Phá Thiên

Chương 20: Triệu Hồi



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Từ khi sinh ra Phá Thiên đã được sống trong nhung lụa, không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, mọi công việc cũng đều có gia nhân chuẩn bị cho hắn. Cuộc sống của hắn trôi qua trong sự bình yên, hạnh phúc, đủ đầy mà không biết xung quanh hắn vẫn còn rất nhiều người đang phải vất vả mưu sinh từng ngày. Phá Thiên đưa mắt nhìn Thanh Vân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lấm tấm những giọt mồ hôi và lem một ít bụi đất. Thanh Vân cũng chỉ trạc tuổi hắn mà đã phải ở nhà một mình, không những thế còn phải làm việc nhà, giúp đỡ mẫu thân chăm sóc vườn rau... "Không ngờ mọi người ở đây lại có hoàn cảnh khó khăn như vậy." Phá Thiên thở dài như đang đồng cảm với mọi người ở đây. Thanh Vân nhìn ra xa, nơi có những ngôi nhà đơn sơ nhoẻn miệng cười tươi nói: "Mặc dù điều kiện sống của mọi người ở đây không được tốt cho lắm nhưng mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Mọi người ở đây cùng nhau làm việc, cùng nhau vui chơi, đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau trong công việc cũng như trong cuộc sống." "Mọi người ở đây cũng dần quen với cuộc sống như vậy nên cảm thấy mọi thứ đều rất bình thường. Nếu như yêu thú t·ấn c·ông thì trong thành sẽ bắn pháo hiệu để mọi người biết và trốn vào thành." "Khoảng cách từ nơi đây tới cổng thành cũng chỉ có hơn một dặm. Khi thấy pháo hiệu phát ra lúc đó mọi người chạy vào thành vẫn còn kịp."
"Chỉ là sau mỗi lần như vậy thì nhà cửa, cây cối,... đều bị phá hủy và phải gây dựng lại từ đầu." Sau khi nói xong Thanh Vân quay sang nhìn Phá Thiên hỏi: "Thiên ca ca, tại sao huynh lại nằm b·ất t·ỉnh trên vũng máu vậy?" Phá Thiên nhíu mày thở dài, hắn không muốn nhắc lại chuyện này nhưng Thanh Vân đã hỏi thì hắn cũng chẳng giấu giếm làm gì. Dù sao mẫu thân Thanh Vân cũng đã cứu hắn và đưa hắn về nhà hai người để chăm sóc. Phá Thiên đưa mắt nhìn về một phương xa, hướng đó là hướng của Thiên Vận thành mà kể: "Ta không phải người của Thủy Nguyệt thành mà là người của Thiên Vận thành..." Sau đó Phá Thiên kể tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra cho Thanh Vân nghe Sau khi kể xong Phá Thiên quay đầu lại thì thấy hai mắt Thanh Vân không biết tự lúc nào đã đỏ hoe, nước mắt thì lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn từ bao giờ. "Vân nhi, muội làm sao vậy?" Phá Thiên hốt hoảng hỏi. "Thiên ca ca, không ngờ huynh lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Huynh đã bị buộc rời khỏi gia tộc lại còn b·ị c·ướp hết mọi thứ mang theo. Tiểu Hắc cũng bị người ta g·iết c·hết." Thanh Vân lấy tay lau nước mắt sụt sùi nói. "Không sao, mọi chuyện qua rồi thì hãy để cho nó qua đi." "Mà muội khóc thế này những người trong xóm nhìn thấy lại tưởng ta bắt nạt muội." Phá Thiên nói với giọng nửa thật nửa đùa. "Nếu bây giờ huynh chưa có chỗ nào để ở thì huynh cứ ở lại đây đi. Mẫu thân muội rất tốt, mẫu thân biết được hoàn cảnh của huynh bây giờ chắc chắn người sẽ để huynh ở lại đây." Phá Thiên rất cảm động khi nghe thấy những lời Thanh Vân vừa nói. Đúng là bây giờ hắn đã mất hết mọi thứ. Hắn không có tiền, không có thức ăn, không có nơi ở và hắn cũng chưa biết phải làm gì để có thể lo cho cuộc sống sau này. Hiện tại hắn cần một nơi để ở đầu tiên, sau đó mới có thể tính tiếp được. "Thanh Vân, cảm ơn muội." "Nhưng, không biết điều đó có làm phiền gia đình muội không?" Phá Thiên hơi ngập ngừng hỏi. "Không phiền, không phiền" Thanh Vân xua tay nói. "Vậy thì cảm ơn muội." "Không biết mẫu thân muội đi đâu rồi? Bao giờ mẫu thân muội mới trở về." Phá Thiên thắc mắc hỏi. "Mẫu thân muội vào trong thành làm việc từ sáng sớm, đến tối muộn mới về." "Muội toàn phải ở nhà một mình. Bây giờ có thêm huynh ở đây thì thật tốt, muội sẽ có thêm người để trò chuyện và chơi cùng." Thanh Vân cười tươi nói.
