Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 4: Không thể thay đổi quá khứ, cũng chẳng nắm bắt được tương lai.
Khu biệt thự Thanh Đạt - Căn nhà số 3912
Khu biệt thự Thanh Đạt là một khu sang quý dành cho tầng lớp trung lưu, và cũng là nơi mà mỗi ngày Vũ phải trở về. Đối với Vũ, thời gian thư thái và dễ chịu nhất chính là lúc cậu hấp thu tri thức trên giảng đường. Tại đây, Vũ có thể thả mình trong dòng kiến thức, tìm hiểu về văn hóa và lịch sử của những nền văn minh trên thế giới. Những thứ này khiến Vũ mê mẩn, giống như một cô gái đẹp và dịu dàng, không nổi cáu mà chỉ im lặng, khiến Vũ hiểu thêm về cô ấy.
Nhưng thực tế luôn khiến người ta vỡ mộng và áp lực. Cậu sinh ra trong một gia đình có thể nói là dòng dõi đọc sách, một dòng dõi tri thức được truyền từ đời này sang đời khác. Với người khác, cơm áo gạo tiền có lẽ là một thứ gì đó đáng lo ngại, nhưng đối với Vũ, cậu không phải lo lắng điều gì. Thế nhưng, mỗi khi bước chân về nhà, cái không khí u ám và căng thẳng khiến Vũ muốn chạy trốn ngay tức khắc.
Vừa mới đến nhà, khi Vũ mở cánh cửa, trong đồng tử của cậu đã phóng đại hình ảnh một chiếc ly thủy tinh đắt tiền. Theo phản xạ, Vũ nhắm mắt lại, và trên trán cậu có một chút đau nhói. Cường độ đau đớn tăng dần khiến Vũ loạng choạng lùi về phía sau vài bước. Cậu chớp mắt, cảm nhận thứ ấm nóng chảy trên gương mặt, đôi mắt chua xót và nhòe đi bởi vì máu đang chảy. Tiếng thét chói tai của người phụ nữ và tiếng quát tháo giận dữ của người đàn ông vọng lại gần, tai cậu như ù đi, chỉ còn lại tiếng “ong ong” vô tận.
“Con còn biết về sao? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”. Vũ ngước mắt nhìn về phía bàn trà, nơi có một người đàn ông đang ngồi, gương mặt ông vô cùng giận dữ. Đặng Trung Khoa - người bố đáng kính của cậu, một giáo sư nghiên cứu văn học nổi tiếng với kiến thức rộng lớn, và được biết đến là người yêu vợ thương con hết mực... Vũ cười khẩy, cúi gằm mặt im lặng không đáp. Dáng vẻ này của Vũ càng khiến ông Khoa nóng máu hơn, ông lao ra và định giơ tay tát cho đứa con bất hiếu này một cái.
Nhưng mẹ của Vũ đã lao đến và kiên quyết che trước mặt cậu. Vũ nhìn gương mặt in năm dấu tay và mái tóc rối bời của mẹ, cậu biết chắc rằng điều gì đó đã khiến người bố đáng kính của mình nổi điên.
“Ông muốn đánh nó thì đánh tôi trước đi!”. Bà Đỗ hét lên.
“Bà tránh ra! Tất cả là tại bà, con hư tại mẹ không. sai. Ngay từ đầu, tôi không nên để bà nuôi nấng nó! Bà biết hôm nay tôi đã mất mặt thế nào không? Tại cái hội nghị văn hóa kia, bọn họ nói tôi có tài mà không có phước, có được đứa con quý tử nhưng thành tích chẳng ra sao, cả ngày chỉ biết điên điên khùng khùng nghiên cứu những thứ không đâu...”
“Ông chỉ biết ngày nào cũng mắng tôi và nó, đã ngày nào ông làm tròn trách nhiệm của người cha hay chưa? Hay chỉ biết trút giận và mắng nhiếc tôi và nó!”
“Bà còn không im mồm thì mau cút ra khỏi cái nhà này cho tôi! Tôi cho mẹ con bà cái ăn cái mặc, tiền tôi kiếm cũng để hai mẹ con bà tiêu pha, tôi còn có trách nhiệm gì nữa? Đúng là đồ vô dụng!”
“Ông đừng có mà quá đáng, chính ông mới là đồ vô dụng! Nếu ông tài năng thực sự, thì ông sợ gì dăm ba câu của người ta!” Bà Đỗ như lấy hết sức lực hét vào mặt ông Khoa. Mắt ông Khoa đỏ bừng, trong cơn giận dữ, ông đã vơ lấy thứ gần nhất muốn đập lên người bà.
Đó là một khối gạch cổ vừa được mang về từ viện nghiên cứu. Vũ đã thấy tất cả, trong lòng cậu chỉ có vô tận sự mỏi mệt. Cậu tiến đến ôm người mẹ gầy gò vào lòng, xoay lưng hứng lấy tất cả sự thịnh nộ của người cha. Viên gạch đậy mạnh vào lưng cậu khiết: cậu không khỏi ôm chặt bà Đỗ hơn.
Bà Đỗ cũng bị cảnh này làm cho sợ hãi, im lặng trong chốc lát, còn ông Khoa cũng sững người lại, không tin rằng bản thân trong lúc nóng nảy lại làm ra chuyện như vậy.
