Phá Thiên

Chương 27: Lâm Xuyên



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Tại một căn phòng trong phủ thành chủ có một nam tử độ tuổi trung niên, khi chất hơn người. Hắn ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách đang chăm chú đọc thì như cảm ứng thấy điều gì đó. Hắn đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa mắt nhìn ra phía xa nói: “Tại sao lại có một cỗ hồn lực cường đại như vậy xuất hiện ở Thủy Nguyệt thành, hơn nữa còn rất gần đây.” Nam tử trong lòng có chút lo lắng. Khi hắn quay đầu nhìn về phía cửa phủ thì thấy hư ảnh một con bọ ngựa cao tới trăm thước đang múa song đao, trên thân nó đầy rẫy những lôi xà đang du tẩu. Trên trời thì mây đen cuồn cuộn, sấm chớp liên hồi, lôi điện đầy trời làm hắn vô cùng kinh hãi. “Lĩnh vực, đây là lĩnh vực, sao ở đây lại xuất hiện một vị hồn đế.” “Không biết tên chó má nào có mắt như mù lại chọc giận một vị hồn đế cơ chứ.” “Mà chỗ kia hình như là cổng phủ. Không ổn.” Vị nam tử nheo mắt như nhận ra điều gì đó.
Lúc này hắn tỏ ra vô cùng sợ hãi, vội vàng phụ thể với hồn thú của mình và bay thật nhanh về hướng cổng phủ. Khi tới nơi vị nam tử vội vàng quỳ xuống trước mặt lão giả nói: “Tại hạ Lâm Xuyên, thành chủ Thủy Nguyệt thành ra mắt tiền bối.” “Không biết tiền bối đại giá quang lâm nên không kịp tiếp đón.” “Mong tiền bối lượng thứ.” Lâm Xuyên cúi gằm mặt xuống đất, trên trán thì lấm tấm mồ hôi lạnh. Hai tên lính canh thấy thành chủ của bọn họ vừa tới đã phải quỳ gối cung kính trước mặt lão giả thì biết lần này bọn hắn đã gây ra đại họa. Hai tên lính canh vội vàng bò tới rồi quỳ xuống phía sau lưng Lâm Xuyên vừa dập đầu vừa lắp bắp nói: “Bọn thuộc hạ có mắt như mù không biết đại nhân đại giá quang lâm. Mong đại nhân rộng lượng tha cho bọn thuộc hạ lần này.” Khi nghe hai tên lính canh nói vậy thì Lâm Xuyên cũng đã mường tượng ra mọi chuyện xảy ra ở đây. Hai tên này chắc lại quen thói, gây khó dễ cho vị tiền bối kia để vòi vĩnh chút linh thạch. Hắn thừa biết hành động của hai tên này nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt để cho bọn chúng làm vậy. Chỉ không ngờ việc làm đó của mình lại có ngày gây ra đại họa. “Vị này là thành chủ Thủy Nguyệt thành sao.” Phá Thiên thấy Lâm Xuyên vừa tới đã quỳ gối cung kính thì có mấy phần kinh ngạc. Dẫu sao cũng là thành chủ một thành làm vậy có hơi mất hình tượng. Nhưng điều đó cũng nói lên cái uy nghiêm của một một vị cường giả đã đạt tới cảnh giới hồn đế là như thế nào. Thành chủ một thành thì đã sao, cũng phải sợ hãi quỳ gối như chuột thấy mèo khi gặp cường giả hồn đế. “Không có việc gì lớn, chỉ là hai tên kia không muốn chuyển lời của ta tới thành chủ.” “Hết cách ta chỉ có thể dùng tới hạ sách này để mời thành chủ ra bàn chút chuyện.” lão giả vuốt râu nhàn nhạt nói nhưng ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo. Lâm Xuyên nghe thấy vậy thì lạnh hết cả sống lưng. Chỉ vì muốn mời hắn ra bàn chút chuyện mà dùng tới cả hồn thú lẫn lĩnh vực, có quỷ mới tin chuyện này. “Thành chủ cứ đứng lên nói chuyện đàng hoàng không lại mang tiếng lão phu cậy thế bắt nạt hậu bối.” “Đa tạ tiền bối.” Lâm Xuyên từ từ đứng dậy nhưng trong lòng vẫn còn lo âu. “Còn việc hai tên kia đã mạo phạm tiền bối thì ngài muốn ta xử lý chúng như thế nào?” Lâm Xuyên ngập ngừng thăm dò ý kiến, hắn không thể để chuyện mạo phạm của hai tên kia mà làm ảnh hưởng tới hắn được. “Chuyện nhỏ ta cũng không muốn làm quá. Người của thành chủ thì thành chủ tự xử lý, ta không muốn chen vào.” “Đa tạ tiền bối.” Lâm Xuyên thở phào cúi người cảm tạ. Dẫu sao hai tên này cũng là hồn sư, khi xảy ra chiến đấu với yêu thú thì thêm một người như thêm một phần sức mạnh. Nếu hai tên này hôm nay mà c·hết ở đây thì hắn cũng có chút tiếc nuối.
