Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 20: Kỳ nghỉ hè đến, sự bao la của vũ trụ!



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 20: Kỳ nghỉ hè đến, sự bao la của vũ trụ! Chẳng mấy chốc kỳ nghỉ hè đã đến, Vũ cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà cậu đã đến nơi này được hơn một tháng. Trong một tháng này, cậu đã trải qua biết bao nhiêu chuyện ly kỳ, tâm lý cũng vì thế mà thay đổi. Nhưng nỗi nhớ da diết về người mẹ ở quê hương vẫn len lỏi trong tâm trí. Cậu muốn tìm cách trở về nhà, nhưng khi nhớ về những ký ức trước khi xuyên đến tương lai, cậu không tìm được bất kỳ manh mối nào. Xuyên đến đây, ngoài việc mắc nợ hơn chục tỷ NC, thì điều khiến Vũ vui vẻ nhất có lẽ là việc có thêm bạn mới và có được thiết bị cá nhân. Hơn nữa, cậu còn được đăng ký trên hệ thống dân cư liên minh. Từ nay, cậu đã có thân phận tại một thế giới xa lạ thực sự, không cần phải trốn chui trốn lủi nữa. Ngày đạt được thiết bị cá nhân, cậu được giáo sư và bạn bè hướng dẫn cài đặt VR khắc họa và cách sử dụng một cách thực tế. Cậu cảm thấy mình vẫn giống như nhà quê lên thành phố, vì chỉ cần nói yêu cầu thì sức mạnh khoa học kỹ thuật sẽ thực hiện cho cậu mọi việc. Ví dụ, nếu cậu muốn dọn dẹp mà không muốn dùng robot, cậu có thể dùng năng lực khắc họa để tạo ra nhân vật giúp cậu dọn dẹp. Nhưng không ai dùng năng lực quý giá đó cho những mục đích nhỏ nhặt, vì khoa học công nghệ đã len lỏi vào khắp nơi. So với việc tiêu hao sóng não để khắc họa một nhân vật giúp đỡ, việc sử dụng người máy vô tri vô giác lợi hơn nhiều. Khi được phổ biến, Vũ hiểu tại sao trong một thế giới có năng lực khắc họa, nền khoa học kỹ thuật vẫn phát triển rực rỡ như vậy. Khuôn viên trường được bao phủ bởi ánh sáng hoàng hôn ấm áp, Vũ đứng cạnh Vale, Alaric và Dan ở cổng trường, cảm nhận sự phấn khích trong không khí. Đây không chỉ là kỳ nghỉ đầu tiên của Vũ ở thế giới tương lai mà còn là cơ hội để cậu khám phá quê hương đầy bí ẩn của Vale.
Khi cậu biết Vale không phải đến từ Gaia, Vũ đã rất tò mò. Liệu quê hương của Vale sẽ như thế nào? Khi mới xuyên đến đây nửa tháng, cậu vẫn nghĩ hai cặp sừng trên đầu Vale là giả, nhưng một lần Dan vô tình trêu đùa Vale và kéo nhẹ cái sừng của cô, Dan đã bị đập cho một trận tơi tả. Vale vừa tức tối vừa nhắc mãi về kiến thức liên quan đến sừng của cô trong vòng hơn nửa tháng, khiến Vũ, Alaric và Dan nghe đến phát ngán. Nghe về quê hương của cô, Vũ không khỏi cảm thán: thế giới rộng lón, việc gì cũng có thể xảy ra. Tạm biệt giáo sư Orion và hiệu trưởng, cả bốn người phân khích bắt đầu đi ra tàu điện ngầm, phương. tiện kết nối trực tiếp học viện với trạm không gian. Chiếc tàu băng qua những. đường hầm sáng loáng, không khí trong khoang ¡m lặng nhưng tràn đầy sự hác hức. Dan liên tục trò chuyện không ngừng, gương mặt sáng rỡ khi nói về kế hoạch kỳ nghỉ. Alaric vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, dù thỉnh thoảng vẫn nhếch môi cười nhẹ khi nghe Dan nói. Vale ngồi đối diện Vũ, có vẻ trầm tư hơn mọi khi, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi bầu trời đỏ thẫm đang dần tối lại. “Cậu đang tò mò điều gì sao?” Alaric cười hỏi khi thấy Vũ trầm tư. Dù Vũ đã từng nói về quê hương mình một lần, nhưng từ đó cậu không nhắc đến nữa. Tuy vậy, Alaric biết rằng quê hương của Vũ hẳn vô cùng rực rỡ. “Ờ quê tôi có một nơi gọi là tàu cao tốc, nó được xây trên cao. Chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc vào đó, cũng có ý định xây tàu điện ngầm, nhưng chỉ phí quá đắt. Tôi chỉ hâm mộ nơi này... có lẽ tôi nên học hỏi điều gì đó.” Để hôm nào đó, nêu vô tình trở về, cậu có thể xây dựng đất nước tươi