Phá Thiên

Chương 30: Hóa Yêu



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Chương 30: Hóa Yêu Lôi lão cầm trên tay một thứ giống như đan dược, có màu đen, to như hạt nhãn đưa cho Phá Thiên nói: “Đây chính là thứ có thể giúp ngươi nhập môn phương pháp tu luyện kia.” “Ngươi hãy uống nó đi.” Phá Thiên đưa hai tay nhận lấy viên đan dược từ tay Lôi lão. “Thứ tròn tròn đen đen này có thể thay đổi cuộc đời mình sao?” Phá Thiên cầm viên đan dược trong tay mà tự hỏi trong lòng. Viên đan dược màu đen nhìn không có gì đặc biệt. Phá Thiên đưa lên gần miệng thì ngửi thấy có mùi ngai ngái, hình như còn có thoang thoảng mùi tanh. Phá Thiên bỏ vào miệng, sau đó nuốt xuống. Viên đan dược lăn qua cổ họng rồi đi xuống dạ dày.
Sau khi uống xong Phá Thiên ngồi khoanh chân, chuẩn bị tinh thần như đang đón chờ một thứ cực kỳ đáng sợ chuẩn bị ập tới. Thời gian cứ trôi qua tới khi cạn một chén trà mà Phá Thiên vẫn không cảm thấy có gì thay đổi. Hắn tự nhủ chắc có lẽ dược lực chưa phát huy tác dụng. Phá Thiên cứ chờ đợi trong sự lo âu và căng thẳng tột độ. Thời gian lặng lẽ trôi, đã qua một chén trà kể từ khi Phá Thiên bắt đầu uống viên đan dược kia. Cuối cùng Phá Thiên đã bắt đầu cảm thấy có sự thay đổi. Phá Thiên cảm thấy nơi dạ dày như có một đàn kiến đang từ từ bò ra, cảm giác khó chịu nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được. Cảm giác này dần lan tới lục phủ ngũ tạng của Phá Thiên, sau đó là từng thớ thịt, lớp da, xương tủy rồi lên tới cả não bộ. Hắn cảm thấy như có ngàn vạn con kiến đang hành quân khắp cơ thể hắn, cảm giác râm ran, bứt dứt làm hắn thấy vô cùng khó chịu. Phá Thiên cắn chặt hàm răng cố gắng chịu đựng. Cảm giác đó kéo dài khoảng một giờ đồng hồ mà vẫn không có dấu hiệu chấm dứt. Nhưng chính vào lúc này Phá Thiên bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, loại đau đớn này như có ngàn vạn con kiến đang cùng nhau cắn xé, gặm nhấm mọi bộ phận trên cơ thể hắn. Từ da thịt, cốt tủy, lục phủ ngũ tạng đâu đâu cũng là cảm giác đó. Cuối cùng Phá Thiên cũng không còn kiềm chế được nữa, hắn hét lên một tiếng dài đầy đau đớn và bứt dứt sau đó ngã vật ra đất. Hai mắt hắn xuất hiện từng tia máu, gân xanh nổi đầy mặt, nước dãi từ trong miệng không tự chủ được mà chảy ra. Phá Thiên lúc này nhìn như một con thú hoang điên dại, hắn lăn lộn dưới đất, hắn gào thét, lấy tay xé rách quần áo, cào cấu, cắn xé da thịt của chính mình như muốn moi hết lũ kiến trong cơ thể ra để có thể giảm đi phần nào sự đau đớn thống khổ mà hắn đang phải chịu đựng. Sau khoảng một canh giờ vật lộn với cơn đau thì Phá Thiên cũng dần kiệt sức. Hắn nằm bệt dưới đất, hai mắt dại ra như không còn sức sống, cơ thể thì co giật, quần áo rách rưới, thân thể chằng chịt vết cào cấu và cắn xé. Lúc này Phá Thiên đã hoàn toàn không còn cảm thấy đau đớn nữa, không biết vì quá kiệt sức hay tác dụng của viên đan dược kia đã không còn. Hắn cũng không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Hai mắt hắn mờ đi rồi lịm dần lại như đang chờ c·ái c·hết tới gần. Một số thứ mơ mơ hồ hồ lúc này xuất hiện trong tâm trí Phá Thiên: “Mình sắp c·hết rồi sao?” “Vậy là cuối cùng mình cũng phải c·hết sao?” “Mình sẽ mãi mãi không còn được gặp lại mọi người nữa sao?” “Những người thân yêu, những người quan trọng đối với mình.” “Không! Ta không thể c·hết được.” “Ta muốn gặp lại phụ thân, mẫu thân.” “Ta muốn một lần nữa được ăn bữa cơm gia đình.”
