bị bỏ rơi, Vũ lại dễ dàng đạt được năng lực này? Rốt cuộc, đây là phúc hay họa đây?
Vũ hưng phấn đắm chìm trong ý thức của mình. Lúc này, bộ cảm biến bắt đầu hoạt động. Thông qua sóng não và sự hồi tưởng của Vũ, một không gian rộng lớn được cấu trúc nên.
Mặt đất từ màu trắng tinh tượng trưng cho sự trống rỗng bỗng nhiên biến thành màu nâu, màu đặc trưng của thổ nhưỡng. Trên bầu trời, một màu xanh thăm thẳm bao phủ, những đám mây lớn vắt ngang qua nền trời trong vắt. Mặt đất rung chuyển nhẹ nhàng, những kẽ hở nứt toác như những chiếc mồm khổng lồ. Sâu trong khe hở ấy, đất đùn lên cao, chẳng mấy chốc đã biến thành một ngọn núi lớn. Ban đầu, ngọn núi chỉ là một màu xám xịt, không chút sự sống.
Rồi đông qua đi, xuân lại đến, những mầm xanh lá đâm chồi nảy lộc Ngọn núi từ một nơi hoang vu đã trở thành một vùng quê yên bình. Lác đác dưới chân núi, có vài hộ dân với những ngôi nhà tranh vách lá.
Những cánh đồng lúa bát ngát như biển xanh bao quanh. Trong không trung, những tia sáng vàng rực chiếu xuống, làm nổi bật sự phồn thịnh và đức hạnh của vùng đất thiêng thời Hùng Vương.
Đúng vậy, sau khi cân nhắc, Vũ đã chọn khắc họa nhân vật quen thuộc nhất - Thánh Gióng, hay còn gọi là Phù Đổng Thiên Vương. Trong tuổi thơ của những đứa trẻ đất Việt, những truyền thuyết huyền ảo luôn được các cụ già kể lại trong những buổi tối đi ngủ, khắc sâu vào tâm trí.
Vì vậy, là con dân đất Việt, không ai không biết đến Thánh Gióng.
Vũ - không, lúc này, cậu đã hóa thân thành một ngọn gió, quan sát hết thảy mọi thứ. Cậu giống như một vị vua trong thê giới này, phát huy hết thảy sức sáng tạo của mình.
Vũ vốn là một ngọn gió trên làng Gióng, cậu sinh ra đã biết rằng bản thân không giống bình thường, và dường như Gió đang chờ đợi một điều gì đó rất quan trọng. Một điều mà Gió muốn tận mắt chứng kiến. Nhưng có vẻ như, càng chờ đợi, mục đích ban đầu của cậu càng trở nên nhạt nhòa.
Cậu ấy, khi mùa đông đến, trở thành cơn gió heo hút cuộn tròn trên ngọn cây. Khi xuân về, cậu hóa thành những cơn gió ấm áp thổi qua làng mạc. Mùa mưa đến, cậu trở thành những cơn gió ẩm, mang nước về cho bản làng. Và khi thu đến, cậu vui vẻ nhảy nhót qua những khu rừng, giúp mẹ thiên nhiên thay đi lớp áo vàng úa.
Thời gian cứ thế trôi nhanh, chớp mắt đã hơn mười năm. Làng giờ đã mở rộng, người dân tấp nập, náo nhiệt. Cảnh đẹp phổn hoa ấy, ngọn gió ngắm mãi không chán.
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Ngọn gió cuộn tròn trên ngọn cây, bỗng nghe thấy tiếng cười đùa rộn rã của đám trẻ con vang lên từ dưới chân đồi. Tò mò, gió vút lên một cái, ngó xuống dưới để quan sát. Đó là một đôi trẻ con kháu khinh: đứa con trai để chỏm tóc quả đào, mặc yếm đỏ; đứa con gái tóc buông xõa, hai má phúng phính trông thật dễ thương.
Hai đứa trẻ cứ mải chơi, tiến đến bên bờ vực thẳm lúc nào không hay. Gió lặng lẽ đi theo, có chút lo lắng.
Quả nhiên, hai đứa trẻ không cẩn thận trượt ngã xuống vách núi. Gió thở dài, rồi thổi một ngụm lớn.
Những tán lá cây hóa thành những đám mây mềm mại đón lấy hai đứa trẻ an toàn rơi xuống đất. Gió thấy bọn trẻ cảm ơn, đành lưu luyến vòng quanh chúng một vòng rồi bay vút lên đổi.
Từ đó, cứ cách vài ngày, hai đứa trẻ lại lên núi chơi với Gió. Gió không hỏi tên chúng, chỉ biết rằng dường như có một định mệnh thôi thúc mình ở bên hai đứa trẻ, rồi sẽ có được điều gì đó.
