Phá Thiên

Chương 23: Hái Thuốc



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Tối đó khi cả ba người đang ăn cơm vui vẻ thì Hoàng Quyên nhận thấy Phá Thiên hôm nay có chút kỳ lạ. Nàng có thể thấy sự đắn đo trên khuôn mặt của Phá Thiên. “Phá Thiên, ngươi đang có điều gì đắn đo trong lòng sao?” Hoàng Quyên hạ bát xuống nhìn Phá Thiên hỏi. “Vâng.” Phá Thiên hạ đũa và bát xuống, trong lòng hắn quyết sẽ nói ra quyết định của hắn. "Hoàng di, cảm ơn di đã lo cho Thiên nhi những ngày qua. Bây giờ chân của Thiên nhi đã khỏi hoàn toàn. Thiên nhi muốn vào rừng hái thảo dược để kiếm thêm chút tiền phụ giúp di." Đôi đũa Hoàng Quyên đang cầm trên tay bỗng nhiên rơi xuống khi nàng nghe thấy ba từ "hái thảo dược". Làm sao nàng có thể quên được, phu quân của nàng đ·ã c·hết trong một lần đi hái thảo dược. Giờ đây khi nghe Phá Thiên nhắc tới ba từ đó làm nàng nhớ về chuyện xưa. "Không được, chuyện đó quá nguy hiểm đối với một đứa trẻ như ngươi. Ta có thể lo được cho cả ba người, ngươi không cần phải mạo hiểm tính mạng như vậy." Hoàng Quyên kịch liệt phản đối chuyện Phá Thiên muốn đi hái thảo dược vì nàng biết việc hái thảo dược rất nguy hiểm, chính phu quân của nàng cũng đ·ã c·hết khi đi hái thảo dược. "Thiên ca ca việc đó rất nguy hiểm, Vân nhi không cho huynh đi đâu." Thanh Vân cũng lên tiếng ngăn cản Phá Thiên.
"Hoàng di, người phải tin Thiên nhi. Trước đây Thiên nhi đã được phụ thân dạy cách đi hái thảo dược trong rừng nên sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra đâu." Phá Thiên cố gắng giải thích để Hoàng Quyên sẽ cho hắn đi. Mặc dù Phá Thiên cố gắng giải thích nhưng Hoàng Quyên vẫn kiên quyết từ chối: "Như vậy vẫn rất nguy hiểm. Những lần trước ngươi có phụ thân đi theo nên sẽ không có nguy hiểm xảy ra." "Nhưng lần này thì khác, ngươi vào rừng chỉ có một mình, không có ai đi cùng ngươi cả. Nếu chẳng may ngươi gặp phải nguy hiểm thì sao? Lúc đó ai có thể giúp ngươi được chứ?" Thanh Vân ngồi bên cạnh cũng cố gắng khuyên nhủ Phá Thiên: "Thiên ca ca, mẫu thân muội nói rất đúng. Huynh đi một mình như vậy sẽ rất nguy hiểm?" Phá Thiên thấy mẫu tử hai người ngăn cản, khuyên nhủ thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Hắn biết hai người họ thực lòng lo cho sự an nguy của hắn, sợ hắn gặp phải bất chắc khi đi hái thảo dược. Mặc dù nghĩ trong lòng là vậy nhưng hắn vẫn kiên quyết với quyết định này. "Hoàng di, di đã cứu Thiên nhi, mang Thiên nhi về đây chăm sóc, sau đó còn cưu mang Thiên nhi, cho Thiên nhi ở lại đây." "Ơn nghĩa này Thiên nhi sẽ mãi khắc cốt ghi tâm và không bao giờ quên." "Thiên nhi cũng không thể chỉ biết nhận mọi thứ từ Hoành di được. Thiên nhi sẽ đi hái thảo dược phụ giúp di. Nếu Hoàng di phản đối chuyện này và không cho Thiên nhi đi thì Thiên nhi sẽ rời khỏi nơi đây." Phá Thiên kiên định nói. Hoàng Quyên nhìn Phá Thiên thật lâu, nàng thấy trong đôi mắt của đứa trẻ mới mười tuổi kia ánh lên sự quyết tâm và kiên nghị. Đôi mắt đó nói cho nàng biết nếu nàng vẫn cố ngăn cản thì