Phá Thiên

Chương 24: Nhân Duyên



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Thời gian lặng lẽ trôi, kể từ ngày Phá Thiên bắt đầu đi hái thảo dược đến nay đã được sáu tháng. Suốt bốn tháng Phá Thiên không nghỉ một ngày nào, cơ thể hắn cũng trở nên săn chắc, rắn rỏi hơn trước. Làn da trắng hồng nay cũng đã sạm đi vì nắng gió. Thảo dược ở phần rừng gần chỗ Phá Thiên sinh sống đã không còn nhiều, giờ hắn phải đi xa hơn để hái thảo dược nên lượng thảo dược mà hắn hái được cũng ít dần đi. Mấy hôm nay Phá Thiên đã suy nghĩ rất nhiều về việc này và hắn đã đưa ra hai lựa chọn cho bản thân mình. Lựa chọn thứ nhất là hắn vẫn di chuyển theo mép rừng để có thể tiếp tục hái thảo dược trong vùng an toàn nhưng điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải đi một chặng rất xa mà cũng chưa chắc có thể thu hoạch được nhiều thảo dược hơn vì ở đó cũng có những người đi hái thảo dược giống như hắn. Lựa chọn thứ hai là hắn sẽ phải đi sâu vào trong rừng, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng sẽ nhiều hơn nếu may mắn còn có thể gặp được nhiều loại thảo được quý hiếm. Rất ít người lựa chọn đi sâu vào trong rừng vì sợ gặp phải yêu thú, còn các hồn sư có thể tự do hoạt động ở vùng này thì cũng không hái những loại thảo dược bình thường vì nó không mang lại nhiều giá trị. Nên những vùng giáp ranh này chính là thiên đường cho những người có lá gan lớn. Sau một thời gian suy đi tính lại cuối cùng Phá Thiên quyết định sẽ đi sâu vào trong rừng. Hắn cũng không nói chuyện này cho Hoàng Quyên nghe vì hắn biết chắc chắn nàng sẽ phản đối chuyện này, tồi tệ hơn nàng sẽ cấm hắn đi hái thảo dược nên hắn chọn cách lặng ¡m mà làm. Hôm nay cũng giống như bao hôm khác, Phá Thiên lại dậy từ sóm để chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi. Nhưng hôm nay hắn quyết định sẽ đi sâu và trong rừng để tìm kiếm thảo dược.
Vì là lần đầu tiên đi sâu vào trong rừng nên Phá Thiên rất cần thận. Hắn đi rất chậm và luôn để ý tới những động tĩnh xung quanh. Hắn cũng chỉ dám đi sâu vào khoảng một dặm và tìm thảo dược trong khoảng cách đó. Không phụ sự tính toán và kỳ vọng của Phá Thiên, hôm nay hắn đã hái được rất nhiều loại thảo dược. Những thảo dược này còn có thời gian sinh trưởng dài nên dược lực cũng cao hơn các loại thảo dược cùng loại trước đây hắn từng hái được. Đấy là hắn chỉ mới đi sâu vào trong khoảng một dặm. "Đây đích thực là thiên đường dành cho những người có lá gan lớn mà.” Phá Thiên mặt mày rạng rỡ tự nhủ trong lòng. Việc thu hoạch được rất nhiều loại thảo dược có giá trị cao khiến Phá Thiên cảm thấy rất vui mừng. Những ngày sau đó Phá Thiên cũng thu hoạch được rất nhiều thảo dược. Hắn cũng không. gặp phải sự tấn công của bất kỳ yêu thú nào, điều đó làm lá gan của Phá Thiên cũng ngày càng to hơn. Phá Thiên càng ngày càng đi sâu vào trong hơn, từ một dặm dần dần chuyển thành hai dặm, ba dặm. Càng đi vào sâu bên trong thì thu hoạch của hắn lại càng nhiều. Có hôm hắn còn hái được một gốc Kim L¿ thảo. Kim La thảo là một loại thảo dược có tác