“Dừng lại đi cha, con mệt mỏi lắm rồi!”. Vũ lên tiếng, giọng nói khàn khàn pha chút đau đớn. Cậu đưa mẹ lên phòng, trấn an bà đến khi bà ngủ mới thôi. Vừa mới xuống dưới nhà, nhìn thấy ông bố đáng kính, cậu chẳng buồn chào một tiếng, liền cầm lấy áo khoác muốn đi ra ngoài.
Ông Khoa nhìn tấm lưng rướm máu của con mình, trong lòng bỗng dâng lên một chút khủng hoảng. Nhưng sự kiêu ngạo và tự tôn không cho phép ông gọi Vũ lại, chỉ thốt ra những lời cay nghiệt:
“Nếu mày bước chân ra khỏi cái nhà này thì đừng bao giờ bước chân về nữa, tao coi như không có đứa con như mày!”
“Con nghĩ cha từ lâu đã không coi con là con rồi!”. Bước chân Vũ không hề nao núng, cậu dừng lại trước tấm kính đã bị vỡ nát do cơn thịnh nộ của người bố đáng kính, đó là di vật của bà nội, một chiếc dây chuyền khảm viên ngọc nhỏ. Vũ tiện tay khép lại hộp rồi cất vào trong túi áo, nếu còn để đây, không biết nó sẽ bị ném đi lúc nào không hay biết.
Trung Vũ đang trốn chạy, cậu đang chạy khỏi cái nơi gọi là “nhà”. Bầu trời xám xịt thỉnh thoảng lại ánh lên vài tia chớp, báo hiệu cơn bão sắp tới. Thân hình gầy gò và chiếc sơ mi đẫm máu dán chặt vào cơ thể khiến ai cũng phải quay lại nhìn chằm chằm. Đi đến giữa giao lộ, nơi đây phương tiện đi lại đông đúc, thỉnh thoảng đèn đỏ lại nhấp nháy chuyển qua màu xanh. Khi đèn xanh vừa chuyển, những con người hối hả chạy theo mục đích di chuyển ban đầu. Vũ nhìn chằm chằm vào đèn xanh, mơ hồ không biết rốt cuộc bản thân nên làm gì.
Rồi con mưa rào đến, bất chợt nhưng thật đúng lúc. Vũ gian nan vươn tay lau đi vết máu trên trán, nhưng càng lau, vết máu lại càng nhiễm hồng tay áo sơ mi. Cậu không lau nữa mà ngước mặt lên bầu trời. Kính không biết đã rơi tù bao giờ, có lẽ là trong cuộc cãi vã lúc nãy. Cậu mở mắt trừng trừng, nước mưa đập trên mặt khiến cậu ướt đẫm, không thể phân biệt đâu là nước mưa hay nước mắt nữa.
“Cũng có thể là quá khứ, cũng có thể là tương lai. Nhưng Trung Vũ không thể thay đổi được quá khứ, cũng không nắm bắt được tương lai của mình. Nên giáo sư à, có lẽ Trung Vũ chỉ có thể không phải là thứ gì trong mắt của mọi người...”. Trung Vũ lẩm bẩm, cúi đầu nhìn đôi giày mình đang đi dừng. lại bên vệ vỉa hè. Thỉnh thoảng, vài chiếc ô tô chạy qua vũng nước bẩn khiến nước bắn lên đôi giày trắng tỉnh của cậu.
Đèn bắt đầu chuyển xanh, dòng người nô nức chạy băng qua đường. Vũ cũng bị đẩy ra theo dòng người một cách vô thức. Cậu bước đi chẩm chậm, nhưng thời gian đèn xanh cũng chẳng còr nhiều.
Một chiếc xe tải lao nhanh chóng về phía cậu, tiếng còi xe chói tai cùng với tiếng thét của những người xung. quanh. Tim Vũ như ngừng đập. Cậu muốn chạy ra khỏi đó nhưng. đã không kịp, chân tay Vũ như bị chôn ngay giữa đường, dù muốn thoát khỏi vũng lầy cũng không di chuyển được mảy may.
“Phanh!”. Tiếng va chạm, tiếng xương nứt gãy cùng với sự đau đớn đến chết lặng. Suy nghĩ duy nhất trong lòng Vũ lúc này là, có lẽ mẹ cậu sẽ phải rơi nước mắt thêm một lần nữa thôi.
Ngay lúc này, chiếc hộp di vật của bà nội bất ngờ lăn ra khỏi túi áo của Vũ, viên ngọc nhỏ xám xịt dừng lại ngay trước vũng máu đang nhòe ra dưới con mưa. Nó giống như một con ký sinh trùng, hút lấy vũng máu xung quanh, từ màu xanh xám xịt chuyển thành một màu lam rực rỡ. Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một cái khe nho nhỏ, và từ kẽ nứt, một quả cầu cổ vật — vật thể đã khiên toàn bộ liên minh thế giới tương lai điên cuồng — chui ra.
Quả cầu cổ vật quét một hồi, dường như nhận ra mục tiêu của mình, và hóa thành một làn khói màu xanh, chui vào dây chuyển ngọc xám xịt đang nằm yên trong vũng máu.
Một giọng nói xa xăm, mang chút nhân tính, vang lên bên tai Trung Vũ vốn đã đần ù đi: “Khởi động, khởi động thất bại... xác nhận dữ liệu, xác nhận dữ liệu thất bại!”.
“Vật chủ đang trong tình trạng nguy hiểm...”.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.