Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên
Phá Thiên thức dậy khi mặt trời đã lên cao, có lẽ do hôm qua quá mệt mỏi nên sau khi ăn tối xong hắn liền đánh một giấc thật ngon lành tới sáng.
Lôi lão tối hôm qua đem về cho Phá Thiên một tấm gỗ to, dài, bề mặt được làm phẳng và mịn.
Lôi lão để tấm gỗ đó vào một góc nhà và nói với Phá Thiên từ hôm nay hắn sẽ ngủ trên tấm gỗ này. Lôi lão còn vứt cho hắn một chiếc chăn và gối, có lẽ là sợ hắn bị lạnh vì chưa quen ngủ trong rừng.
Phá Thiên đảo mắt nhìn quanh căn nhà nhưng không thấy Lôi lão đâu. Hắn đứng dậy định đi ra ngoài thì tiếng cửa chính kêu lên “ken két”.
Lôi lão đẩy cửa đi vào, trên tay lão là một con gà rừng được nướng vàng ruộm. Lão đưa con gà cho Phá Thiên.
“Ngươi mau ăn đi.”
Phá Thiên đưa hai tay ra nhận lấy con gà từ tay Lôi lão. Mùi thơm từ thịt gà làm hắn không kìm chế được mà đưa tay cầm một chiếc đùi xé ra và đưa ngay lên miệng.
Nhưng khi chiếc đùi gà còn cách miệng hắn có vài phân thì đột nhiên dừng lại, hắn đưa mắt nhìn sang Lôi lão hỏi:
“Tiền bối, người không ăn sao?”
“Ngươi ăn đi, ta không đói.” Lôi lão vẫn nhạt nhạt trả lời như mọi khi.
“Sau khi ăn xong ta sẽ dẫn ngươi đi tập luyện, điều đó có thể giúp ngươi tăng khả năng sống sót khi thực hiện nhập môn phương pháp tu luyện kia.”
Lôi lão nói xong thì quay người đi ra tấm gỗ của lão sau đó ngồi đả tọa chờ Phá Thiên.
Nghe thấy vậy trong lòng Phá Thiên lại có chút lo lắng. Nhưng sự lo lắng đó không kéo dài bao lâu vì trước mắt hắn là con gà đang tỏa hương thơm phức.
Hắn tặc lưỡi bỏ qua chuyện Lôi lão vừa nói vì hắn biết có lo lắng bây giờ cũng không giải quyết được chuyện gì.
Phá Thiên cầm chiếc đùi gà đưa lên miệng ăn ngon lành. Lâu lắm rồi hắn chưa được ăn thịt gà rừng nướng. Từng bộ phận của con gà đều được hắn ăn rất sạch sẽ.
Hắn vừa ăn vừa nhớ lại trước đây mỗi khi hắn cùng phụ thân vào rừng thì hắn đều được ăn thịt gà rừng nướng do chính tay phụ thân nướng cho hắn.
Hôm nay lại được ăn thịt gà rừng nướng làm hắn nhớ lại chuyện ngày xưa.
Sau khi ăn xong Phá Thiên đưa tay lên lau miệng cho sạch sau đó hắn đi tới chỗ Lôi lão đang ngồi cung kính nói:
“Tiền bối, vãn bối ăn xong rồi.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu để tập luyện?”
Phá Thiên rất tò mò không biết Lôi lão sẽ đưa ra những bài huấn luyện gì, có khó hay không mặc dù hắn biết những bài tập đó sẽ giúp hắn nâng cao khả năng sống sót thì có khó hắn cũng phải ra sức tập luyện.
“Ngươi cứ đi theo ta là được.” Lôi lão từ từ mở hai mắt ra.
Sau đó Lôi lão đứng dậy khoan thai đi ra ngoài, Phá Thiên cũng vội vàng đi theo sau.
“Giờ ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ luyện tập. Ngươi nhớ bá·m s·át theo ta.” Khi ra tới sân Lôi lão chỉ bỏ lại một câu sau đó chắp tay sau lưng nhẹ nhàng bước đi.