"Phụ thân của muội cũng vào trong thành làm việc sao?" Phá Thiên thấy từ đầu câu chuyện tới giờ Thanh Vân không hề nhắc tới phụ thân của nàng nên có chút thắc mắc. "Không, phụ thân muội đã mất từ khi muội còn nhỏ." "Muội nghe mẫu thân kể lại trong một lần đi vào rừng hái thảo dược, phụ thân bị yêu thú t·ấn c·ông và mất trong lần đó." Thanh Vân giọng hơi trùng xuống, trên khóe mắt lúc này xuất hiện một tầng nước mỏng. Ở trong rừng có rất nhiều loại thảo dược từ quý hiếm đến những loại thông thường. Thường người hái thảo dược chỉ cần có chút kiến thức về các loại thảo dược thông thường tới các loại hơi quý hiếm một chút là có thể hành nghề. Những loại thảo dược này dành cho những người dân thường để chữa một số loại bệnh thường gặp. Chúng thường mọc ở phần rìa ngoài rừng, có thời gian sinh trưởng ngắn và không quá quý hiếm. Thỉnh thoảng những người hái thảo dược có thể bắt gặp một số loại thảo dược quý hiếm thì có thể thu được một món tiền kha khá. Những người đi hái thảo dược phải đi vào trong rừng, mà muốn hái được nhiều thảo dược cũng như bắt gặp những loại quý hiếm thì phải đi sâu vào trong rừng. Nhưng càng đi sâu vào trong thì khả năng bị yêu thú t·ấn c·ông càng lớn. Nói chung nghề hái thảo dược không phải chỉ cần dày dặn kinh nghiệm mà cũng cần phải có chút may mắn. "Xin lỗi, ta không biết phụ thân muội đã mất nên mới hỏi vậy. Ta lại làm muội nhớ lại quá khứ đau buồn về phụ thân." Phá Thiên gãi đầu ái ngại. Thanh Vân lấy tay lau đi chút nước ở khóe mắt mỉm cười nói:
"Muội không sao, huynh không phải tự trách mình. Mọi chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi, mỗi khi nhắc lại thì muội có hơi buồn một chút thôi." "Thiên ca ca, chúng ta vào trong nhà kiếm chỗ nào đó ngồi rồi nói chuyện tiếp. Muội vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi huynh. Chứ cứ đứng như này muội thấy mỏi chân quá." "Ừ, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp. Đứng từ nãy huynh cũng thấy mỏi chân rồi." Phá Thiên đáp lại. Sau đó Thanh Vân đỡ Phá Thiên vào trong nhà, hai người kiếm chỗ ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Phá Thiên thì kể cho Thanh Vân nghe về hồn sư, về những câu chuyện mà hắn đã từng đọc hoặc được nghe từ phụ thân. Thanh Vân không biết nhiều về những thứ liên quan đến hồn sư nên rất chăm chú nghe những câu chuyện Phá Thiên kể một cách rất say sưa. Trẻ con đúng là đơn thuần, dễ làm quen, dễ thân thiết cũng dễ đồng cảm với nhau. Mọi chuyện đều có thể dễ dàng kể hết cho nhau nghe mà không giấu giếm hay tính toán điều gì. "Thiên ca ca, huynh thử triệu hồi hồn thú của huynh ra cho muội xem đi." Thanh Vân nói với vẻ mặt đầy hào hứng, đôi mắt long lanh như đang mong chờ cái gật đầu đồng ý của Phá Thiên. Từ khi hoàn thành nghi thức khế ước hồn thú đến giờ Phá Thiên vẫn chưa triệu hồi hồn thú ra ngoài một lần nào. Một là hắn không có thời gian, hai là hắn không muốn. Việc triệu hồi hồn thú ra sẽ làm hắn nhớ đến chuyện trước kia. "Chỉ là một hồn thú hạ phẩm thôi mà, có gì đâu mà muội muốn