Sau đó hắn quay lại nhìn hai tên kia lạnh giọng: “Hai ngươi đã thấy tai họa mà mình vừa gây ra chưa. ” “Nếu không vì tiền bối độ lượng thì hai ngươi có còn sống được tới ngày mai không.” “Hai ngươi còn không mau cảm tạ tiền bối không truy cứu chuyện này.” “Đa tạ đại nhân tha mạng, đa tạ đại nhân tha mạng.” Hai tên kia chắp tay dập đầu lạy liên hồi. “Từ nay hai ngươi không cần làm ở đây nữa. Bổng lộc một năm tới cũng không cần nhận nữa.” “Các ngươi mau cút khỏi đây đi.” Lâm Xuyên lạnh nhạt phẩy tay nói. Hai tên kia biết họa mình gây ra quá lớn, mặc dù rất tiếc công việc hiện tại nhưng giữ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất nên vội vàng vâng dạ rồi rời đi. “Tiền bối, người có việc gì muốn nói thì có thể vào trong phủ nói chuyện cho tiện.” Lâm Xuyên niềm nở mời chào. “Vậy làm phiền thành chủ dẫn đường.” Lão giả vuốt râu bình thản nói.
Sau đó Lâm Xuyên đi trước dẫn đường, lão giả và Phá Thiên đi sau. Cả ba đi vào căn phòng lúc nãy Lâm Xuyên vừa rời khỏi. Trong phòng, Lão giả cùng Lâm Xuyên ngồi vào bàn, Phá Thiên biết thân phận của mình nên không dám ngồi mà chỉ dám đứng bên cạnh. Lâm Xuyên rót một chén trà kính cẩn đưa tới trước mặt lão giả nói: “Tiền bối, mời dùng trà. Đây là loại trà hảo hạng nhất Thủy Nguyệt thành thu hoạch được.” “Tiền bối xem có hợp khẩu vị không?” Lão giả không khách khí cầm lấy chén trà đưa lên miệng nhấp một hụm thưởng thức rồi nói: “Tạm được.” Lâm Xuyên nghe thấy vậy thì cơ mặt hơi giật giật. Đây là loại trà thượng hạng hắn phải bỏ ra rất nhiều linh thạch mới thu mua được chút ít. Ngày thường cũng không dám uống, chỉ khi tiếp thượng khách mới dám bỏ ra nhưng khi đến miệng lão giả liền thành cũng tạm được. Nhưng nghĩ cũng phải, người ta đường đường là hồn đế, trà ngon rượu thượng hạng không thiếu, chỉ cần muốn là sẽ có người đưa tới tận cửa. “Không biết cao danh của tiền là gì để vãn bối tiện xưng hô.” Lâm Xuyên niềm nở hỏi. “Ta họ Lôi.” Lôi lão nhàn nhạt trả lời. “Hóa ra là Lôi tiền bối.” Phá Thiên đứng bên cạnh lúc này cũng mới biết vị tiền bối kia họ Lôi, trước đấy hắn cũng không dám hỏi cao danh vị tiền bối kia vì sợ mạo phạm. “Không biết tiền bối và Lôi gia có quan hệ gì không?” “Hình như ngươi hỏi hơi nhiều.” Lôi lão liếc mắt không vui nói. “Đúng là vãn bối có hỏi hơi nhiều.” Lâm Xuyên hắng giọng cười gượng. Nhưng trong bụng hắn lúc này chính là một bụng khổ tâm. Hắn chỉ muốn có thêm câu chuyện để làm dịu bớt chuyện khi