“Ta muốn trở thành kẻ mạnh để bảo vệ những thứ quan trọng nhất đối với ta.” “Ta không thể c·hết.” “Ta không thể c·hết.” “Ta…không…thể…c·hết.” Hai mắt Phá Thiên dần nhắm lại, cơ thể cũng không còn co giật nữa. Hắn nằm im bất động giống như một cái xác c·hết. Lúc này thứ duy nhất có thể đưa hắn từ cõi c·hết trở về chính là ý chí cầu sinh của hắn. Nếu ý chí này mà mất đi thì hắn chắc chắn sẽ c·hết thật sự. Mọi hành động của Phá Thiên đều lọt vào trong mắt của Lôi lão. Lão đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần nên trong thâm tâm lão không hề xuất hiện một chút thương cảm nào dành cho Phá Thiên. “Ta đã làm tất cả mọi thứ có thể.” “Sống hay c·hết tất cả đều phụ thuộc vào ngươi.” Lôi lão thở dài lẩm bẩm vài câu sau đó quay lưng rời đi. Ánh nắng ấm áp chiếu lên vạn vật như làm mọi thứ bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Trên nền đất trống, một t·hi t·hể không quần không áo từ từ động đậy như chuẩn bị thức dậy từ trong một giấc ngủ dài.
Đây chính là Phá Thiên, hắn vẫn còn sống sót sau khi trải qua sự t·ra t·ấn, thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần trong một thời gian dài. Phá Thiên từ từ ngồi dậy, hắn đưa mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn thấy căn nhà gỗ cũ kỹ, sơ xài vẫn thường ở, hắn thấy khúc gỗ mà Lôi lão vẫn thường ngồi đả tọa. Mọi sự vật đều rất quen thuộc nhưng lại làm cho Phá Thiên vô cùng vui mừng. “Không c·hết.” “Ta không có c·hết.” Phá Thiên như không tin vào những gì mình đang thấy. Hắn đưa tay lên má nhéo một cái thật mạnh. Cảm giác đau nhói rất chân thật làm hắn biết đây không phải là mơ. “Ta thật sự không có c·hết.” Một cảm giác vui sướng khó tả lan tỏa khắp cơ thể Phá Thiên. Hắn cười lớn nhưng trên khóe mắt lại có một chút nước. “Vậy là ta vẫn còn có thể gặp lại được mọi người rồi.” “Chúc mừng ngươi đã sống sót sau khi trải qua sự đau đớn thống khổ kia.” Một tiếng nói lạnh nhạt xen lẫn chút vui vẻ phát ra từ sau lưng Phá Thiên. Phá Thiên vội vàng đứng dậy hành lễ: “Tiền bối.” “Chúc mừng ngươi là người đầu tiên sống sót và thành công nhập môn phương pháp tu luyện này.” “Thật sự vãn bối là người đầu tiên sống sót?” Phá Thiên nghi ngờ hỏi. “Đúng vậy.” “Đã có chín mươi chín đứa trẻ giống như ngươi đã thử qua phương pháp này và tất cả đều thất bại.” “Ngươi là đứa thứ một trăm cũng là người duy nhất thành công.” Phá Thiên nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi. Chín mươi chín đứa trẻ đã thử qua phương pháp này nhưng tất cả đều c·hết. Chín mươi chín nói nhiều thì cũng không phải nhiều, ít cũng không hề ít. Vậy trước đấy Lôi lão nói với hắn phương pháp này thập tử vô sinh cũng không sai. Hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi mình vẫn còn sống sót. “Ngươi cảm thấy cơ thể thế nào?” Lôi lão ân cần hỏi. Phá Thiên lúc này mới để ý đến cơ thể của mình. Hắn lúc này nhìn cực kỳ thê thảm, quần áo thì rách rưới, cơ thể chằng chịt v·ết m·áu đen đã khô trộn lẫn cùng với bụi đất. Nhưng Phá Thiên không để ý đến chuyện đó, hắn đưa tay lên trước mặt, duỗi ra nắm vào vài cái. Hắn có cảm giác rất lạ lẫm với cái