Mỗi bước đi của lão như đang lướt trên mặt đất. Mỗi bước đi nhìn rất nhẹ nhàng thong dong nhưng lại nhanh vô cùng.
Phá Thiên nhìn Lôi lão bước từng bước nhẹ nhàng mà trong thâm tâm thì vô cùng kinh hãi.
Sau thoáng chốc kinh hãi thì Phá Thiên cũng lấy lại bình tĩnh mà vội vàng chạy theo hướng Lôi lão vừa đi.
Dù đã chạy nhanh hết mức có thể nhưng Phá Thiên vẫn không tài nào theo kịp bước chân của Lôi lão.
Cứ như vậy hình ảnh một già một trẻ rong ruổi trong rừng, già thì bước từng bước nhẹ nhàng tiêu sái, trẻ thì hồng hộc chạy theo phía sau.
Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng Phá Thiên vẫn không tài nào bắt kịp tốc độ của Lôi lão. Mồ hôi chảy ra thấm đẫm hết cả lưng áo của hắn.
Mấy lần hắn suýt mất dấu Lôi lão nhưng khi hắn cố gắng tiếp tục chạy về phía trước thì hình ảnh Lôi lão lại hiện ra. Có lẽ Lôi lão biết hắn không theo kịp nên đã giảm tốc độ để hắn có thể đuổi theo.
Chạy liên tục một canh giờ khiến hai chân Phá Thiên mỏi rã rời, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Cũng may trước đây hắn cũng thường phải đi bộ liên tục trong rừng để hái thảo dược nên thể lực của hắn cũng khá tốt.
Phá Thiên không biết còn phải chạy như vậy bao nhiêu lâu nữa nhưng hắn vẫn cố gắng chạy.
Hắn đã hứa với Lôi lão sẽ làm hết sức để giúp Lôi lão thực hiện việc thử nghiệm phương pháp tu luyện kia và hắn không muốn thất hứa.
Một lúc sau Phá Thiên thấy khoảng cách giữa hắn và Lôi lão hình như đang gần lại. Không phải hắn chạy nhanh hơn mà là Lôi lão đã dừng lại.
Cuối cùng Phá Thiên cũng chạy tới bên cạnh Lôi lão. Hắn vừa tới nơi chưa kịp nói gì thì hai chân hắn như không còn chịu đựng được nữa mà khuỵu xuống rồi ngã nhào ra đất.
Phá Thiên nằm ngửa trên mặt đất, hai tay hai chân dang rộng, mồm há ra như muốn hút hết lấy không khí xung quanh.
“Thể lực không tồi.” Lôi lão tán thưởng một câu.
Phá Thiên nằm dưới đất nghe thấy vậy thì khuôn mặt hắn giãn ra và có phần vui vẻ.
Sau khi nằm nghỉ một lát Phá Thiên liền đứng dậy dù cho hai chân hắn đứng không vững vì vẫn còn rất mỏi. Phá Thiên nhìn Lôi lão hỏi:
“Tiền bối, tiếp theo vãn bối sẽ tập cái gì ạ?”
“Tiếp theo ngươi hãy chống đẩy năm trăm lần.”
“Năm trăm lần” Phá Thiên nghe tới đây thì thất thần mất mấy giây nhưng sau đó hắn vẫn ngoan ngoãn cố gắng làm theo.
Sau khi kết thúc chống đẩy Phá Thiên lại tiếp tục nhảy cóc, nâng tạ,...
Tất cả những thứ mà Lôi lão bảo Phá Thiên thực hiện đều là những bài tập luyện cơ thể hết sức bình thường không có gì đặc biệt nhưng Phá Thiên vẫn cố gắng thực hiện và không phàn nàn một câu nào.
Khi trời nhá nhem tối thì hai người cũng trở về căn nhà gỗ. Phá Thiên mở cửa đi vào trong sau đó nằm vật ra trên tấm gỗ của hắn.
Sau một ngày tập luyện vất vả thì mọi bộ phận trên cơ thể hắn đều đau nhức rã rời, cơ thể hắn như không còn chút sức lực nào nữa. Giờ đây hắn chỉ muốn nằm nghỉ và không muốn làm thêm bất cứ thứ gì nữa.