xem." Phá Thiên từ chối nhẹ nhàng. Tuy bị Phá Thiên từ chối nhưng Thanh Vân vẫn không từ bỏ ý định. Thanh Vân đưa hai tay ôm lấy một bên cánh tay Phá Thiên lắc qua lắc lại. Nàng chưng ra khuôn mặt đáng yêu, chu ra đôi môi nhỏ nhắn nói: "Thiên ca ca, huynh triệu hồi hồn thú cho muội xem đi mà. Từ bé đến giờ muội chưa được nhìn thấy hồn thú bao giờ cả." "Đi mà Thiên ca ca. Muội chỉ xem một chút xíu xíu thôi mà." Phá Thiên thấy vậy chỉ lắc đầu cười. Hắn không ngờ Thanh Vân lại làm nũng chỉ để được xem một hồn thú hạ phẩm. "Được rồi, để ta triệu hồi cho muội xem là được chứ gì." Phá Thiên bất đắc dĩ đáp ứng. "Cảm ơn Thiên ca ca, cảm ơn Thiên ca ca." Thanh Vân vẫn ôm cánh tay Phá Thiên cười tươi nói. "Được rồi, muội không cần phải làm như vậy nữa đâu." "Muội lùi ra một chút để ta bắt đầu triệu hồi hồn thú ra." "Muội lùi ra ngay đây." Thanh Vân đáp lại và bắt đầu rời xa Phá Thiên khoảng hai, ba thước. Khi thấy Thanh Vân đã lùi ra xa Phá Thiên liền đưa tay lên bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Sau khi pháp quyết hoàn thành, một hư ảnh dần dần hiện ra ở phía sau lưng Phá Thiên. Hư ảnh dần rõ ràng, lúc này có thể thấy rõ một bé trai khoảng chừng mười tuổi với mái tóc bạch kim. Hắn có khuôn mặt anh tú, đôi mắt to đen láy, chiếc mũi cao cùng với làn da trắng sứ. Tên tóc bạch kim ngơ ngác đưa mắt đảo qua căn phòng một lượt. Hắn nhìn thấy Thanh Vân, thấy cả Phá Thiên cũng đang đứng đấy. Hắn cất tiếng nói: "Cuối cùng ngươi cũng triệu hồi ta ra rồi sao." Không khí trong phòng đang rất là yên tĩnh thì một tiếng la thất thanh của nữ tử vang lên: "Aaaaaaa." Tiếng la thất thanh phát ra từ miệng của Thanh Vân. Khi Thanh Vân nhìn thấy Phá Thiên bấm niệm pháp quyết triệu hồi thì nàng cảm thấy rất là hào hứng. Nhưng khi hư ảnh dần rõ ràng hơn bên cạnh Phá Thiên thì sự hào hứng của nàng lên tới cực điểm. Nàng chuẩn bị được nhìn thấy một hồn thú mà từ bé đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhưng khi hình ảnh hồn thú trở nên rõ ràng thì sự hào hứng của nàng bắt đầu thay thế bằng sự xấu hổ. Nàng hét lên một tiếng sau đó lấy hai tay che mặt và chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Nàng để lại Phá Thiên với hồn thú của hắn ở lại trong đó. Khi nghe thấy tiếng la của Thanh Vân cùng với hành động lấy tay che mặt và chạy ra khỏi phòng thì Phá Thiên mới chợt nhớ ra điều gì đó. Hồn thú của Phá Thiên là một nam nhân. Nhưng nam nhân không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là tên này là một hồn thú nên không hề có y phục trên người. Phá Thiên cảm thấy có lỗi với Thanh Vân nhưng việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn được. Cũng tại vì Thanh Vân cứ nằng nặc đòi xem hồn thú của hắn nên hắn mới triệu hồi ra. Mặc dù hắn cũng quên nói với nàng là tên này không có mặc y phục. Tên tóc bạch kim cũng đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thanh Vân chạy ra ngoài với vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu. Hắn quay sang hỏi Phá Thiên: "Sao nữ nhân kia tự nhiên