Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 13: Xuyên không bốn ngày, mắc nợ chục tỷ!
“Vũ! Vũ… Mau tỉnh lại, không được ngủ!” Vũ vẫn không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Trong tâm trí, cậu vẫn là một ngọn gió, nhưng lý trí lại không như vậy. Hai luồng suy nghĩ cứ đấu tranh với nhau, khiến Vũ không biết hiện tại là thế nào.
Ở thế giới thực, Vũ ngồi trên chiếc ghế mô phỏng, đờ người ra đó. Ánh mắt cậu dần bị bao phủ bởi những cảm xúc dày đặc, những hình ảnh của quá khứ nuốt chửng tâm thức cậu.
Alaric là người đầu tiên nhận ra có điều không ổn. Cậu thấy nhịp tim và sóng não của Vũ bắt đầu bất thường, dấu hiệu cho thấy cậu đang bị cuốn sâu vào lớp mô phỏng mà không thể tự rút ra. Mọi nỗ lực gọi tên hay gửi tín hiệu cảnh báo đến ý thức của Vũ đều vô vọng.
Alaric không chút do dự ngắt kết nối thiết bị VR với bàn tay của Vũ. Cậu ta nghiêm nghị nói, “Chúng ta không thể để cậu ấy ở lại trong đó lâu hơn nữa. Hệ thống bắt đầu làm hại đến não bộ.” “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giò!” Dan cứ gặp chuyện lại hoảng loạn, xoay vòng vòng như đàn ong vỡ tổ. Vale vén mái tóc dày qua một bên, nhẻ giọng lẩm bẩm:
“Im lặng đi! Để tôi đi tìm giáo sư!” Nhưng Dan đâu nghe được lời nói lí nhí của Vale. Hắn ta sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng, muốn tiến đến kéo Vũ khỏi đài mô phỏng. Vale không thể để tên ngốc to con này làm điều nguy hiểm. Cô vỗ mạnh vào đầu Dan, dường như lấy hết dũng khí mà hét lớn:
“Mau đi tìm giáo sư!”
“Đúng đúng! Phải đi tìm giáo sư!” Cậu ta chạy vút ra ngoài cửa, tốc độ nhanh nhẹn không giống Dan ngày thường. Vale thở dài, rồi tiến đến cạnh Alaric để hỗ trợ.
Nhưng khi cô bước đến gần Alaric, cô cũng bắt đầu nhận ra chuyện không hề đơn giản. Alaric đứng đờ người, tay vẫn giữ nguyên động tác muốn ngắt kết nối VR với tay của Vũ.
Càng tiến lại gần Vũ và Alaric, Vale càng kinh hãi. Bên tai cô bắt đầu văng vẳng tiếng nước chảy, tiếng gió thổi nhẹ. Căn phòng điều khiển rung chuyển nhẹ, các màn hình hiển thị dao động bất thường, những luồng sáng giống như vũ bão thoát ra từ màn hình, lao mạnh về phía Alaric và Vale.
Vale hoảng sợ, lùi lại để tránh nhưng đã quá muộn. Quầng sáng bao bọc toàn bộ thân thể ba người, và không gian xung quanh đần biến đổi. Ánh sáng phòng điều khiển chuyển thành ánh nắng lấp lánh xuyên qua tán cây cổ thụ. Vale nheo mắt, cảnh giác nhìn xung quanh. Bên cạnh cô, Alaric đã xuất hiện.
Cả hai vẫn giữ được ý thức ban đầu, nhưng họ càng lúc càng thấy trí óc mờ mịt, như thể ký ức và ý thức của chính họ bị bẻ cong, hòa lẫn vào cốt truyện mà Vũ đang tái hiện. Trước mắt họ là một khung cảnh choáng ngợp: bầu trời trong xanh, mây bồng bềnh trôi nhẹ. Dưới chân đồi, khói bếp nghi ngút. Từ xa xa, màu xanh mướt mắt của cây cối và sự sống bừng lên.
Cả hai bất giác thả lỏng cơ thể. Vale nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này thật dễ chịu. Vốn xuất thân từ rừng rậm, cô quen thuộc với thực vật. Bỗng nhiên, từ đâu bay ra một đàn bướm đầy màu sắc vây quanh Vale, như đang chào đón. Trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ vui sướng: “Tính ra ở lại đây cũng không tệ!”
Lúc này, Alaric thét lớn, cố gắng thức tỉnh bản thân: "Chúng ta không thể để điều này kiểm soát mình! Đây là mô phỏng! Tập trung vào thực tại, Vale!"
Ngay sau khi Alaric nói, đàn bướm bay quanh Vale bỗng hóa thành từng tỉnh điểm rồi biến mất. Không gian bắt đầu rung lắc dữ dội. Ngọn núi phía xa cũng không. chịu nổi địa chấn mà sụp đổ, cành cây, hoa lá, và bản làng đều bị chôn vùi trong nháy mắt.
Vale và Alaric hét lớn rồi mất ý thức ngay sau đó.
“Các trò cuối cùng cũng tỉnh!” Giọng nói ôn hòa của giáo sư Orion vang lên bên tai Vũ, Vale và Alaric. Đôi mắt Vũ mở to, hoảng loạn và thở dốc. Thực tại từ từ hiện ra trước mắt cậu, với ánh đèn xanh lạnh lẽo của phòng điều khiển, và hai thân thể nằm la liệt trên sàn như bị rút hết sức lực—Vale và Alaric đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó tả.