nãy, không ngờ lại làm Lôi tiền bối khó chịu. Lúc này Lâm Xuyên mới để ý Phá Thiên đang đứng bên cạnh Lôi tiền bối. “Tên tiểu tử này đi cùng Lôi tiền bối chắc chắn có quan hệ không nhỏ. Ta cũng phải bắt chuyện làm quen mới được.” Lâm Xuyên nhìn Phá Thiên thầm nghĩ trong lòng. “Không biết vị tiểu hữu này tên là gì?” Lâm Xuyên mặt tươi cười nhìn sang Phá Thiên hỏi. “Vãn bối Nguyễn Phá Thiên bái kiến Lâm thành chủ.” Phá Thiên chắp tay cúi người hành lễ. Lôi lão thấy Lâm Xuyên bắt chuyện với Phá Thiên cũng chỉ im lặng nhìn. “Phá Thiên, cái tên này cũng quá ngông cuồng đi.” Lâm Xuyên nghĩ thầm trong lòng. “Nguyễn tiểu hữu là đồ đệ của Lôi tiền bối sao?” Lâm Xuyên tiếp tục hỏi. “Vãn bối…” Phá Thiên có chút gượng gạo chưa biết trả lời sao thì Lôi lão bên cạnh hắn đã cất tiếng chặn ngang. “Đúng vậy.” Phá Thiên nhìn sang Lôi lão bằng ánh mắt gượng gạo. “Ta không phải là đồ đệ của Lôi tiền bối sao tiền bối lại nói vậy. Lẽ nào Lôi tiền bối đang muốn nâng cao địa vị của ta lên.” Phá Thiên không biết mục đích của Lôi lão là gì nhưng Phá Thiên vẫn im lặng như chấp nhận câu trả lời của lão. “Hóa ra là vậy. Bảo sao ta thấy khí chất của Nguyễn tiểu hữu lại bất phàm như vậy, hóa ra là đệ tử của Lôi tiền bối.” Lâm Xuyên cười khà khà, hắn dùng những lời hoa mỹ để tranh thủ vuốt mông ngựa. “Không biết Nguyễn tiểu hữu khế ước được với hồn thú nào?” Lâm Xuyên mặt vẫn tươi cười hỏi tiếp. Nghe thấy câu hỏi của Lâm Xuyên làm Phá Thiên không biết trả lời sao cho hợp lý. Hắn đưa ánh mắt phân vân có phần cầu cứu nhìn sang Lôi lão như muốn tìm kiếm một câu trả lời hợp lý. “Lâm thành chủ, hình như ta đã từng nói với ngươi là ngươi hỏi hơi nhiều rồi.” “Với cả hình như Lâm thành chủ nghi ngờ con mắt nhìn người của ta thì phải.” Lôi lão đưa ánh mắt lạnh lẽo chất vấn Lâm Xuyên. “Làm sao vãn bối dám nghi ngờ con mắt nhìn người của tiền bối.” Lâm Xuyên sợ hãi vội vàng giải thích. Hắn chỉ hỏi vài câu xã giao không ngờ lại chọc giận vị tiền bối này. Phá Thiên đứng bên cạnh đưa ánh mắt cảm tạ nhìn Lôi tiền bối vì đã cứu hắn khỏi hoàn cảnh khó khăn vừa nãy. “Không biết tiền bối có chuyện gì mà phải cần vãn bối giúp đỡ.” Lâm Xuyên sau mấy lần hỏi bị Lôi lão cảnh cáo thì không dài dòng nữa mà hỏi vào vấn đề chính. “Chuyện cũng không có gì to tát, chỉ cần Lâm thành chủ để tâm là được.” Lôi lão bình thản nói. “Tiền bối cứ nói, vãn bối sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Xuyên đáp lại. “Chẳng là có hai