Phá Thiên

Chương 25: Đánh Đổi



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

"Thập tử vô sinh, đây chẳng phải là chắc chắn sẽ c·hết sao. Không có một cơ hội để sống sót, nếu có cũng cực kỳ nhỏ nhoi, không thể sống sót thì làm sao có thể mạnh lên được." Phá Thiên nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi. Mặc dù trong thâm tâm Phá Thiên luôn khát khao trở nên mạnh hơn nhưng hắn vẫn biết điểm dừng ở đâu vì hắn vẫn còn muốn gặp lại phụ mẫu của hắn. Hắn thấy cuộc sống như hiện tại cũng rất tốt. Bây giờ bảo hắn từ bỏ tất cả mọi thứ để đổi lấy cơ hội gần như bằng không thì hắn không làm được. "Tiền bối... Vãn bối không thể đi theo tiền bối tu luyện phương pháp kia được." Phá Thiên cúi đầu ngập ngừng nói. "Ngươi không muốn trở nên mạnh hơn sao?" Lão nhân như biết trước được câu trả lời của Phá Thiên nên không hề tỏ ra ngạc nhiên. Vạn vật đều cầu sinh, nếu không bị dồn vào tình thế cực kỳ khó khăn thì sao lại nguyện chọn phương án đánh đổi bằng mạng sống cơ chứ. "Vâng. Cuộc sống của vãn bối hiện tại mặc dù còn khó khăn, thiếu thốn nhưng vãn bối cảm thấy như vậy cũng tốt." Phá Thiên đáp lại. "Cuộc sống của dân thường giống như những ngọn cỏ dại, nhìn chung thì rất bình yên nhưng lại không thể làm chủ được số phận của mình. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị ức h·iếp, chà đạp bởi những kẻ mạnh hơn. Ngay cả sinh mạng của mình cũng không thể nắm giữ."
“Ngươi vẫn muốn sống một cuộc sống như vậy sao?” Lão nhân bình thản hỏi. "Khi trở thành hồn sư thì những người đó từ cỏ dại trở thành cây non. Theo thời gian cây non lớn dần, những thứ có thể ức h·iếp, chà đạp nó cũng ít dần đi. Cho đến khi trở thành đại thú đứng trên vạn vật lúc đó sẽ không còn thứ gì có thể chà đạp được nó nữa." "Không những thế nó còn có thể bảo vệ những người thân dưới tán đại thụ của mình." "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Lão nhân tiếp tục nói sau đó hỏi lại Phá Thiên một lần nữa. Nghe tới đây Phá Thiên liền nhớ tới việc hắn b·ị c·ướp mất chiếc nhẫn không gian, Tiểu Hắc vì bảo vệ hắn cũng phải bỏ mình, mạng sống của hắn được mấy người kia thương hại mà để lại. Nếu không giờ này hắn cũng đã là một cái xác không hồn. Cũng chỉ vì hắn quá nhỏ bé, yếu đuối. Nếu lúc đó hắn có đủ sức mạnh để chống trả thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy. Nhưng nếu hắn theo lão nhân này tu luyện phương pháp kia mà c·hết thì sao. Hắn sẽ không bao giờ có thể gặp lại phụ mẫu được nữa. Nội tâm Phá Thiên lúc này như chia làm hai nửa. Một nửa khát khao có được sức mạnh để bảo vệ những người quan trọng đối với hắn. Một nửa lại khát khao muốn được sống để có thể gặp lại phụ mẫu và những người quan trọng đối với hắn. Mặc dù Phá Thiên cũng rất khát khao có được sức mạnh nhưng cái giá phải trả lại quá lớn. Lúc này ý chí muốn được gặp lại phụ mẫu đã đè ép sự khát khao có được sức mạnh của hắn xuống. Sau một hồi do dự cuối cùng hắn cũng quyết đoán trả lời: "Vẫn bối đã suy nghĩ kỹ, vãn bối không muốn tu luyện