dụng thúc đẩy việc hồi phục của vết thương, là một nguyên luyện để luyện chế liệu thương đan. Mặc dù gốc Kim La thảo đó thời gian sinh trưởng. còn ngắn, dược hiệu vẫn còn thấp nhưng hắn cũng bán được gần ngàn đồng bạc, bằng khi trước hắn đi hái thảo dược hơn chục hôm mới có thể kiếm được. Lúc này Phá Thiên đang đứng dưới một vách núi, hắn ngước đôi mắt thèm khát nhìn lên một cây thảo dược đang cắm rễ trên vách núi kia. Cây thảo dược có hình nấm, màu đỏ sậm, nằm treo leo giữa lưng chừng vách núi mà còn ẩn sau một bụi cỏ dại. Phá Thiên cũng là tình cờ phát hiện ra khi ngồi nghỉ ở một gốc cây gần đó. Đây là một gốc Huyết Linh Chi, có tác dụng bồi bổ khí huyết, thúc đẩy quá trình tự lành của vết thương. Đây là nguyên liệu không thể thiếu khi luyện chế liệu thương đan. Nhìn độ to của gốc Huyết Linh Chi Phá Thiên đoán gốc Huyết Linh Chi này đã sống được gần hai mươi năm, còn cụ thể là bao nhiêu thì hắn không rõ. Nếu có thể hái được gốc Huyết Linh Chi này thì ít nhất hắn cũng có thể kiếm được một vạn đồng bạc. Một vạn đồng bạc, đây quả là con số rất lớn đối với Phá Thiên. Phải biết hắn bỏ ra sáu tháng chăm chỉ đi hái thảo dược cũng chỉ kiếm được hơn một vạn đồng bạc. Một vạn đồng bạc, đây chính là một món tiền rất lớn đối với hắn lúc này. Phá Thiên tiến dần tới vách núi, vách núi cheo leo không hề thẳng đứng mà có hơi chênh chếch một chút. Trên vách núi có những mỏm đá, bụi cỏ, điều đó giúp cho việc leo lên hái Huyết Linh Chi trở nên dễ dàng hơn một chút. Phá Thiên phải mất một lúc suy nghĩ tính toán mới có thể tìm được cách tối ưu để leo tới chỗ cây Huyết Linh Chi kia. Hắn để cái gùi xuống đất, sau đó áp sát người vào vách núi, dùng chân để lên mỏm đá chồi ra khỏi mặt đất, tay thì cố với tới những mỏm đá tiếp theo ở trên cao rồi từ từ leo lên. Phải mất một khoảng. thời gian khá lâu cũng như nhiều lần thất bại cuối cùng Phá Thiên cũng tới được gần chỗ có thể hái được Huyết Linh chỉ nhất. Khuôn mặt Phá Thiên lúc này đã đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Nhưng trên khuôn mặt hắn lại hiện lên sự vui mừng. Phá Thiên một tay giữ chặt vào mỏm đá, tay kia thì với về phía Huyết Linh Chi, hai chân để lên hai mỏm đá khác. Hắn cố gắng rướn người hết sức để có thể với tới cây Huyết Linh Chi. Ông trời cuối cùng cũng không phụ người có công, sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng Phá Thiên cũng chạm được tay vào gốc cây Huyết Linh Chỉ. Hắn nắm chặt lấy gốc Huyết Linh chỉ và kéo thật mạnh về phía người Gốc cây bật ra khỏi mặt đất và nằm gọn trong tay của Phá Thiên. Trên khuôn mặt đỏ bừng rịn đầy mồ hôi hiện lên một nụ cười sung sướng, sau bao cố gắng cuối cùng hắn cũng đã hái được gốc huyết linh chỉ này. Nhưng khi nụ cười còn chưa kịp tắt thì một viên kê dưới chân Phá Thiên bất ngờ long ra khỏi vách núi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cả người hắn lăn từ trên vách núi xuống. Khi lăn xuống chân vách núi thì đầu hắn có đập vào một gốc cây làm hắn ngất đi nhưng tay thì vẫn nắm chặt cây Huyết Linh chi mà hắn vừa hái được.