Nằm nghỉ được một lúc thì Phá Thiên nghe thấy tiếng gọi của Lôi lão từ bên ngoài vọng vào:
“Tiểu tử mau ra đây.”
Dù trong người đang cực kỳ mệt mỏi nhưng khi nghe thấy Lôi lão gọi Phá Thiên vẫn gắng gượng mà đứng dậy và đi ra ngoài.
Khi ra tới cửa thứ đầu tiên Phá Thiên thấy là một chiếc chậu gỗ rất lớn để ở giữa sân, Lôi lão thì đứng bên cạnh cái chậu gỗ.
“Tiểu tử mau tới đây.” Khi thấy Phá Thiên đi ra Lôi lão cất tiếng gọi.
Khi tới chỗ Lôi lão, Phá Thiên liếc mắt nhìn vào trong chậu gỗ thì thấy bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, có mùi ngai ngái, thơm nhẹ của thảo dược.
Có lẽ đây là dung dịch thảo dược mà Lôi lão đã chuẩn bị cho hắn để giảm đau đớn sau một ngày mệt mỏi, điều này làm cho Phá Thiên có chút cảm động.
Mặc dù từ khi gặp mặt tới giờ Lôi lão vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng hắn biết Lôi lão cũng là người tốt.
“Ngươi hãy mau cởi y phục ra sau đó ngâm mình vào trong chậu gỗ kia.”
“Vâng.” Phá Thiên cởi bỏ y phục ướt đẫm mồ hôi xuống sau đó từ từ ngâm mình vào bên trong chậu gỗ.
Nước trong chậu rất ấm làm Phá Thiên cảm thấy rất thoải mái. Hắn ngồi khoanh chân dựa lưng vào thành chậu, dung dịch trong chậu ngập tới cổ hắn. Hắn thả lỏng thân thể và thư giãn.
Dược lực từ trong nước thẩm thấu qua da tiến vào bên trong cơ thể Phá Thiên. Cảm giác đau nhức, mỏi mệt do tập luyện cả ngày đang từ từ giảm dần. Hắn cảm thấy cơ thể vô cùng khoan khoái.
Nhưng cảm giác thư thái đó không duy trì được bao lâu thì cảm giác đau nhức lại quay trở lại và có xu hướng tăng lên so với trước kia.
“Tiền bối …” Phá Thiên vội vàng lên tiếng để hỏi về công dụng của dược dịch nhưng lại bị Lôi lão ngắt lời.
“Cố gắng chịu đựng.” Lôi lão như biết những gì Phá Thiên đang trải qua cũng như điều Phá Thiên định nói nên đã ngắt lời hắn.
Như hiểu được lời Lôi lão nói, Phá Thiên cũng không nói gì thì thêm mà cố gắng chịu đựng cơn đau nhức đang ngày càng tăng lên.
Cơn đau nhức ngày càng tăng làm thân thể Phá Thiên không tự chủ được mà run lên khe khẽ.
Khuôn mặt hắn tái đi vì đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên mặt nhưng Phá Thiên vẫn cắn chặt hai hàm răng vào nhau, cố gắng chịu đựng và không kêu than một lời.
Hắn biết những gì Lôi lão đang làm đều là giúp hắn có thêm cơ hội sống sót khi nhập môn nên hắn phải cố gắng để không làm Lôi lão thất vọng.
Cơ thể Phá Thiên lúc này phải chịu sự đau đớn rã rời gấp vài lần khi nãy, cảm giác mọi bộ phận, khớp nối đều như bị tách rời ra và không còn liên kết với nhau nữa.
Hắn muốn thử nhắc một cánh tay lên cũng không thể làm được, cơ thể hắn lúc này đã không còn nghe theo sự chỉ đạo của hắn.
Cảm giác đau đớn từ mọi bộ phận trên cơ thể cùng lúc truyền lên não làm não bộ của hắn cũng trở nên căng cứng.