mà chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường." "Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo." Thấy câu trả lời đầy sự dứt khoát của Phá Thiên thì lão nhân cũng chỉ thở dài nói: "Nếu ngươi đã quyết như vậy thì ta cũng không có ép ngươi. Ngươi hãy mau rời khỏi đây đi" "Tiền bối có thể cho vãn bối biết vãn bối đã ngất đi bao lâu rồi không?" " Với muốn trở về Thủy Nguyệt Thành thì phải đi hướng nào?" Phá Thiên rất lo lắng về việc hắn bị ngất đi có lâu không. Nếu hắn ngất đi hơn một ngày thì ở nhà Hoàng Quyên sẽ rất lo lắng cho hắn, sau lần này có thể hắn sẽ không được đi hái thảo dược nữa. "Ngươi mới ngất đi có hai canh giờ." "Ngươi cứ đi thẳng theo hướng này là sẽ rời khỏi khu rừng và tới cổng Thủy Nguyệt thành." Lão nhân chỉ tay về một hướng nói. "Đa tạ tiền bối đã chỉ đường, vãn bối xin phép cáo từ." Phá Thiên cúi người hành lễ sau đó vào trong căn nhà lấy cái gùi và rời đi. Cả cuộc nói chuyện lão nhân đều không quay mặt lại nhìn Phá Thiên lấy một lần. Phá Thiên thì sợ thất lễ cũng không dám đi về phía trước để biết gương mặt ân nhân đã cứu mình. Điều này làm Phá Thiên cảm thấy hơi khó chịu vì hắn không biết mặt ân nhân đã cứu mình thì sau này biết báo đáp kiểu gì. Chỗ ở của lão nhân đó không ở quá sâu trong rừng nên Phá Thiên cũng chỉ mất chút thời gian là có thể rời khỏi khu rừng và trở về Thủy Nguyệt thành.
Sau khi bán cây Huyết Linh chi và nhận một món tiền khá lớn thì Phá Thiên cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn tính sẽ trích một phần tiền bán được mua một bầu rượu để cảm tạ vị tiền bối đã cứu hắn. Nhưng cảm giác vui vẻ của Phá Thiên không kéo dài lâu. Khi gần về tới nhà thì hắn nghe thấy có tiếng kêu khóc của Hoàng Quyên và Thanh Vân. Hắn biết đã có chuyện không hay xảy ra nên vội vàng chạy nhanh về nhà. Khi về tới nơi Phá Thiên nhìn thấy Hoàng Quyên đang bị một tên nam tử to khỏe đẩy ngã xuống đất. Mặc dù bị đẩy ngã nhưng Hoàng Quyên rất nhanh liền ngồi dậy rồi không ngừng đập đầu xuống đất van xin tên kia. Cách đấy một đoạn Phá Thiên thấy Thanh Vân đang bị một tên khác vác trên vai. Thanh Vân không ngừng khóc lóc, dãy giụa để có thể thoát khỏi tên đang vác nàng. Những nhà xung quanh thì đều đóng cửa im lìm không có một ai ra giúp đỡ hai mẫu tử Hoàng Quyên. Không phải vì họ không muốn giúp mà họ không thể giúp được gì. Cuộc sống của những người ở đây đã vô cùng khó khăn nên họ rất sợ bị liên ngụy khi ra tay giúp đỡ. "Xin các ngươi hãy trả lại con gái cho ta. Số nợ ta mượn các ngươi nhất định ta sẽ trả đầy đủ." Hoàng Quyên không ngừng đập đầu xuống đất mà cầu xin. "Ngươi đã hứa bao nhiêu lần là sẽ trả nợ cho bọn ta nhưng có bao giờ ngươi giữ lời hứa đâu. Lần nào ngươi cũng bảo đang thu xếp, ta nghe quá đủ rồi." Tên đó tiến tới túm tóc Hoàng Quyên kéo ra sau gằn giọng nói. "Nay ta bắt con gái ngươi đi, bao giờ có đủ tiền trả nợ thì đến mà chuộc nó về." "Ta cũng khuyên ngươi nên thu xếp nhanh nhanh chút, nếu thấy lâu quá bọn ta sẽ bán con gái ngươi vào kỹ viện đó."