đẹp và giàu có hơn - Vũ thẩm nghĩ Và im lặng không nói thêm. “Thì ra cậu đang tò mò, vậy cậu có thắc mắc tại sao tàu điện ngầm lại kết nối trực tiếp với trạm không gian không?” Alaric mỉm cười, khẽ chuyển chủ đề. Lần này không chỉ Vũ mà cả Dan và Vale cũng ngoái đầu nhìn Alaric. Vũ luôn biết Alaric là một người thông thái, nhưng không ngờ cậu ta lại biết cả những điều như thế này. Vũ khẽ gật đầu, trong ánh mắt là sự chờ mong vô tận. Alaric tiếp tục: “Mọi thứ ở đây vận hành theo cách cậu chưa quen thôi. Trong thế giới này, học viện không chỉ là nơi học tập mà còn là trung tâm kết nối văn hóa và liên minh các hành tinh. Các trạm không gian được thiết kế để đảm bảo sự di chuyển nhanh chóng giữa các hành tinh, nên học viện, nơi có sinh viên từ nhiều thế giới khác nhau, phải có hệ thống vận tải kết nối trực tiếp với chúng.” Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt thoáng nhìn ra đường ray tàu điện ngầm trước khi tiếp lời: “Trạm không gian là điểm giao cắt của các hệ thống vũ trụ. Nếu cậu muốn đến bất kỳ nơi nào trong thiên hà này, trạm không gian là nơi khởi đầu. Tàu điện ngầm ở đây không chỉ đơn thuần để di chuyển trên bề mặt hành tinh, mà còn được thiết kế để tối ưu việc đưa đón con người và hàng hóa từ các điểm trong thành phố thẳng đến những chuyến tàu vũ trụ lớn hơn. Nếu tình trạng kẹt hàng hóa xảy ra trên bề mặt hành tinh, thì sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta không biết chừng nào có một món hàng rơi trúng đầu mình và đi đời nhà ma hahaha.” Với cách kể chuyện hài hước của Alaric, tất cả mọi người tưởng tượng ra cảnh đó và bật cười. Alaric quay lại nhìn Vũ với nụ cười bình thản: “Điều này cũng thể hiện tầm quan trọng của việc kế nối giữa các hành tinh. Nếu không có hệ thống này, mọi người sẽ phải đi qua nhiều trạm trung chuyển phức tạp, tốn thời gian và công sức. Hệ thống tàu điện ngầm ở đây được xây dựng để hỗ trợ việc di chuyên nhanh chóng, hiệu quả cho sinh viên và những người làm việc ở học viện — tất cả đều là một phần của sự phát triển liên hành tỉnh. Quan trọng hơn, nếu thiết lập tàu điện ngầm kết nối với trạm thiên hà trên bề mặt hành tỉnh, sẽ gây ra tình trạng không ổn định và rung lắc dữ dội, ảnh hưởng đến dân cư xung quanh!” Khi cuộc trò chuyện đi đến hồi kết, cả bốn người cũng đến được đích. Bước ra khỏi tàu điện ngầm, trước mắt họ là cổng vào trạm không gian. Trạm không gian rộng lớn và sáng ngời, cảnh tượng khác lạ và hùng vĩ. Vũ âm thầm quan sát, nơi này thật đông đúc và phồn vinh, nhưng sự đông đúc đó lại thuộc về một hành tỉnh bị bỏ rơi. Vũ cảm thấy mơ hồ, hành tỉnh bị bỏ rơi đã như thế này, thì những hành tỉnh phát triển phồn vinh sẽ như thế nào? Vũ ngước nhìn lên trạm không gian lơ lửng, nó nằm ở ngay trung tâm của vô vàn cánh cửa tàu điện ngầm, giống như ngôi sao sáng rực giữa bầu trời. Đây là nơi các tàu không gian từ khắp hệ mặt trời đậu lại. Theo sự hướng dẫn của Vale, cả bốn người tiến về phía tàu vũ trụ sẽ đưa họ đến quê hương của cô. Tàu vũ trụ này có thiết kế vô cùng hiện đại, với những. cửa sổ trong suốt cho phép mọi người ngắm nhìn vũ trụ rộng lớn trong suốt hành trình. Tuy nhiên, Vũ nhận thấy hôm nay Vale rất trầm mặc. Cậu cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nhưng rồi cậu nghĩ - có lẽ Vale đang nhớ nhà quá chăng? Chưa kịp suy nghĩ nhiều, khi tiếng thông báo tàu chuẩn bị cất cánh vang lên, cả bốn người đều nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Khung cảnh trước mắt khiến Vũ quên khuấy mất, cứ như vậy thiên hà rộng. lón mở rộng trước mắt cậu. *Note: Cầu hoa, cậu bình luận, cầu đề cử!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.