Chẳng mấy chốc, đã mấy chục năm trôi qua. Thời gian đối với Gió chỉ như một giấc ngủ ngắn, nhưng đối với hai đứa trẻ kia, đó đã là cả một đời. Gió chứng kiến hai đứa trẻ lớn lên, sau đó kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau. Dù vậy, đến tuổi xế chiều, họ vẫn chưa có một đứa con.
Dù không có con, ông lão vẫn rất yêu thương bà lão. Nhưng bà thường buồn bã, thỉnh thoảng lại mang giỏ lên núi, ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ nơi Gió thường cuộn mình, nhớ lại những. ngày tháng nô đùa. Những lời than thở của bà luôn là sự tiếc nuối vì không có một đứa con.
Gió thỉnh thoảng khẽ thổi qua gò má đầy nếp nhăn của bà, quấn quýt với những ngọn tóc bạc hơn phân nửa. Gió không hiểu, nhưng lòng nó nặng trĩu.
Gió xoay vòng trên ngọn cây yêu thích, nhưng nay lòng nó bồn chồn đến lạ. Ngay cả ngọn cây nó yêu cũng không làm nó vui, gió thổi lên cao, hòa tan vào những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Thời gian trôi lâu như vậy, nó đã sớm quên mục đích ban đầu của mình. Nhưng đâu đó, một linh cảm mãnh liệt rằng đêm nay là một đêm quan. trọng.
Bỗng nhiên, bầu trời trên làng Gióng bừng sáng. Vô vàn ngôi sao bị ánh sáng ấy làm cho ảm đạm, bầu trời đêm như một bức màn tối bị vén ra một góc. Gió như đứa trẻ vui mừng được kẹo, kéo gọi các làn gió nhỏ từ bốn phương tụ lại. Những làn gió nhỏ xoáy quanh cánh đồng, khiến cây cỏ dường như ngả mình kính cẩn trước một sức mạnh vô hình.
Từ nơi linh thiêng nhất của bầu trời, hàng ngàn con chim hạc nối đuôi nhau xuyên qua những đám mây, chao lượn gần những cánh đồng lúa, gợi lên những cơn gió thơm của một vụ mùa bội thu.
Một bóng hình thần thánh dần hiện ra giữa luồng sáng. Đó là một vị thần khổng lồ, thân hình uy nghỉ tỏa sáng với giáƑ vàng và áo choàng bạc lấp lánh. Đôi mắt sáng rực xuyên qua màn trời, chứa đựng sự uy quyền vô tận. Trên đầu ngài là chiếc mũ miện có hình mặt trời, tỏa ra hào quang chói lọi. Dưới chân ngài, đất trời như rung chuyển theo từng. bước. Ngài bước đi uy nghỉ trên cây cầu chim hạc, mỗi bước ngài đi qua, hoa màu như được ban phúc mà trĩu nặng.
Bỗng nhiên, một con chim hạc lạc đàn, ham chơi bay lượn vài vòng rồi đậu trên mái nhà của đôi vợ chồng già luôn khao khát có một đứa con. Vị thần bước hụt chân, và cứ thế, bước chân ngài in trên cánh đồng rộng lớn. Khi thần muốn thu hồi bước chân ấy, một dòng năng lượng chói lóa tinh nghịch nhảy nhót không chịu rời, nó cảm thấy nơi này thuộc về nó.
Gió nhảy nhót, thổi qua áo bào của thần như muốn ngài ban cho một ân huệ. Từ trong vạn cổ, tiếng thì thầm của thần vang lên, rồi ngài biến mất như chưa từng xuất hiện. Cầu chim hạc cũng biến mất. Gió quyền luyến chim hạc đang đậu trên nóc nhà, chim hạc cũng mổ vào Gió vài cái, rồi biến mất.
Gió xoay quanh ngôi nhà của đôi vợ chồng một chút, sau đó nó lại bay lên, trở lại ngọn cây mà nó đã từng nằm. Nó có vẻ đang chờ đợi, đợi một điều kỳ diệu mà nó hằng mong chờ xảy ra.
Ánh nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, tiếng gà trống báo sáng đã qua một khoảng, tất cả mọi người đều thức dậy. Mùa gặt sắp đến, họ phải chuẩn bị ra đồng thăm lúa chín, hơn nữa đuổi những con chim tham ăn đã ăn cắp những hạt thóc về tổ. Gió cuộn mình, bay vút xuống ngôi làng, nó xuyên qua đám trẻ đang nô đùa, xuyên qua căn bếp, mái ngói, vườn rau của tất cả ngôi nhà trong làng, mang theo sự hân hoan tiến về phía nhà hai vợ chồng kia.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.