"Mẫu thân cứu con, con không muốn rời xa người." Thanh Vân bị vác trên vai không ngừng khóc lóc cầu cứu Hoàng Quyên trong vô vọng. Nghe thấy những lời tên kia vừa nói làm Hoàng Quyên biến sắc. Nàng vội vàng đứng dậy lao nhanh về phía tên đang bế Thanh Vân mà gào lên trong bất lực: "Trả lại con cho ta, các ngươi không thể bắt nó đi được, các ngươi không thể bán nó vào kỹ viện được." "Số tiền ta nợ các ngươi nhất định ta sẽ trả đầy đủ, các ngươi không được mang con bé đi." Nhưng Hoàng Quyên chưa kịp tới gần tên đang vác Thanh Vân liền bị tên lúc nãy đẩy ngã nàng chặn lại. Phá Thiên chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng vội vàng vứt cái gùi xuống mà chạy về phía tên đang vác Thanh Vân. Hắn giang hai tay chặn trước mặt tên đó lớn giọng hỏi: "Các ngươi là ai? Tại sao lại bắt người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?" "Tiểu tử từ đâu tới lại muốn xen vào chuyện của bọn ta." Tên đang vác Thanh Vân cười khẩy khi thấy một tên nhóc vắt mũi chưa sạch từ đâu chạy ra chất vấn hắn. "Bọn ta thích thì bắt đấy, ngươi làm gì được bọn ta." "Thiên ca ca, cứu muội với." Thanh Vân thấy Phá Thiên xuất hiện liền vội vàng cầu cứu hắn. Hai mắt Thanh Vân lúc này đã đỏ hoe, nước mắt dàn giụa, khuôn mặt mếu máo rất đáng thương. "Ta liều mạng với ngươi." Phá Thiên không nhiều lời vung quyền lao nhanh về phía tên đang vác Thanh Vân với khí thế mãnh liệt. Nhưng khi hắn vừa tới gần liền bị tên kia cho một đạp vào ngực và ngã lăn ra đất. Phá Thiên ôm ngực nằm co quắp trên mặt đất, cảm giác khó thở cùng đau đớn làm hắn không thể nào đứng lên được. Từ nhỏ Phá Thiên đã theo Nguyễn Phong học võ nhưng hắn lại chưa bao giờ tham gia vào một cuộc chiến đấu thực sự nên không biết phải đánh đấm ra sao. Với hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi làm sao có đủ sức mà đấu với một nam tử đã trưởng thành cơ chứ. Hắn muốn cứu Thanh Vân khỏi hai tên kia, hắn không muốn thấy hai tên đó bắt Thanh Vân đi nhưng lực bất tòng tâm. "Một tên tiểu tử trói gà chưa chặt, học lỏm được mấy món võ mèo cào cũng định làm anh hùng cứu mỹ nhân." Tên đang vác Thanh Vân cười khẩy nói. Tên đẩy ngã Hoàng Quyên lúc này lại đẩy ngã nàng một lần nữa. Sau đó hắn liền nói: "Ngươi tốt nhất nên thu xếp tiền trả cho bọn ta nhanh lên, nếu không bọn ta sẽ bán con bé vào kỹ viện thật đấy." "Chúng ta đi." Hai tên này cứ thế mà rời đi trước sự kêu gào khóc lóc thảm thiết của Hoàng Quyên và Thanh Vân. Phá Thiên ôm ngực nằm co quắp dưới đất, hắn muốn cứu Thanh Vân nhưng lại không có sức mạnh để làm được điều đó. Lúc này hắn nhớ tới câu nói của vị tiền bối kia: "Cuộc sống của dân thường giống như những ngọn cỏ dại vậy, nhìn chung thì rất bình yên nhưng lại không thể làm chủ được số phận của mình. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị ức h·iếp, chà đạp bởi những kẻ mạnh hơn. Ngay cả sinh mạng của mình cũng không thể nắm giữ." Hắn hiện tại đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn muốn cứu Thanh Vân nhưng lại không thể. Hắn chỉ có thể chống mắt nhìn hai tên kia cứ thế đưa Thanh Vân đi. Đây cũng là lần thứ hai hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy. Cả hai lần hắn đều không thể làm gì để ngăn cản những điều tồi tệ đó. Tất cả đều chỉ vì hắn quá yếu ớt. "Ta muốn sống một cuộc sống bình thường ngày qua ngày để có thể gặp lại phụ mẫu khó đến vậy sao. Tại sao hết chuyện này tới chuyện khác đều tìm đến ta." Phá Thiên gào thét trong lòng. Thế giới này là thế giới của kẻ mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được những thứ của mình. Nếu ngươi không đủ mạnh thì ngươi không là gì cả, dù ngươi chỉ muốn một cuộc sống bình thường ngày qua ngày nhưng những kẻ mạnh khác cũng không để cho ngươi được sống yên bình. Nếu muốn một cuộc sống bình yên thì ngươi cần phải trở nên mạnh hơn. Phá Thiên nén đau từ từ liêu siêu đứng dậy, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn về một phương xa, phương hướng đó là nơi mà lão nhân kia đang ở. Hắn nắm chặt hai tay lại, gió thổi làm tóc hắn túng bay. Chưa bao giờ hắn khát khao có được sức mạnh như bây giờ: "Ta phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa." "Nếu cuộc sống này muốn lấy đi những thứ quan trọng của ta thì ta sẽ dùng sức mạnh để giành lại chúng." "Ta phải bảo vệ những thứ quan trọng đối với ta. Ta sẽ không để bất kỳ tên nào c·ướp đi những thứ quan trọng của ta thêm một lần nào nữa." "Không bao giờ để một ai c·ướp đi thứ quan trọng của ta thêm một lần nào nữa." Phá Thiên không hề để ý tới Hoàng Quyên, lúc này hắn chỉ nhìn về nơi đó. Hắn bắt đầu chạy, hắn chạy một cách điên cuồng mà không để ý tới mọi thứ xung quanh. Hắn chạy về hướng mà hắn thấy ở nơi đó có thể cho hắn sức mạnh. Phá Thiên cứ thế chạy thật nhanh, hắn không để ý là trời đang tối dần. Dù bị ngã vài lần nhưng hắn lại đứng dậy và tiếp tục chạy về phía trước. Hắn không cho bản thân có thể gục ngã vào lúc này. Hắn giờ đây như một con thú hoang mặc kệ tất cả để tìm kiếm một thứ gì đó. Khi trời tối hẳn thì Phá Thiên cũng tới được căn nhà gỗ kia. Phá Thiên vội vàng đẩy cửa đi vào trong, hắn thấy vị tiền bối hồi chiều đang đả tọa trên tấm gỗ, hai mắt lão nhắm lại như đang dưỡng thần. Ánh lửa yếu ớt từ chiếc đèn dầu trong phòng khiến hắn chỉ lờ mờ thấy khuôn mặt vị tiền bối kia. "Sao ngươi lại quay lại đây" Lão nhân không mở mắt mà chỉ lẳng lặng hỏi. Phá Thiên lao tới trước mặt lão nhân rồi quỳ xụp xuống, đầu dập xuống đất khẩn cầu: "Tiền bối, mong người có thể ra