Sau một hồi cố gắng thì tới lúc này sự chịu đựng của hắn như đã đạt tới giới hạn, hai mắt hắn lờ đờ rồi từ từ nhắm lại như có dấu hiệu ngất đi.
Khi Phá Thiên chuẩn bị ngất đi thì hắn nghe thấy bên tai văng vẳng câu nói:
“Nếu mới có thể này mà ngươi đã không thể chịu đựng được mà ngất đi thì làm sao có cơ hội sống sót khi nhập môn phương pháp tu luyện kia.”
Câu nói của Lôi lão rất đúng lúc đã đánh thức Phá Thiên từ trong cơn mê man.
Hai mắt Phá Thiên từ từ mở ra nhưng vẫn lờ đờ, hắn đang cố gắng giữ cho mình một tia thanh tỉnh nhưng tất cả những gì hắn có thể làm được chỉ có nhiêu đó.
Trong đôi mắt hắn giờ đây cũng chỉ còn lại một tia tỉnh táo giúp hắn không đổ gục xuống.
Phá Thiên dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sức chịu đựng cũng có giới hạn, lúc này có thể giữ được một tia tỉnh táo cũng là quá tốt rồi.
Lôi lão đứng bên cạnh quan sát mọi thứ từ đầu đến cuối và không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Hôm sau Phá Thiên giật mình tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên tấm gỗ của hắn.
Hắn cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc trước nhưng hắn chỉ nhớ được đến đoạn ngâm mình trong chậu gỗ và chịu cơn đau mỏi tới một lúc nào đó thì hắn không còn nhớ thêm được gì nữa.
Sau khi cố gắng nhớ lại nhưng không thành thì Phá Thiên liền tặc lưỡi cho qua.
Sau đó hắn bước xuống và đứng trên đất, lúc này hắn mới để ý mọi sự đau nhức mỏi mệt của cơ thể đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơ thể cực kỳ sung mãn.
“Có lẽ đây là tác dụng của dược dịch.” Phá Thiên có chút kinh ngạc lòng.
Sau khi thử tập vài động tác với cơ thể, Phá Thiên cảm thấy mọi thứ đều rất tốt. Hắn tiến lại gần cửa chính và từ từ đẩy ra.
Sau khi cửa mở ra hoàn toàn Phá Thiên thấy Lôi lão đang ngồi đả tọa trên thân gỗ, bên cạnh là một đống lửa, trên đống lửa là một con thỏ nướng vàng ruộm, mùi thơm đang lan tỏa ra xung quanh.
Phá Thiên tiến tới chỗ Lôi lão cúi người hành lễ:
“Tiền bối.”
Lôi lão mở hai mắt nhìn Phá Thiên nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi đã dậy rồi sao?”
“Vâng.”
“Không biết vãn bối ngất đi có lâu không?” Phá Thiên ái ngại hỏi.
“Không lâu, chỉ mất một buổi tối.”
Nghe thấy vậy Phá Thiên liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ mình đã ngất đi lâu hơn, ít nhất là một ngày, không thì hai ba ngày. Không ngờ hắn mới chỉ ngất đi có một buổi tối.
“Không biết hôm nay vãn bối cần tập luyện những gì?”
“Mọi thứ đều như hôm qua, ngươi cứ thế mà làm.”
“Vâng.” Phá Thiên đáp lại.
Sau khi ăn xong con thỏ Phá Thiên bắt đầu chạy tới chỗ hôm qua hắn tập luyện và thực hiện lại tất cả các bài tập hôm qua.
Mọi thứ cứ diễn ra như vậy đều đặn hàng ngày. Sau một thời gian tập luyện Phá Thiên có thể cảm thấy cơ thể thay đổi một cách rõ ràng qua từng ngày.
Trước kia khi chạy tới đây Phá Thiên đều tốn nhiều thời gian cũng như sức lực hơn bây giờ. Khi ngâm mình trong thảo dược Phá Thiên cũng đã chịu đựng được thời gian lâu hơn trước kia.
Hắn biết những bài tập luyện cùng với việc ngâm thảo dược kia đang giúp cho cơ thể hắn ngày càng chắc khỏe, dẻo dai hơn. Sức chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.