Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 15: Giao dịch khắc họa đầu tiên!



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 15: Giao dịch khắc họa đầu tiên! Khi Vũ bước qua cánh cổng Mộng Miên, bầu trời đầy ánh huỳnh quang biến mất, thay vào đó nơi này dần biến thành một lầu các cổ kính to lớn. Khi nó dần được hình thành, sự quen thuộc của nó khiến khóe miệng cậu khẽ cong lên mỉm cười. Tòa nhà trước mắt cậu không chỉ là một công trình kiến trúc mà là một tác phẩm nghệ thuật của thời gian. Đó là một tòa nhà cổ kính, tái hiện vẻ đẹp của Văn Miếu Quốc Tử Giám, nơi tôn vinh học vấn và văn hóa. Ngay khi đọc bản hướng dẫn của DM, trong đầu cậu đã hình dung ra Văn Miếu. Cậu đã có dịp qua Văn Miếu vài lần, sự trang trọng và cổ kính của nó khiến cậu ấn tượng mãi. Cho nên khi bước vào cổng Mộng Miên, cậu đã phác họa ra hình ảnh của nó. Nhưng khác với vẻ cổ kính khi Vũ tham quan, lần này cậu tưởng tượng ra vẻ rực rỡ nhất của nó. Những mái ngói cong v·út được lợp bằng những viên ngói đỏ thẫm, lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ. Những bức tường đá mộc mạc được phủ rêu phong hiện nay lại mang vẻ sa hoa trang trọng. Những bức chạm khắc tinh xảo về những biểu tượng văn hóa được đặt khắp nơi, như những lời nhắc nhở về sự vĩ đại của các vĩ nhân trong lịch sử. Cổng chính của tòa nhà mở ra, dẫn vào một sân trong rộng lớn, được bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ xanh mát. Không khí trong sân phảng phất mùi thơm của hoa nhài và gỗ đàn hương, hòa quyện với âm thanh của tiếng chim hót líu lo. Giữa sân là một cái ao nước cổ điển, nước chảy róc rách, tạo nên một cảm giác bình yên và thư thái. Bên trong, không gian rộng lớn với những mái vòm cao và cửa sổ lớn đón ánh sáng tự nhiên, làm nổi bật vẻ đẹp của những bức tranh treo tường, tái hiện lại các câu chuyện lịch sử và văn hóa của nhiều văn minh đất Việt. Mỗi bước chân vang lên trên nền gạch hoa cương bóng loáng như một tiếng vọng từ quá khứ. Ở trung tâm là một chiếc bia lớn, được dựng trên lưng một con rùa lớn, đứng trang nghiêm giữa sân trong của tòa nhà. Tâm bia như một cột mốc, sừng sững giữa vạn cổ, khiên ai nhìn vào cũng sẽ bị chấn động. Bia được làm từ đá xanh, có bề mặt nhẫn bóng với những dòng chữ sắc nét được khắc họa tỉnh xảo, ghỉ lại những tên tuổi và thành tựu của những người đã đạt học vị tiên sĩ trong lịch sử. Qua sự tưởng tượng của Vũ, tất cả mọi thứ như quay về thời huy hoàng của nó, rực rỡ, trang nghiêm, minh chứng cho không gian và thời gian. Vũ nhìn quanh một chút, trong đầu lại tưởng tượng ra một cái án rộng lớn thênh thang, trên đó chất đầy sổ sách, phía sau là một cái ghế bằng gỗ thơm mượt mà. Đối diện chiếc bàn có một cái bình phong lớn ngăn cách giữa người giao dịch và chủ phòng giao dịch.
Vũ điềm nhiên đến chiếc ghế, sau đó ngồi xuống và chờ đợi vị khách đầu tiên của bản thân. Nhưng thời gian trôi đi đã lâu, cậu lại không thấy vị khách nào xuất hiện cả. Cậu không khỏi nản lòng, tranh thủ lúc không có ai, Vũ cầm lấy vài tờ giấy trắng trên bàn, tùy tiện ôn lại kiến thức năm cuối. Đối với cậu, việc ôn tập rất quan trọng - nó tạo ra một thói quen khiến cậu luôn có thể nhớ những kiến thức. Theo dòng suy nghĩ của Vũ, những tác phẩm được học từ cấp hai, cấp ba lần lượt hiện lên trên những tờ giấy trắng. Đôi lúc, Vũ thầm nghĩ, học tập ở tương lai đúng là không khó khăn gì, tất cả mọi thứ đều được khoa học công nghệ làm thay. Cứ như vậy, những gì cậu ôn tập đã chất đống trên bàn, ấy vậy mà Vũ cũng quên mất thời gian, mảy may không để ý rằng đã có một vị khách xuất hiện trong phòng. Elysia vốn dĩ chỉ tùy tiện tiến vào cổng Mộng Miên, thực ra, cậu dạo này đang khá áp lực, bởi vì sau khi tốt nghiệp, chưa phải là được chọn vào trường đại học mà những trường đại học quan trọng thường có thêm những yêu cầu, ví dụ như việc làm thêm một bài test đầu vào. Mà mục đích ban đầu của Elysia là Học viện Tri thức Gaia (Gaia Institute of Knowledge) bởi trường này tuy xếp hạng cao nhưng không có yêu cầu làm bài test. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao năm nay trường lại chạy theo phong trào, yêu cầu làm bài kiểm tra. Elysia vốn dĩ kiêu ngạo với năng lực khắc họa của bản thân bởi cậu đã đạt đến cấp Trung Bình. Cậu đã có thể khắc họa một nhân vật, khắc họa bối cảnh cũng như một cuộc đời của nhân vật đó. Nhưng! Những thứ mà cậu muốn đạt được không chỉ dừng lại ở ba chữ “đạt yêu cầu” mà tham vọng cao hơn. Cậu muốn tỏa sáng nhất có thể, cho nên những nhân vật quen thuộc của nền văn minh tỉnh cầu GAIA. không làm Elysia thỏa mãn nữa, cậu bắt đầu tìm kiếm tư liệu của những nền văn minh khác. Tuy cậu ấy là một thiên tài nhưng chưa bao giờ để ý đến những nền văn minh khác. Không biết nền văn minh khác quá nhạt nhẽo hay bản thân cậu yêu cầu quá cao, những tư liệu văn hóa nhân vật hắn tìm hiểu qua đều không vừa lòng, cậu cần một điều gì đó thực sự ấn tượng và khiến cậu tỏa sáng. Đường thì xa nhưng sức thì không ổn, Elysia đã đâm đầu vào ngõ cụt hơn hai tháng nay, mỗi lần rảnh đều đến DM để giao dịch nhưng đều tay không mà về. Lần này cậu ta chỉ tùy tiện đi vào một không. gian, cứ ngỡ là không gian những người quen đợt trước mà cậu gặp. Ai ngờ ân nhầm dãy số mã hóa phòng, trực tiếp đi vào một không gian mới xa lạ. Cậu ta trố mắt, không thể tin vào mắt mình khi bước vào sân trong, nơi ánh sáng dịu dàng xuyên qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên nền gạch hoa cương. Hơi thở của quá khứ vương vấn trong không khí, khiến cậu cảm thấy như mình đang hòa mình vào một câu chuyện cổ tích. Ánh mắt cậu chạm phải bia tiến sĩ rùa, và tim cậu như ngừng đập trong giây lát. Hình ảnh con rùa khổng lồ, với chiếc vỏ rùa chạm khắc tinh xảo, đứng vững vàng dưới ánh sáng dịu dàng của những ngọn đèn lồng cổ, như thể đang bảo vệ một kho tàng tri thức không thể đo đếm. Dòng chữ khắc trên bia, những dòng cổ điển khiến cậu cảm thấy quá xa lạ, thậm chí trong kho kiến thức mà Elysia tìm hiểu, không hề xuất hiện văn tự kỳ lạ như vậy. Nhưng khi quan sát kỹ những nét, cậu bỗng cảm thấy những nét chữ thật là trang trọng và thanh tao, khiến cậu ta cảm thấy như được kết nối với một lịch sử phong phú mà chưa từng tưởng tượng ra. Elysia bước lại gần, lòng tràn ngập sự kinh ngạc: “Đây là… không thể tin được!” Elysia thốt lên, giọng lạc đi trong sự xúc động. “Tôi chưa bao giờ thấy một điều gì như thế này!” Cậu ta nhanh chóng vòng qua bia đá, sau đó đi thẳng vào bên trong nữa. Càng đi, càng khiến cậu thán phục. Khi đến chiếc sân rộng lớn, cậu lập tức chú ý vào chiếc bàn mờ nhạt phía sau bình phong. Nhưng. điều đó càng gợi lên sự tò mò và phấn khích của cậu, cậu có dự cảm, hôm nay chính là định mệnh. “Xin chào quý khách, chào mừng quý khách đến với phòng giao dịch của tôi, xin mời ngồi!” Vũ hắng giọng, nhắc nhở vị thiếu niên trước mắt. Chỉ thấy cậu ta nhanh chóng ngồi trên chiếc ghế gỗ thơm, ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh, thậm chí lại trầm trổ “ổ” lên vài tiếng. Vũ bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng tiếp: “Không biết quý khách có yêu cầu gì về khắc họa không?” “Đúng đúng, tôi quên mất, tôi quá kinh ngạc!” Elysia có chút ngại ngùng, vốn dĩ là một người rất kiêu ngạo, nhưng trong không gian này, hắn không thể không cảm thấy thấp bé. “Tôi cần khắc họa một nhân vật, không cần tư liệu, có thể bất kỳ nhân vật nào, chỉ cần một hình mẫu, kiểu như...” Elysia hăng hái bắt đầu giải thích yêu cầu. “Nhưng có điều gì đó đặc biệt mà tôi cần phải biết không?” Vũ nhoẻn miệng cười, trong lòng dâng lên chút bông đùa. “Tôi không biết!” Elysia nhíu mày, cậu ta không thể hình dung ra nổi yêu cầu của bản thân. “Có phải là một vĩ nhân không?” Vũ nảy ra một ý tưởng chợt lóe lên, rất có thể là do sự phát triển mà bản thân cậu cảm nhận được trong không gian này.
“Ừm… đúng đúng! Tôi muốn một vĩ nhân, nhưng không phải chỉ là một vĩ nhân thông thường, mà là một vĩ nhân có ý nghĩa!” Elysia bỗng hưng phấn hẳn lên. “Vậy thì tôi có một để nghị cho quý khách!” Nảy một ý tưởng - Vũ nói, trong lòng không. ngừng tự khen mình, cảm thấy khắc họa không gì dễ dàng hơn, ít nhất từ nay sẽ có thêm tu liệu cho những hình mẫu vĩ nhân trong tương lai.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.