chắc chắn hắn sẽ rời khỏi nơi này. "Thôi được, nếu ngươi đã quyết tâm như vậy thì ta cũng không ngăn cản ngươi nữa." Hoàng Quyên khẽ thở dài nói. "Nhưng ngươi phải hứa với ta là không được làm điều nguy hiểm. Nếu thấy ngươi b·ị t·hương khi đi hái thảo dược về thì ta sẽ không để ngươi đi hái thảo dược nữa." Mặc dù không ngăn cản Phá Thiên đi hái thảo dược nhưng Hoàng Quyên cũng đưa ra yêu cầu như để hạn chế việc Phá Thiên vì cố hái thảo dược mà bất chấp nguy hiểm. "Ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới cổng thành để đăng ký làm thẻ ra vào thành. Khi có tấm thẻ đó ngươi có thể dễ dàng ra vào thành." "Cảm ơn Hoàng di. Thiên nhi hứa sẽ chỉ hái thảo dược ở ven rừng, tuyệt đối không đi sâu vào trong và để xảy ra nguy hiểm." Phá Thiên vui mừng đáp lại. Dù nghe Phá Thiên hứa vậy nhưng trong lòng Hoàng Quyên vẫn cảm thấy bất an. Nhưng giờ đây nàng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhắc nhở Phá Thiên phải cẩn thận. Thanh Vân ở bên cạnh thấy Hoàng Quyên đồng ý cho Phá Thiên đi hái thảo dược thì xìu mặt xuống. Nàng không muốn Phá Thiên đi hái thảo dược nhưng mẫu thân nàng đã đồng ý thì nàng không thể không nghe theo. Thanh Vân đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Phá Thiên hỏi lại với sự hy vọng nhỏ nhoi rằng Phá Thiên sẽ thay đổi quyết định và không đi hái thảo dược nữa: "Thiên ca ca, huynh không thể không đi hái thảo dược được sao?" Phá Thiên nhìn thấy bộ dạng lúc này của Thanh Vân đủ để biết nàng đang lo lắng cho hắn biết nhường nào. Hắn lấy tay xoa đầu Thanh Vân nói: "Ta đi hái thảo dược để kiếm thêm tiền phụ giúp Hoàng di. Khi có tiền ta có thể mua cho muội những bộ quần áo đẹp, những món ăn mà muội thích. Muội có chịu không?"
"Không cần. Muội chỉ cần hàng ngày huynh đều trở về là được." "Huynh phải hứa với muội cuối ngày đều phải bình an trở về." Thanh Vân đưa bàn tay nhỏ nhắn với một ngón tay chìa ra về phía Phá Thiên ra hiệu cho hắn phải ngoắc tay để làm chứng thì nàng mới tin. "Ta hứa với muội." Phá Thiên cũng đưa ngón tay ra ngoắc vào ngón tay Thanh Vân. Hai đứa trẻ ngoắc tay nhau, điều đó thể hiện lời hứa giữa hai người đã lập nên. Hoàng Quyên nhìn hai đứa trẻ nói chuyện thì chỉ mỉm cười mà không nói thêm câu nào. Sáng tinh mơ, khi Hoàng Quyên mở cửa để vào thành làm việc thì Phá Thiên cũng tỉnh giấc theo. Nhưng hôm nay hắn không có ngủ tiếp như mọi khi mà hắn thức dậy và bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi vào rừng hái thảo dược của hắn. Phá Thiên đi vào trong bếp, nhóm bếp lên để luộc mấy củ khoai. Đây là món ăn thường ngày của hắn và Thanh Vân mỗi khi Hoàng Quyên không có ở nhà. Sau khi khoai đã được luộc chín, Phá Thiên chia chỗ khoai đó ra làm hai phần. Một phần hắn bọc lại để mang đi, phần còn lại thì để cho Thanh Vân ăn sáng và ăn trưa. Phá Thiên đem theo một cái bầu nước đã được đổ đầy, một cái dầm, một con dao nhỏ... tất cả mọi thứ đều được hắn cho vào một cái gùi nhỏ và đeo ở sau lưng. Mọi thứ cho chuyến đi đã được chuẩn bị xong.
