Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên
Cách Thiên Vận Thành chục dặm về hướng tây có một đầu Băng Vũ Tước đang bay tới Thiên Vận thành.
Nó bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bay tới Thiên Vận thành. Nó bay vào chính giữa trung tâm tòa thành mới dừng lại trên không trung.
Người dân ở Thiên Vận thành bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như đang giảm xuống. Điều này làm bọn họ vô cùng lo lắng và sợ hãi. Một tiếng lắp bắp chợt vang lên:
"Yêu thú... Yêu thú xuất hiện."
Người vừa nói ngã ngửa ra đất, một tay chỉ lên trời, cả người run rẩy.
Mọi người xung quanh thì nhao nhao hướng mắt nhìn lên trên trời. Họ thấy trên khoảng không có một con chim lớn với bộ lông trắng muốt như tuyết đang lơ lửng giữa không trung.
Băng Vũ tước là một loài chim sinh sống ở vùng quanh năm băng giá. Sải cánh của nó dài hơn năm mươi thước, thân hình thon gọn, bộ lông trắng muốt như tuyết, móng vuốt sắc nhọn có thể dễ dàng đâm thủng mọi thứ mà nó chạm vào.
Băng Vũ Tước được thừa hưởng một phần huyết mạnh cao quý của Băng Phượng nên chủng tộc này vô cùng mạnh và khá quý hiếm. Nếu Băng Vũ tước có thể thức tỉnh toàn bộ huyết mạnh Băng Phượng trong cơ thể thì bọn chúng có thể chân chính trở thành Băng Phượng, nhưng điều đó là cực kì cực kì khó khăn.
Băng Vũ Tước vỗ cánh nhịp nhàng trên không trung. Nó dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống nhân loại ở bên dưới. Hàn khí mà nó tỏa ra làm nhiệt độ cả thành trì đều giảm xuống nhanh chóng.
Trên lưng Băng Vũ tước có một nữ nhân. Nàng sở hữu khuôn mặt có ngũ quan hoàn mỹ, làn da trắng sứ cùng khí chất băng lãnh. Nàng mặc trên người một bộ bạch y có tô điểm họa tiết màu lam.
Trên ngực trái y phục có thêu phù hiệu là một bông hoa tuyết sáu cánh. Đây là phù hiệu biểu tượng cho Băng Phủ nên chỉ cần nhìn vào phù hiệu trên y phục là biết nàng đến từ đâu.
Nữ nhân này chính là một thành viên của Băng phủ. Sau khi Băng Phủ nhận được tin báo ở Thiên Vận thành xuất hiện người khế ước với Băng Phượng thì đã lệnh cho nàng đi một chuyến tới đây để làm rõ thực hư chuyện này. Nếu là thực thì nàng có trọng trách phải đưa người đó trở về Băng phủ.
Nữ nhân đứng trên lưng Băng Vũ Tước đưa mắt nhìn khắp Thiên Vận thành một lượt. Nàng ngạc nhiên khi thấy nơi đây chỉ là một tiểu thành trì nhỏ bé, cảnh giới hồn sư ở nơi đây cũng không cao mà lại có thể xuất hiện người khế ước được với Băng Phượng.
Khi nhận được lệnh từ trên đưa xuống thì nàng đã phải tức tốc cưỡi một đầu Băng Vũ Tước bay một mạch không ngừng nghỉ để tới đây. Nhưng khi nhìn thấy nơi đây thì nàng có chút thất vọng.
Nhưng dù sao cũng mất công tới tận đây rồi nên nàng cũng phải làm rõ thực hư chuyện này để khi trở về còn báo cáo lại cho cao tầng Băng phủ.
Băng Lam truyền một ít hồn lực vào cổ họng và cất cao giọng nói:
"Ta là Băng Lam, là một thành viên của Băng Phủ. Hôm nay ta tới đây để gặp Hàn Tuyết, người đã khế ước với tuyệt phẩm hồn thú Băng Phượng.”
“Nếu nàng thật sự khế ước với Băng Phượng thì ta sẽ đón nàng về Băng phủ để tu luyện."
"Ai là gia chủ Hàn gia mau tới gặp ta?"
Tiếng nói thanh thoát mà lạnh lẽo của Băng Lam vang vọng khắp Thiên Vận thành làm mọi người ở đây ai ai cũng có thể nghe thấy. Những người dân khi nghe thấy những lời Băng Lam vừa nói thì đã không còn chút sợ hãi nào nữa.
Họ biết yêu thú đang bay trên không trung kia là của Băng phủ nuôi dưỡng và sẽ không làm hại họ. Sự sợ hãi lúc này đã được thay thế bằng sự tôn kính dành cho một cường giả tới từ lục phủ.
"Không ngờ Băng phủ lại cho người đến đón Hàn Tuyết nhanh như vậy."
"Hơn nữa nữ nhân này còn cưỡi Băng Vũ tước bay tới đây chứng tỏ địa vị của nàng trong Băng phủ là không hề nhỏ.”