Phá Thiên từ từ mở mắt ra, cảm giác đau từ gáy truyền đến làm hắn hơi suýt xoa. Có lẽ khi lăn xuống dưới gáy hắn đã đập vào gốc cây nên hắn mới bị ngất đi. Hắn nghĩ có lẽ hắn đã được một người cũng đi hái thảo dược nhìn thấy và cứu giúp. Phá Thiên từ từ ngồi dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Ở đây chỉ có độc một khúc gỗ hình chữ nhật được cắt vuông vắn mà hắn đang nằm lên và không hề có thêm một thứ đồ đạc nào cả. Hắn thấy ngôi nhà cũng chỉ được dựng một cách rất sơ sài. Hai mắt Phá Thiên đột nhiên dừng lại trước một cái gùi được đặt trong một góc của căn nhà. “Đây chẳng phải là cái gùi của mình sao!” Phá Thiên hết sức vui mừng khi nhìn thấy cái gùi của mình. Hắn vội vàng rời khỏi giường và tiến về phía cái gùi. Đây đích thực là cái gùi của hắn, bên trong vẫn còn những đồ dùng cũng như mấy cây thảo dược mà hắn hái được lúc trước. Điều bất ngờ là Phá Thiên thấy cả cây Huyết Linh chỉ mà hắn phải tốn bao nhiêu công sức và nguy hiểm mới có thể há được cũng được để gọn trong cái gùi. Phá Thiên cảm thấy chủ nhân của căn nhà này là một người rất tốt bụng. Người này không những cứu và đưa hắn từ trong rừng về mà còn không lấy chỗ thảo dược của hắn. Hắn rất cảm kích phần ân tình của chủ nhân căn nhà này. Sau khi thấy trong gùi không thiếu thứ gì thì Phá Thiên bèn bỏ chiếc gùi xuống và đi ra ngoài. Hắn muốn tìm chủ nhân của căn nhà để nói lời cảm ơn. Khi Phá Thiên ra khỏi cửa thì thấy trước nhà là một khoảng sân nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây lớn tạo cảm giác âm u không giống như nơi hắn ở. Phá Thiên bắt đầu sinh ra nghi hoặc ở trong lòng, hắn không biết là mình đã rời khỏi khu rừng hay chưa.
Phá Thiên tiếp tục đưa mắt tìm kiếm thì thấy có một bóng người đang đả tọa trên một khúc gỗ tròn và quay lưng lại phía hắn. Người này mặc một bộ trường bào màu đen, tóc trắng được búi gọn gàng trông giống một vị lão nhân. "Đây có lẽ chính là người đã cứu và đưa mình về đây." Phá Thiên tự nhủ trong lòng. Sau đó Phá Thiên từ từ, nhẹ nhàng tiến về phía người kia. Khi còn cách khoảng một thước thì Phá Thiên liền dừng lại sau đó cúi người hành lễ "Văn bối Nguyễn Phá Thiên đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp khi văn bối gặp nguy hiểm. Ân tình này vãn bối sẽ khắc sâu trong lòng, nếu có cơ hội sẽ cố gắng báo đáp.” Phá Thiên biết người đang ngồi kia là một vị hồn sư. Phụ thân hắn có nói với hắn có một số hồn sư có tính cách quái gở hay sắp hết thọ nguyên hoặc đang bị kẹt ở đại cảnh giới sẽ đi chu du khắp nơi để tìm cơ hội đột phá. Những người này thường có xu hướng sống ẩn cư ở trong rừng. Khi vừa bước ra ngoài Phá Thiên đã thấy xung quanh vô cùng kỳ lạ, cây cối um tùm, cảm giác âm u giống như khi hắn vẫn còn ở trong rừng. Cùng với tràng cảnh một người đang ngồi đả tọa làm hắn nghĩ ngay người này là một vị hồn sư. "Tiện tay mà thôi không đáng nhắc tới." Lão nhân cất tiếng trầm thấp nhàn nhạt nói. Đây rõ ràng là giọng nói của một lão nhân gia, điều đó chứng tỏ những điều suy luận của Phá Thiên không hề sai lầm. "Nhìn ngươi cũng mới chỉ mười tuổi mà lại dám đi sâu vào trong rừng chứng tỏ lá gan của ngươi cũng không