hét toáng lên sau đó còn lấy tay che mặt lại rồi chạy ra ngoài vậy?" Khi nghe thấy câu hỏi của tên tóc bạch kim làm mặt Phá Thiên tối sầm lại, hắn tức giận nói: "Tất cả là tại ngươi chứ còn sao nữa. Ngươi không biết mặc y phục vào trước khi xuất hiện sao?" "Y phục là cái gì vậy? Ta đâu có biết y phục là cái gì đâu." Tên tóc bạch kim ngu ngơ không hiểu. Phá Thiên tức giận lấy tay chỉ lên bộ y phục đang mặc trên người hét lớn: "Đây chính là y phục. Lần sau khi ngươi xuất hiện thì làm ơn mặc thứ này giúp ta." "Đây đâu phải là lỗi của ta. Ngươi triệu hồi ta cũng đâu có báo trước. Với lại ta cũng làm gì có y phục mà mặc." Tên tóc bạch kim nhún vai tỏ vẻ vô tội. "Từ khi ta xuất hiện ở Hồn Địa đã như thế này rồi. Thời gian qua ta cũng sống như thế này suốt có sao đâu. Ta cảm thấy như này rất thoải mái mà." Tên tóc bạch kim thản nhiên nói. Thấy cảnh tượng này làm mặt Phá Thiên đen kịt lại, hắn tức tối nói: "Đấy là khi ngươi ở Hồn Địa. Khi ngươi ở đó có thể không cần mặc y phục cũng được vì ở đó chỉ có mấy con côn trùng ngắm ngươi." "Còn hiện tại ngươi là hồn thú của ta, ngươi xuất hiện ở thế giới này thì cần phải có y phục ở trên người. Ngươi có hiểu ý ta nói không." "Biết rồi, biết rồi. Các ngươi thật lắm chuyện. Cứ như này có phải tốt hơn không, việc gì phải mặc mấy cái thứ y phục lên người làm gì cho vướng víu ra." Tên tóc bạch kim càu nhàu. "Với lại ta làm gì có y phục mà mặc. Ngươi có không cho ta một bộ?" Tên tóc bạch kim nhìn Phá Thiên hỏi. "Y phục này ta cho ngươi thì ngươi cũng không mặc được. Mà ngươi không biết cách tạo ra y phục thật sao?" Phá Thiên thấy vậy đáp lại. "Ta mà biết thì đã không xuất hiện với hoàn cảnh như này để rồi bị mắng vào mặt" Tên tóc bạch kim tức tối nói. "Mà ngươi không cho thì thôi việc gì phải nói vậy. Đến y phục ta còn vừa mới biết, ngươi lại hỏi ta không biết cách tạo ra y phục. Ngươi hỏi vậy khác nào đánh đố ta sao." Phá Thiên nghe thấy vậy thì có chút trầm tư, hắn thấy những gì tên này nói cũng có lý nên tỏ ra hòa hoãn đôi chút: "Được rồi, ngươi không biết thì ta sẽ dạy ngươi." "Ngươi nhìn thật kỹ bộ y phục ta đang mặc trên người, sau đó ngươi chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ngươi đang mặc trên người bộ y phục này là được." Phá Thiên đứng thẳng người lên, hai tay dang sang hai bên. Hắn làm vậy để cho tên tóc bạch kim có thể nhìn mọi thứ trên bộ y phục thật rõ ràng và chi tiết. Hắn tin tên này cũng có thể tao ra y phục giống như hắn lúc ở Hồn địa. "Làm như vậy liệu có được không?" Tên tóc bạch kim nghi ngờ hỏi. "Được, ta đã thử khi còn là linh hồn ở Hồn Địa rồi. Ngươi cứ yên tâm mà làm theo." Phá Thiên mất kiên nhẫn nói. Tên tóc bạch kim nghe Phá Thiên nói vậy thì cũng bắt đầu đưa mắt ngắm nhìn bộ y phục trên người Phá Thiên thật kỹ. Hắn còn đi qua đi lại vài vòng quanh người Phá Thiên để có thể nhớ được hết mọi chi tiết trên bộ y phục. Sau khi đã nhớ thật kỹ mọi chi tiết về bộ y phục thì tên tóc bạch kim cũng bắt đầu thực hiện.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.