Phải biết Băng Vũ tước rất quý hiếm và được người Băng phủ nuôi dưỡng rất cẩn thận, chỉ những người có địa vị trong Băng phủ mới được sở hữu yêu thú này.
"Việc xuất hiện người sở hữu tuyệt phẩm hồn thú đúng là quá lớn mà." Nguyễn Phong ngước mắt lên trời nhìn Băng Lam thở dài.
Những gì Nguyễn Phong vừa nói hoàn toàn chuẩn xác. Băng Lam đã đạt tới cảnh giới hồn hoàng, nàng đã đủ điều kiện để rời khỏi Băng phủ nhưng có lẽ nàng đã chọn ở lại làm lão sư. Còn đầu Băng Vũ Tước kia là một yêu vương đỉnh phong.
Nếu cho Nguyễn Phong giao chiến với đầu Băng Vũ Tước này thì cơ hội dành chiến thắng của hắn cũng không cao vì hắn mới chỉ là một hồn vương trung kỳ chứ chưa cần nói đến nữ nhân kia.
Nữ nhân kia mà ra tay chắc chỉ cần một chiêu là đã có thể phân thắng bại nếu không muốn nói Nguyễn Phong sẽ c·hết chỉ sau một chiêu.
"Đây chính là người của Băng Phủ sao? Thật là xinh đẹp nhưng có phần hơi băng lãnh." Phá Thiên ngước mắt lên nhìn cảm thán nói.
Tiếng nói của Băng Lam vừa kết thúc thì có hai bóng người từ hai phía bay tới chỗ Băng Lam. Một người từ Hồn Điện và một người từ Hàn gia. Cả hai người không hẹn mà đều bay tới chỗ Băng Lam cùng một lúc.
Hai bóng người này Phá Thiên đều nhận biết, một người là Hàn Quân, gia chủ của Hàn gia, phụ thân của Hàn Tuyết. Còn người kia là Phùng tiên sinh, người đã chủ trì nghi thức khế ước cho hắn.
"Tại hạ Hàn Quân, gia chủ của Hàn gia, phụ thân của Hàn Tuyết, bái kiến đại nhân."
"Tại hạ là Phùng Nghị, là người chưởng quản Hồn Điện ở Thiên Vận thành, bái kiến đại nhân."
Hàn Quân và Phùng Nghị thay nhau giới thiệu bản thân với Băng Lam bằng thái độ vô cùng thành kính.
Ở thế giới này kẻ mạnh luôn được kính trọng, không cần biết ngươi bao nhiêu tuổi, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì những người xung quanh đều sẽ kính trọng ngươi.
Băng Lam liếc mắt đánh giá hai người một lượt. Hai tên này đều đã đạt tới cảnh giới hồn vương, nàng có thể cảm nhận rõ hồn lực ba động phát ra từ hai tên này. Một người là hồn vương trung kỳ, người còn lại là hồn vương hậu kì.
“Ngươi chính là người đã gửi tin có người khế ước với hồn thú Băng Phượng về Băng Phủ sao?” Băng Lam nhìn Phùng Nghị hỏi.
“Vâng. Chính tiểu nhân là người thực hiện nghi thức khế ước cho người đó và tận mắt thấy hồn thú đó đích thực là hồn thú Băng Phượng.” Phùng Nghị cúi người đáp lại.
"Tốt. Nếu ngươi đã nói như vậy thì hãy mau dẫn ta đi gặp người ấy để ta kiểm chứng thực hư chuyện này.”
“Dạ, người khế ước với Băng Phượng chính là con gái của người này.” Phụng Nghị chỉ hướng Hàn Quân nói.
“Là con gái của ngươi sao.” Băng Lam hướng ánh mắt về phía Hàn Quân hỏi.
“Vâng thưa đại nhân.”
“Vậy hãy nhanh dẫn ta đi gặp nàng ta. Nếu nàng ta đích thực khế ước với Băng Phượng thì ta sẽ dẫn nàng ta về Băng phủ.”
“Ngươi có ý kiến gì không.”
“Dạ không. Được đích thân đại nhân tới đón chính là phúc phận của Tuyết nhi. Tiểu nhân sao có ý kiến được.” Hàn Quân khúm núm đáp lại.
“Tốt. Vậy mau dẫn ta tới gặp nàng ta đi.” Băng Lam không kiên nhẫn thúc giục.
"Vậy kính mới đại nhân cất công tới Hàn gia một chuyến, Hàn Tuyết đang ở trong phủ đợi ngài." Hàn Quân cung kính.
Băng Lam lấy thú nang từ trong người ra rồi thu hồi Băng Vũ Tước vào trong lạnh nhạt nói:
"Dẫn đường."
Hàn Quân cung kính hướng tay về phía Hàn Gia nói:
"Mời đại nhân đi hướng này, kia chính là Hàn gia, Hàn Tuyết đang ở bên trong phủ."
"Phùng tiên sinh, nhân tiện đây ngài cũng tới Hàn gia một chuyến để Hàn mỗ có cơ hội cảm tạ chuyện lần trước." Hàn Quân hướng Phùng Nghị nói.