hề nhỏ." Giọng nói nhàn nhạt xen chút tán thưởng lại vang lên. "Cũng chỉ vì cuộc sống. mưu sinh nên văn bối mới phải lựa chọn như vậy." Phá Thiên thành thật trả lời. "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" "Văn bối đã qua sinh nhật mười tuổi.” "Vậy ngươi đã thực hiện khế ước hồn thú chưa?" "Vãn bối đã thực hiện khế ước hồn thú nhưng tư chất không tốt nên chỉ khế ước được với hạ phẩm hồn thú." Phá Thiên vẫn thành thật trả lời nhưng trong lòng có chút hoài nghi không biết vị tiền bối kia hỏi những điều này làm gì. "Vậy sao. Vậy là ngươi cũng không thể trở thànF hồn sư" "Vâng. Văn bối vô duyên với hồn sư nên không thể góp chút sức mọn đánh giết yêu thú bảo vệ người dân” Phá Thiên trả lời kèm theo sự tiếc nuối. "Ta có cách giúp ngươi không cần trở thành hồn sư mà vẫn có sức mạnh để đánh giết yêu thú." "Chỉ là không biết ngươi có muốn không thôi?" Lão nhân vẫn nhàn nhạt nói nhưng trong câu nói có ý vị thăm dò. "Không cần trở thành hồn sư mà vẫn có sức mạnh để đánh giết yêu thú." Câu nói này làm Phá Thiên vô cũng bất ngờ và không biết trả lời sao. Ai mà không muốn trở nên mạnh hơn, kể cả người thường lẫn hồn sư cũng đều muốn trở nên mạnh hơn. Nhưng lúc này trong đầu Phá Thiên lại vang vọng câu nói của phụ thân hắn: "Trên đời này không có thứ gì là tự nhiên cả, hồn sư muốn mạnh lên phải không ngừng tu luyện chiến đấu và tích lũy. Người thường muốn mạnh hơn thì cần có hồn thú và trở thành hồn sư.” "Tiền bối cách của người thật sự có thể làm một người thường trở lên mạnh hơn sao?" "Có thể đánh giết được yêu thú sao?" "Sức mạnh đó có thể mạnh tới đâu?" Phá Thiên hít sâu đồn dập hỏi. Dù nhớ tới câu nói của phụ thân nhưng Phá Thiên vẫn không thể kiểm chế được bản thân trước câu nói đầy lực hấp dẫn của lão nhân kia. Đứng trước cơ hội để trở nên mạnh hơn thì mấy ai có thể bình tĩnh được chứ và Phá Thiên cũng không thể thoát khỏi đạo lý này. Hắn cũng rất tò mò về cách trở nên mạnh hơn mà không cần hồn thú của lão nhân kia. "Có thể." "Tùy vào ngươi có thể tu luyện được tới đâu nhưng cách này nếu có thể tu luyện tới cuối cùng thì sức mạnh cũng có thể sáng ngang với hồn đế." "Có thể sáng ngang với hồn đế." Hô hấp của Phá Thiên trở nên gấp gáp khi nghe thấy mấy từ này. Hắn không ngờ lại có phương pháp tu luyện khác cũng giúp nhân tộc có thể trở nên mạnh hơn mà không cần trở thành hồn sư. Hơn nữa khi tu luyện tới tận cùng thì sức mạnh cũng có thể sánh ngang với hồn đế. "Hồn Đế là sức mạnh đỉnh cao mà nhân tộc có thể đạt được. Nếu mình có thể tu luyện phương pháp này tới cùng thì mình cũng có thể đạt được sức mạnh tương. đương với hồn đế sao?" Phá Thiên có chút hưng phần tự nhủ trong lòng. "Nhưng tu luyện phương pháp này vô cùng khó khăn, nhập môn cũng vô cùng nguy hiểm." Tiếng của lão nhân tiếp tục vang lên. "Không biết nhập môn của phương pháp đó nguy hiểm tới mức nào?" Phá Thiên lễ phép hỏi. Hắn không rõ phương. pháp nhập môn này nguy hiểm ra sao, hắn biết việc đó chắc chắn có nguy hiểm nhưng hắn cần biết rõ nguy hiểm tới mức nào. "Chính là thập tử vô sinh" Lão nhân rõng rạc nói ra từng chữ một.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.