Phá Thiên đeo gùi lên, bước từng bước với một tâm trạng khó tả. Đây là lần đầu tiên hắn đi hái thảo dược một mình. Tâm trạng hắn lúc này là sự háo hức đan xen với lo lắng. Hắn không biết hôm nay liệu mình có thu hoạch được cây thảo dược nào không. Phá Thiên đưa mắt nhìn lên trời và hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, sau đó hắn bắt đầu rảo bước đi về phía cánh rừng để hái thảo dược. Khoảng cách từ chỗ Phá Thiên tới chỗ có thảo dược sinh trưởng khoảng chừng năm dặm. Khoảng cách năm dặm này được nhân tộc chặt bỏ hết những cây lớn và tạo thành những vùng đất trống. Vùng đất này chính là chiến trường chính của yêu thú và nhân tộc khi hai bên giao chiến với nhau. Cũng may khi còn ở nhà Phá Thiên vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện cơ thể nên việc khi bộ khoảng năm mười dặm không phải là vấn đề lớn đối với hắn. Sau gần một giờ đi đường cuối cùng Phá Thiên cũng tới nơi có thảo dược sinh trưởng. Mục tiêu mà hắn hướng tới là một số loại thảo dược có giá trị không cao ở ven rừng. Vùng ven rừng hay còn được gọi là vùng an toàn dài chừng mười dặm được tính từ tường thành kéo ra. Ngoài mười dặm là vùng các yêu thú cấp thấp bắt đầu hoạt động. Càng đi sâu vào trong thì tỉ lệ gặp phải các yêu thú càng cao cũng như tỉ lệ xuất hiện yêu thú cấp cao càng lớn. Vùng nguy hiểm này chỉ có các hồn sư mới dám tiến vào để săn g·iết yêu thú cũng như hái các loại thảo dược có giá trị cao hơn. Sau khi đã tiến vào trong rừng thì Phá Thiên cảm thấy rất phấn khích. Đã lâu rồi hắn chưa vào rừng hái thảo dược. Trước đây phụ thân thỉnh thoảng vẫn hay dẫn hắn đi hái thảo dược và chỉ cho hắn các cách sinh tồn khi ở trong rừng. Phá Thiên rướn người lên hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí rừng sâu. Đây là lần đầu tiên hắn áp dụng những kiến thức đã học được từ phụ thân. Hắn bắt đầu đi tìm kiếm thảo dược ở trên mặt đất, bên cạnh các gốc cây to hoặc bên trong các bụi cây nhỏ. Sau nửa giờ hì hục tìm kiếm, cuối cùng phá Thiên cũng đã tìm thấy một bụi thảo dược mọc gần một gốc cây lớn. Đây là một bụi Từ Dũ thảo, loại thảo dược thường mọc thành bụi, hay được dùng để điều chế thành cao bôi làm tiêu vết sưng, bầm tím do tụ máu. "Khởi đầu cũng thuận lợi ha." Phá Thiên vui vẻ nói. Hắn lấy tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trong lòng thì dâng lên cảm giác vô cùng phấn khích. Đây là bụi thảo dược đầu tiên trong ngày hôm nay cũng là bụi thảo dược đầu tiên mà hắn tự tìm kiếm khi không có phụ thân ở bên chỉ dẫn. Phá Thiên lấy con dao nhỏ từ trong cái gùi ra, hắn dùng dao nhẹ nhàng cắt lấy phần thân trên của những cây Từ Dũ thảo đã trưởng thành có thể thu hoạch và để lại phần gốc và những cây non. Sau khi đã cắt hết cây trưởng thành thì hắn cho tất cả số Từ Dũ thảo đó vào trong cái gùi. Loại Từ Dũ thảo này chỉ có phần thân trên là có giá trị nên Phá Thiên chỉ cắt lấy phần thân trên. Việc hắn để lại phần gốc và những cây non mà không nhổ cả bụi lên cũng là để bụi Từ Dũ thảo này có thể tiếp tục sinh trưởng và phát triển. Chỉ c·ần s·au một thời gian ngắn bụi Từ Dũ thảo này lại có thể cho thu hoạch được tiếp. Đây cũng là điều mà những người đi hái thảo dược thường làm. Tùy vào từng loại thảo dược mà người hái sẽ thu hoạch theo các hình thức khác nhau để cho các loại thảo dược có thể tiếp tục sinh sôi phát triển chứ không rơi vào tình trạng tuyệt diệt. Việc này cũng giúp những người đi hái thảo dược có nguồn thảo dược tái sinh để có thể tiếp tục hái. Sau khi hái xong bụi Từ Dũ thảo, Phá Thiên lại tiếp tục lần mò tìm kiếm các loại thảo dược khác. Khi nào thấy đói thì hắn sẽ lấy khoai ra ăn, khát thì sẽ lấy nước ra uống. Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc trời đã về chiều. Chiếc gùi của Phá Thiên cũng đã chứa rất nhiều loại thảo dược khác nhau. Hôm nay là một ngày khá may mắn vì hắn hái được khá nhiều thảo dược, điều này làm cho tâm trạng của hắn rất vui. Phá Thiên bắt đầu men theo đường cũ mà hắn đã đánh dấu khi bắt đầu đi vào rừng. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào rừng nên cần phải đánh dấu đường đi để tránh bị lạc khi trở về. Mặc dù có đánh dấu nhưng hắn cũng phải mất một khoảng thời gian để tìm kiếm và lần theo các vết đánh dấu để đi ra khỏi khu rừng. Sau khi ra khỏi khu rừng Phá Thiên đã có thể trông thấy Thủy Nguyệt thành từ xa. Hắn nhằm thẳng hướng cổng Thủy Nguyệt thành mà đi với tâm trạng vui vẻ. Phá Thiên mất thêm khoảng một giờ nữa để đi từ rừng về tới cổng Thủy Nguyệt thành. Hắn xuất trình thẻ thân phận cho mấy hồn sư canh cổng xem và thuận lợi đi vào trong thành. Đây là lần đầu tiên Phá Thiên đi vào trong Thủy Nguyệt thành. Đường phố ở đây cũng đông người qua lại giống như ở Thiên Vận thành. Ở đây cũng có rất nhiều căn nhà, cửa tiệm được xây dựng rất to và công phu, có cả những căn lầu cao tới mấy tầng liền. Phá Thiên phải mất một lúc tìm kiếm và hỏi thăm những người đi đường mới có thể tìm tới một tiệm thuốc nhỏ nằm trên một con đường không lớn lắm. Những người đi đường chỉ cho hắn và nói nơi đây có thu mua thảo dược. Đây là một tiệm thuốc nhỏ chuyên thu mua các loại thảo dược có giá trị thấp, sau đó những thảo dược này sẽ được điều chế thành thuốc để dành cho những người dân thường sử dụng. Phá Thiên đeo chiếc gùi ở trên lưng từ từ đi vào trong tiệm thuốc. Hắn thấy có một bá bá khoảng năm mươi tuổi đang đứng bên trong một cái quầy bằng gỗ. Có lẽ người này là chủ nhân của tiệm thuốc. Sau lưng vị ba bá đó còn có một cái tủ với rất nhiều ngăn, mỗi ngăn lại được đánh dấu bằng các tên khác nhau. Phá Thiên nhìn phát là biết tất cả đều là tên của các loại thảo dược. Trong số đó có không ít những thảo dược mà hôm nay hắn vừa hái được. Phá Thiên tiến tới trước quầy, hắn cúi người chào hỏi cũng như nói lý do mà hắn tới đây cho chủ tiệm nghe. Sau một hồi xem xét và đánh giá về chất lượng các loại thảo dược mà Phá Thiên mang tới thì phần tiếp theo chính là thương lượng về giá cả. Sau một hồi thương lượng với chủ tiệm thì Phá Thiên cũng đồng ý bán chỗ thảo dược mà hắn mang tới với giá gần trăm đồng bạc. Mức giá này không chênh lệch bao nhiêu so với mức giá hắn được phụ thân chỉ cho khi còn ở Thiên Vận thành. Vị chủ tiệm này cũng là một người hiền lành, tốt bụng nên mới thu mua số thảo dược đó của hắn với giá như vậy. Hai tay Phá Thiên đã run lên vì sung sướng khi nhận được những đồng bạc từ tay chủ tiệm. Đây chính là những đồng bạc đầu tiên mà hắn tự kiếm được bằng chính đôi tay của mình chứ không phải của người khác cho. Sau khi ra khỏi tiệm thuốc Phá Thiên liền rảo bước trên con đường vừa nãy hắn đi qua. Khi nãy đi qua con đường này hắn đã trông thấy một người đang rao bán kẹo hồ lô ở đây. Hắn muốn mua một xâu kẹo hồ lô về cho Thanh Vân coi như đây là món quà đầu tiên hắn tặng cho Thanh Vân. Hắn nghĩ Thanh Vân sẽ thích món quà hắn mang về. Sau khi mua xong Phá Thiên liền rời khỏi tòa thành và trở về nhà.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.