tay giúp đỡ vãn bối một lần này." "Ta với ngươi không hề quen biết thì sao ta phải giúp đỡ ngươi." "Lúc trước ta cứu ngươi chỉ là tiện tay. Lẽ nào ngươi tưởng ta có nghĩa vụ phải giúp ngươi sao?" Lão nhân nhàn nhạt chất vấn. Phá Thiên nghe thấy vậy thì thừ người ra. Đúng là hắn và vị tiền bối kia không hề có quan hệ gì, việc vị tiền bối kia cứu hắn là tiện tay đã đành, nay hắn lại tới tận nơi nhờ vả giúp đỡ quả thật không hợp lý. Nhưng ngoài vị tiền bối đang ngồi trước mặt hắn thì hắn cũng không nghĩ ra ai có thể giúp hắn giải quyết được việc này. Để cứu Thanh Vân hắn phải tìm mọi cách để khiến vị tiền bối kia ra tay giúp đỡ hắn. "Tiền bối, chẳng phải người muốn có người thử nghiệm phương pháp tu luyện kia sao?" "Vãn bối nguyện đi theo tiền bối tu luyện phương pháp kia, chỉ mong tiền bối có thể ra tay giúp vãn bối lần này." Phá Thiên đầu vẫn chạm đất nhưng ngữ khí có chút thay đổi. Lão hơi hé một con mắt ra nhìn Phá Thiên sau đó rất nhanh liền nhắm lại. Câu nói của Phá Thiên làm lão nhân rất bất ngờ. Đúng là lão đang cần người để thử nghiệm phương pháp phương pháp tu luyện kia nhưng lão cần sự tự nguyện chứ không phải cưỡng cầu nên khi ấy lão mới thả Phá Thiên đi. Vì nếu cưỡng cầu thì người thử nghiệm sẽ không toàn tâm toàn ý và dẫn tới thất bại hoàn toàn. "Tu luyện phương pháp đó chính là thập tử vô sinh ngươi vẫn nguyện ý tu luyện sao." Lão nhân hỏi lại. "Vãn bối nguyện ý." Phá Thiên không chần chừ đáp. "Vì sao ngươi lại thay đổi quyết định nhanh như vậy?" Lão nhân muốn biết điều gì đã làm thay đổi suy nghĩ của Phá Thiên chỉ trong vài canh giờ. "Khi vãn bối gặp khó khăn hai mẫu tử họ đã cứu giúp vãn bối. Nay họ gặp khó khăn không thể giải quyết nên vãn bối muốn trả ân tình này cho họ. Mong tiền bối có thể ra tay cứu giúp." Phá Thiên không chút dấu giếm nói. "Chỉ vì muốn trả nợ ân tình mà ngươi nguyện lấy tính mạng của mình ra để đặt cược sao?" Lão nhân có chút thưởng thức khi thấy Phá Thiên muốn đánh đổi mạng sống của mình chỉ để trả nợ ân tình. "Vãn bối nguyện ý." "Vậy thì việc này có thể xem như là di nguyện cuối cùng của ngươi trước khi c·hết?" "Có thể xem là như vậy." Phá Thiên gật đầu đáp lại. "Được, ta đồng ý giúp ngươi. Nhưng sau khi việc đó kết thúc ngươi phải toàn tâm toàn ý làm theo tất cả những gì ta nói để giúp ta thử nghiệm phương pháp tu luyện kia." "Ngươi đồng ý chứ." Lão nhân đưa ra yêu cầu. "Vẫn bối đồng ý." Phá Thiên không chút do dự đáp. "Được, mai ta sẽ đi cùng ngươi để thực hiện di nguyện cuối cùng của ngươi. Bây giờ ngươi hãy ra góc kia nghỉ ngơi đi." Lão nhân chỉ tay vào góc nhà. "Đa tạ tiền bối." Phá Thiên cúi đầu cảm tạ sau đó lùi ra góc nhà để nghỉ ngơi và chờ tới sáng mai.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.