“Giáo sư...” Vũ định nói gì đó, nhưng rồi im lặng. Giáo sư cũng không nói thêm, ông ngước nhìn trung tâm mô phỏng, nơi bị bao phủ bởi một luồng khói đen, dấu hiệu dữ liệu quá tải.
Từ khi Vũ đến, chiếc máy cảnh báo ở trường trục trặc, khoang chữa bệnh bị hỏng, và giờ đến thứ quý giá nhất của học viện—phòng mô phỏng khắc họa—cũng bị hỏng nặng. Cứ như thế này, chưa đến kỳ thi đấu với thành phố ngầm, học viện có thể phá sản.
“Nào, các trò xem qua rồi ký đi!” Giáo sư Orion không nói nhiều, ông gửi thông tin từ thiết bị cá nhân đến Alaric và Vale. Hai người đọc qua tài liệu, sắc mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng. Điều này khiên Vũ bên cạnh cũng tò mò. Giáo sư không bỏ sót phần cậu, ông đưa một tệp giấy lór đến trước mặt Vũ, rồi hắng giọng:
“Nào, đọc qua rồi ký đi!”
Vũ cúi đầu, tò mò nhìn tập giấy. Nhờ có chip phiên dịch, cậu dễ dàng hiểu nội dung. Đọc được một chút, mặt Vũ tái xanh. Thấy Alaric và Vale ký tên, Vũ cũng nhận mệnh, cầm cây bút mà giáo sư đưa và ký lên ba chữ: Đặng Trung Vũ.
Khi giáo sư rời khỏi, Vũ nằm dài trên sàn, Alaric và Vale cũng vậy. Mặt Vũ trắng bệch, thều thào:
“Không ngờ xuyên đến tương lai bốn ngày, tôi lại trở thành con nợ bạc tỷ lúc nào không hay.”
“Haizz!” Hai tiếng thở dài đồng loạt vang lên. Dù không nhìn, Vũ cũng biết đó là ai.
Lúc này, một gương mặt thô ráp hiện ra trước mặt họ—là Dan. Cậu ta cười khờ khạo, nhưng Vũ bỗng thấy gương mặt này thật đáng đánh. Cậu nghiêng đầu nhìn Vale và Alaric, nhận ra trong mắt họ cũng có cùng cảm xúc.
Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết của Dan vang lên khắp phòng, từ lớn dần nhỏ lại như tiếng mèo kêu. Sau đó, Vũ bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời với vẻ mặt thỏa mãn như vừa trải qua một đêm xuân.
Tiếp theo là Vale và Alaric, cả hai chỉnh lại quần áo, rồi rời đi với vẻ mặt rạng rỡ.
Cuối cùng, khi cánh cửa khép lại, một cánh tay to lớn run rẩy vươn ra. Dan bước ra với gương mặt bẩm tím, máu mũi chảy ra. Một bên má in rõ vết năm ngón tay nhỏ nhắn. Ánh mắt cậu ta đượm buồn, trông vô cùng đáng thương.
Khi cả bốn người tụ tập trên sân thượng của học viện, trời đã ngả về chiều. Vũ lúc này mới có dịp quan sát toàn bộ học viện từ trên cao. Quả thậ nơi này bao la rộng lón. Nếu có cơ hội, cậu cũng muốn khám phá thế giới bên ngoài. Nhưng hiện tại, với năng lực bảo vệ bản thân còn hạn chế và gánh nặng nợ nần, mọi chuyện thật không dễ dàng!
“Sau này cậu có dự định gì không Vũ?” Alaric xoa vết bầm cho Dan, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi Vũ. Vale ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại âm u nhìn ba người họ. Vũ vẫn không thể nào thích ứng được ánh mắt u lãnh kia của Vale, cậu khẽ nhích người, tựa vào trên thành tường.
“Tôi đã đồng ý với giáo sư Orion, sẽ tạm thời trở thành sinh viên của học viện, sau đó…” Tìm đường về nhà - Vũ không nói, nhưng ánh mắt cậu luôn hướng về nơi xa xăm trên bầu trời, gương mặt hiền từ của người mẹ hằn in trong tâm trí cậu.
“Vậy, giáo sư Orion đã đã nói với cậu về cuộc đánh cuộc, hôm mà cậu xuất hiện ở học viện chưa?” Vale đột ngột lên tiếng, cô nghĩ giáo sư Orion sẽ không nói với Vũ. Quả nhiên Vũ trố mắt, nghiêm túc nhìn thẳng vào Vale.
“Là có chuyện gì liên quan đến tôi sao?”
“Đúng vậy!” Alaric khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói về ngày hôm đó. Nhưng Vũ thì không như vậy, một gánh nặng vô hình áp đến cậu không thể nào mà thở nổi. Khi kết thúc câu chuyện, thì bầu trời đêm cũng đã đen nhánh. Vũ ngồi trước đống lửa, bỗng nhiên lên tiếng.
“Chúng ta sẽ thắng, tôi sẽ khiến chúng ta thắng!”
Ba người còn lại nhìn Vũ, trong ánh mắt họ đều có sự lo âu, nhưng rồi họ cũng bị sự nhiệt huyết trong lời nói của Vũ đả động. Cả ba khẽ gật đầu, cùng hứa về một tương lai gian nan.
*Note: Chương này mình gửi lời cảm ơn đến bạn độc giả Thiên Khởi Vô Nguyên, cảm ơn bạn là độc giả đầu tiên và ủng hộ truyện mình. Đồng thời cảm ơn tất cả những độc giả khác, mình luôn cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Hãy để lại một dấu chấm hoặc dấu vết mục cmt để mình cảm ơn nhé ạ.
Trân trọng!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.