Phùng Nghị nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy vui vẻ, có lẽ Hàn Quân vẫn còn nghĩ tới những gì hắn đã làm. Việc tạo mối quan hệ với Hàn gia của hắn có phần tiến triển khá thuận lợi.
"Vậy lão phu đành làm phiền Hàn gia chủ một chuyến vậy." Phùng Nghị vuốt râu đáp lại.
"Không phiền, không phiền." Hàn Quân cười nói.
Sau đó cả ba người cùng bay về phía Hàn phủ.
"Ông trời, người lại đang trêu đùa ta sao. Tại sao người của Băng Phủ sớm không đến, muộn không đến lại đến đúng vào lúc này cơ chứ.”
“Khi tới lại còn phô trương thanh thế để mọi người đều biết. Tại sao không tới luôn Hồn Điện gặp Phùng tiên sinh, sau đó để Phùng tiên sinh dẫn tới Hàn gia gặp Hàn Tuyết chẳng phải là được sao." Phá Thiên phẫn nộ trong lòng, hai bàn tay nắm chặt lại.
Lúc hắn đã buông xuống tất cả ước mơ, hoài bão để chấp nhận sự thật là hắn chỉ có thể sống như một người bình thường và mãi mãi không thể trở thành hồn sư. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để rời đi thì người của Băng Phủ tới, điều đó làm trong lòng hắn lại gợn sóng.
Phá Thiên sau khoảnh khắc phẫn nộ ấy thì cũng dần lấy lại bĩnh tĩnh, hắn thở dài nghĩ:
"Dù sao người ta cũng là người của Băng phủ, việc phô trương thanh thế là điều khó tránh khỏi."
"Từ Chân thúc thúc, chúng ta đi thôi." Phá Thiên đưa mắt nhìn sang Từ Chân.
Phá Thiên thấy Từ Chân lúc này đang ngây người như lâm vào trong mộng cảnh. Đúng là những cảnh tượng như vậy chỉ có ở trong mộng. Hắn đã sống mấy chục năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người xuất thân từ Băng Phủ, hơn thế nữa lại còn là một tuyệt sắc giai nhân nữa chứ.
Phá Thiên phải dùng tay dật dật áo Từ Chân mới làm hắn giật mình tỉnh lại. Hắn ho nhẹ một tiếng rồi quay sang nói với hai gã nam tử đằng sau:
"Chúng ta đi thôi."
Tiếng nói của Từ Chân làm hai tên nam tử kia cũng bừng tỉnh. Bọn hắn vội vàng lấy lại tinh thần để chuẩn bị rời đi.
Từ Chân dữ dây cương để Phá Thiên leo lên ngựa. Sau khi thấy Phá Thiên đã ngồi chắc chắn thì hắn cũng lên ngựa và ngồi đằng sau Phá Thiên. Hai tên nam tử kia cũng lên ngựa của mình.
"Nguyễn huynh chúng ta đi đây." Từ Chân vừa kéo dây cương vừa nói.
"Mọi người đi đường nhớ bảo trọng." Nguyễn Phong đáp lại.
"Phụ thân, mẫu thân hai người nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi đây." Phá Thiên nhìn mọi thứ lần cuối bằng ánh mắt lưu luyến.
Sau đó cả bốn người cưỡi ngựa rời đi Thiên Vận thành. Nguyễn Phong, Bạch Tố Chinh nhìn theo bóng lưng bốn người rời đi một lúc mới quay trở vào phủ.
Cuộc hành trình của bốn người diễn ra vô cùng suôn sẻ, ban ngày họ cưỡi ngựa để di chuyển, ban đêm thì tìm một chỗ để dừng lại nghỉ chân.
Sau khi ăn uống xong họ sẽ đi ngủ để lấy sức cho hôm sau. Trước khi ngủ bọn họ sẽ phân công một trong ba người sẽ phải thức để canh chừng yêu thú t·ấn c·ông. Phá Thiên còn nhỏ nên được miễn nhiệm vụ này.
Mỗi lần dừng chân để nghỉ ngơi Phá Thiên đều sẽ thả Tiểu Hắc ra để cho nó ăn uống và chơi đùa với nó cho đỡ buồn. Ban đêm khi Phá Thiên ngủ thì Tiểu Hắc cũng ở bên cạnh hắn, canh cho hắn ngủ.
Trong suốt cả chặng đường dài Phá Thiên cũng rất ít khi nói chuyện với ba người kia vì một phần hắn với họ không quá quen biết, một phần khác là không cùng độ tuổi nên cũng khó nói chuyện.
Ba người kia cũng không có ý định nói chuyện với hắn. Thỉnh thoảng Từ Chân có hỏi hắn vài câu thì hắn trả lời, không thì thôi.
Trong suốt cả chặng đường di chuyển, bọn họ thật may mắn vì chỉ gặp phải yêu thú cấp thấp t·ấn c·ông. Với thực lực gồm một hồn nguyên hậu kỳ và hai hồn nguyên sơ kỳ thì việc g·iết mấy con yêu thú cấp thấp này không có gì là khó khăn cả.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.