Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 22: Lễ hội tế thần Ritual



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 22: Lễ hội tế thần Ritual Từ bến tàu điện ngầm đến thành phố mà Vale sinh sống còn cách một khoảng thời gian nữa, vượt một chặng đường dài như thế những Vũ không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn tinh thần sáng láng. Tàu càng đi càng nhanh, trạm cuối cùng là một vách núi cao v·út ẩn trong mây. Tàu điện ngầm dừng lại trước một sân ga lớn, nằm ở ngay rìa của một hồ nước khổng lồ. Một dãy cầu thang đá cổ dẫn thẳng xuống mặt nước trong xanh. Từ trên tàu nhìn xuống, họ có thể thấy những tòa tháp chìm nửa nổi nửa chìm trong mặt hồ, tạo nên một bức tranh kỳ ảo. Những cầu vòm nối các tòa nhà lại với nhau, làm thành một mạng lưới mê cung đá lơ lửng trên mặt nước. Đúng là ở thế giới tương lai, không có gì là không thể xảy ra. Vale nhìn thoáng qua bạn bè, sau đó nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói rồi cô dẫn mọi người hòa vào đám đông nhộn nhịp, Vũ thì âm thầm quan sát dân cư nơi đây, có thể nói Vale là một người rất kỳ lạ đối với Vũ khi mới xuyên đến tương lai, nhưng khi đặt chân đến quê hương của cô nàng, Vũ mới biết bộ dáng của cô nàng đã là rất bình thường rồi. Trong làn người nhộn nhịp, có kẻ thân trên là người những thân dưới là tám chiếc chân nhện. Cũng có người toàn thân lấp ló ánh vảy, thậm chí đi ngang qua Vũ còn có mấy cặp đầu trâu mặt ngựa. Nhưng nhiều nhất vẫn là trên đầu có hai chiếc sừng y hệt như Vale, có lẽ trong nền văn minh của hành tinh này, dân tộc này chiếm đa số.
Tất cả dừng lại trước một bến đò lớn, xung quanh tăm tắm hàng trăm hàng ngàn chiếc thuyền đưa đón. Kỳ lạ là ở trên mỗi chiếc thuyền nhỏ kia lạ khắc lên hoa văn gì đó tối nghĩa rất khó xem. Đứng trước mui thuyền là những người có vóc dáng nhỏ bé, họ thân trên để trần, trên lưng cũng có những hoa văn giống như trên trên thuyền. Vale dẫn đầu tùy tiện chọn một chiếc thuyền bình thường ngồi vào, sau đó từ trong sóng não thanh toán NC qua hệ thống. Người chèo thuyền lập tức hớn hở mà đẩy thuyền ra khỏi màn nước. Ánh nắng phản chiếu qua mặt nước khiến cho những lớp váng màu ấy hất lên không gian trống rỗng phía dưới, đi được một đoạn Vũ vẫn chưa thoát khỏi tình trạng há hốc mồm bởi vì cảnh thật sự rất đẹp. Ánh sáng mạnh dần, cuối cùng chiếc thuyền cũng đi ra khỏi cửa cảng dưới nước. Cổng ra là một chiếc đầu lâu lớn nửa nổi nửa chìm, trên đầu nó có hai chiếc sừng, đôi mắt đỏ như máu nhìn chăm chăm về phương xa như muốn bảo vệ nơi này khỏi những sự uy h·iếp khó nói thành lời. Dan vốn là kẻ không hề suy nghĩ phức tạp gì, thỉnh thoảng cậu ta lại huýt sáo chào hỏi với những chiếc thuyền nhưng không chiếc thuyền nào đáp lại cả. Vale thì lại càng trầm mặc hơn bình thường, ánh mắt thỉnh thoảng toát ra sự lo lắng. Còn Vũ, cậu dùng tay lướt qua dòng nước lạnh lẽo, thỉnh thoảng ngắm nhìn những cái bóng phản chiếu dưới đáy nước và phản ứng của Vale, chẳng hiểu sao có chút lo lắng. “Các cô cậu từ phương xa đến đúng không? Cũng không phải là người của hành tinh này nhỉ?” Đi được một đoạn xa, sóng nước chập chờn mênh mang không thấy bến, người lái bỗng nhiên cười nói. “Phải rồi ông! Ông làm lái đò ở đây lâu chưa? Chắc là đã thấy nhiều thứ kỳ lạ lắm nhỉ, chèo thuyền quanh cái thành phố này mỗi ngày? Có câu chuyện nào thú vị không? Một chút huyền thoại, truyền thuyết chăng? Hay là… lễ hội?" Alaric với vẻ hân hoan, những kiến thức luôn khiến cậu ấy hướng. Khi nghe câu hỏi của cậu ấy, Vũ cũng ngoảnh lại trông mong nhìn qua ông lái đò. "Các cậu đã chọn đúng thời điểm để đến đây. Thành phố sắp diễn ra Ritual." Ông ta vung vẩy chiếc gậy trúc, nhưng thực chất đó là một thiết bị cảm biến dò đường, chỉ cần chỉ hướng là thuyền sẽ lướt về phía hướng đó. Alaric ngay lập tức có hứng thú, cậu ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên: "Ritual? Nghe thú vị đấy! Đó là loại lễ hội gì vậy? Ông có thể cho chúng tôi biết thêm thông tin không? Bởi vì chúng tôi lần đầu tiên đến nơi này! Người lái đò khẽ lắc đầu, tiếng cười