mẫu tử đang sống ở khu vực ngoài cổng thành. Chắc thành chủ cũng biết chỗ đó.” “Vãn bối biết.” Lâm Xuyên có chút tò mò không biết chuyện Lôi tiền bối nhờ vả mình là chuyện gì mà lại liên quan đến khu vực ngoài cổng thành. “Lẽ nào việc Lôi tiền bối đến gặp thành chủ và gây ra phong ba trước cổng thành có liên quan đến bọn họ.” Phá Thiên đứng bên cạnh thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lôi lão nhắc đến hai mẫu tử Hoàng Quyên. “Hai mẫu tử nhà đó có ân với Phá Thiên. Sau khi ta và Phá Thiên rời đi mong thành chủ có thể chiếu cố hai mẫu tử bọn họ.” Nghe tới đây Phá Thiên biết Lôi tiền bối làm điều này là vì hắn. Kể cả việc nhận hắn là đệ tử cũng chỉ là cách nâng mối quan hệ của hắn lên để dễ nói chuyện hơn. Hắn vô cùng cảm kích vì chuyện này. “Không biết hai mẫu tử nhà đó tên là gì để vãn bối sai người đi sắp xếp chỗ ở mới cho bọn họ.” “Mẫu thân tên Hoàng Quyên, người con gái tên Thanh Vân.” “Không cần thiết phải tìm chỗ ở mới cho bọn họ. Chỉ cần chiếu cố không để ai ức h·iếp bọn họ là được.” Lôi tiền bối vuốt râu nói. “Vãn bối hiểu. Vãn bối sẽ làm theo những gì tiền bối dặn dò.” Sau đó Lôi lão để tay lên bàn, mặt bàn lúc này nhiều thêm trăm viên linh thạch tỏa ra hào quang cùng linh khí nồng đậm rồi đẩy về phía Lâm Xuyên. “Đây là trăm viên linh thạch. Ngươi hãy cầm lấy coi như là tiền công.” “Việc này chỉ là việc nhỏ vãn bối không dám kể công, mong tiền bối hãy cất số linh thạch này đi.” Lâm Xuyên đẩy số linh thạch đó về lại chỗ Lôi lão nói. “Có công ắt có thưởng. Nếu ngươi nghĩ mình không có công nên không dám nhận vậy thì hãy đưa số linh thạch này cho người thực hiện việc này.” Lôi lão ngữ khí tăng lên như có phần ép buộc Lâm Xuyên phải nhận số linh thạch này. “Vậy vãn bối xin nhận số linh thạch này sau đó chia cho huynh đệ phụ trách việc này.” Lâm Xuyên thấy ngữ khí trong lời nói của Lôi lão tăng lên biết là không thể không nhận số linh thạch này được. “Tốt.” “Việc ta cần nhờ đã xong. Không làm phiền Lâm thành chủ nữa.” Lôi lão nói xong đứng dậy dắt theo Phá Thiên rời đi mà không để ý tới Lâm Xuyên. “Tiền bối đi thong thả.” Lâm Xuyên vội vàng đứng dậy tiễn hai người ra cửa. Khi thấy hai người đã đi xa hắn thở phào nhẹ nhõm. May là vị Lôi tiền bối kia cũng không làm khó gì hắn. Sau khi hai người rời khỏi phủ thành chủ thì Lôi lão dẫn Phá Thiên rời khỏi Thủy Nguyệt thành và trở về căn nhà gỗ trong rừng.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.