khàn vang lên vang khắp mặt nước, khiến bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều: Ông ấy nói ra, với tất cả những thành ý và hướng tới: “ Đó là nghi lễ cổ xưa của thành phố, nơi dòng máu và linh hồn kết nối với tổ tiên. Những đứa trẻ trước ba mươi tuổi đều phải trải qua nghi lễ này và thức tỉnh trí nhớ từ sâu dưới lòng hồ. Đó là cách Lunara lưu giữ nền văn hóa, mặc dù có phần không chắc chắn nhưng dù thế nào nó đã khiến cho văn hóa cổ xưa được lưu giữ đến tận bây giờ!" Lời nói của người lái đò khiến không khí trên thuyền chợt lắng xuống. Tất cả mọi ánh mắt đổ xô về phía Vale, bọn họ không hể biết ở quê hương của Vale còn có nghi lễ cổ xưa như này. Vale đối mặt với sáu ánh mắt, khiến cô có chút nhút nhát co rụt lại, ánh mắt đỏ lòm sau tóc mái dày chuyển đi giống như chột dạ. “Các cậu đến đây thì nên ở chơi vài ngày, nếu có người thân thì nên nhờ người thân dẫn đi dự lễ. Nghe nói mấy năm trước cũng có người ngoài đến nơi này, sau đó người thân rủ đi lễ hội cùng, người đó cũng ôm tâm lý đi chơi vui, không ngờ qua nghi lễ này cậu ta thức tỉnh lại trí nhớ về những văn hóa cổ xưa trước kia. Cũng vì thế mà năng lực khắc họa tinh tiến rất nhanh!” Alaric nghe vậy hứng thú càng lớn, chỉ trong chốc lát quan hệ của cậu ta và ông lái đò thân mật hơn rất nhiều, ấy mà có thể xưng chú cháu nói chuyện với nhau. Qua nói chuyện với nhau, mọi người đều biết ông lái đò tên Asmodeus, làm nghề này không biết đã qua biết bao nhiêu năm. Bỗng nhiên Alaric làm như tò mò hỏi: “Nếu như đã qua ba mươi tuổi mà không thể thức tỉnh ký ức thì sao chú? Có ảnh hưởng gì không?” “Đó là một nghi lễ thiêng liêng, nếu không thể thông qua nó để thức tỉnh ký ức thì sẽ coi như bị tổ tiên vứt bỏ, sẽ trở thành thành phần bị xa lánh trong xã hội!” Không khí trầm hẳn xuống, một lát sau Alaric nói lảng qua chuyện khác, chẳng mấy chốc bọn họ đã tới điểm đến. Đó có những hòn đảo nhấp nhô trên mặt hồ nước xanh biếc lấp lánh, phản chiếu bầu trời đêm rực rỡ ánh sao và những luồng sáng mờ ảo từ các công trình đồ sộ. Hệ thống hồ được tạo thành từ hàng ngàn hòn đảo lớn nhỏ giống nhỏ, mỗi hòn đảo là một phần của thành phố rộng lớn, nối liền với nhau bởi những cây cầu đá cổ xưa. Ở trên những hòn đảo đều có một tòa tháp lớn, nhìn từ xa giống như ngọn hải đăng đứng sừng sững trong biển cả để dẫn đường cho những chiếc thuyền lạc đường trong bóng đêm. “Chúng ta tới rồi, đi thôi!” Vale bước xuống thuyền, cô hít một hơi thật sâu sau đó dẫn mọi người lên tàu bay, trong chớp mắt cả bốn xuyên qua những đám mây bồng bềnh, đi qua vô vàn ngọn tháp chót vót sau đó càng đi càng hẻo lánh, cuối cùng dùng lại trước một tòa tháp cổ kính và tồi tàn nhất. Trên đỉnh tháp là nơi một chiếc sân để tàu, những hình ký hiệu trên đó đã sờn màu ố vàng. Khi đặt chân xuống sân tàu bay, Vũ dường như cảm nhận được mùi mốc theo và phong sương thời gian, dường như nơi này đã bị lãng quên vậy. Đi thang máy để di chuyển đi dưới, cảnh tượng lại càng khiến Vũ kinh ngạc, nơi này thậm chí không khác gì ở Gaia cả, không chỉ có không khác, mà dường như còn nghèo nàn hơn. Xung quanh đường đi là những ngôi nhà xập xệ thấp bé lẻ tẻ, dòng người vốn nô nức nhưng những gương mặt ấy lại không có chút b·iểu t·ình, ánh mắt thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi. Vale dẫn đầu đi đằng trước, cũng không hé răng giải thích, nhưng từ bóng lưng nhút nhát của cô, Vũ và hai người bạn đều nhận ra được sự lo lắng ẩn sâu dưới đáy lòng. Alaric là người đầu tiên tiến lên khoác vai Vale, với giọng điệu hân hoan nhảy nhót. “Quê hương của cậu đúng là rất phát triển đấy, chừng nào thì tới nhà cậu đó, tôi quá đói rồi!”
“Đúng vậy đó, tôi cũng đói rồi!” Dan cười khờ khạo nhưng trong mắt tràn đầy sự quan tâm. Còn Vũ, cậu im lặng không nói gì, chắp hai tay ra hiệu cho Vale dẫn đường, giống như cô chỉ cần chậm một bước là sẽ kêu gào ngay lập tức. “Đi thôi, phía trước là tới rồi.” Giọng cô ấy có chút vui vẻ, ánh mắt chờ mong cũng không phải là giả. *Note: Cầu hoa, cầu bình luận, cầu đề

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.