cơ thể này, cơ thể này như không phải của hắn vậy, nó hoàn toàn khác trước đây. Phá Thiên nắm tay lại đánh ra vài quyền, mỗi quyền đều cho hắn cảm giác cực kì mạnh và đầy uy lực, hắn cảm giác như mình có thể một quyền đấm vỡ thân cây trước mặt kia. Phá Thiên tiếp tục nhún hai chân lại sau đó nhảy thật mạnh lên. Cơ thể hắn theo sức bật rời khỏi mặt đất, thân thể bay lên cách mặt đất cao tới mấy thước. Sau đó Phá Thiên hạ xuống đất rất nhẹ nhàng. Hắn cảm thấy vô cùng sung sướng. “Đây chính là thân thể của mình sao.” Phá Thiên cảm thấy cơ thể này cực kì sung mãn, khác xa cơ thể của hắn trước đây. Hắn có cảm giác như cơ thể của mình vừa mới trả qua quá trình thoát thai hoán cốt vậy. Phá Thiên còn cảm giác như các giác quan của hắn hình như cũng trở nên nhạy bén, linh mẫm hơn. Hắn có thể nhìn rõ mọi vật ở khoảng cách xa hơn cũng như nghe thấy cả những tiếng gió thổi nhè nhẹ mà trước đây hắn không thể làm được. Đây chính là lợi ích mà phương pháp kia mang lại sao. Phá Thiên cảm thấy vô cùng háo hức, hắn không biết nếu như mình cứ tiếp tục tu luyện phương pháp này tới tận cùng thì sẽ ra sao. “Tiền bối vậy giờ vãn bối đã có thể coi là nhập môn phương pháp kia chưa?” Phá Thiên hỏi lại cho chắc chắn vì hắn không rõ như vậy đã có thể coi là nhập môn chưa. “Đúng vậy. Ngươi đã thành công nhập môn.” Lôi lão vuốt râu đáp lại. “Vãn bối cảm thấy cơ thể lúc này cực kì sung mãn, các giác quan đều trở nên nhạy bén, linh mẫn hơn.” Phá Thiên phấn khởi nói. “Vậy sao.” “Tiền bối, phương pháp tu luyện này tên là gì vậy?” Phá Thiên đưa mắt nhìn Lôi lão tò mò hỏi. Hắn rất muốn biết phương pháp tu luyện này là gì. “Phương pháp này có tên là hóa yêu.” Lôi lão trầm giọng như đang nói một điều gì rất là quan trọng. “Hóa Yêu” Phá Thiên kinh ngạc thốt lên. “Tại sao lại gọi nó là hóa yêu.” Phá Thiên không kìm được mà hỏi. Phá Thiên không rõ ý của Lôi lão là sao nhưng hắn có thể mường tượng được hai từ này. Yêu tộc sở hữu nhục thân cường hãn, giác quan vượt trội, cảm giác với nguy hiểm cực kì nhạy bén. Đây đều là những thứ mà Phá Thiên cảm nhận được từ cơ thể của hắn. Hóa yêu khác nào biến nhân tộc trở thành yêu thú. Vậy giờ đây hắn không còn là nhân tộc nữa mà đã trở thành yêu thú sao. “Ta sẽ kể cho ngươi nghe mọi chuyện và tại sao phương pháp này lại có tên là hóa yêu.” Lôi lão vuốt chòm râu từ từ nói. “Khi còn trẻ ta có cơ hội đi vào một bí cảnh mà nhân tộc sở hữu.” “Trong lần đi vào bí cảnh đó ta đã phát hiện ra một hang động, trong hang động đó ta phát hiện có một tấm da thú không biết đã có từ bao giờ. Trên tấm da thú đó không phải là công pháp hay gì cả mà là một cổ sử.” “Trên cổ sử ghi từ xa xưa nhân tộc cũng từng là yêu tộc.” “Nhân tộc từng là một yêu tộc sao?” Phá Thiên kinh hãi trong lòng nhưng vẫn lặng yên nghe Lôi lão kể tiếp. “Nhân tộc là một nhánh nhỏ của yêu hầu nhưng do huyết mạnh cạn kiệt mà trở nên vô cùng yếu đuối giống như bao yêu thú khác trên thế giới này.” “Nhân tộc trở thành tộc đàn yếu ớt và luôn bị các yêu thú khác chà đạp và g·iết hại.” “Sau đó nhân tộc tìm ra được hệ thống tu luyện khác với hệ thống tu luyện của yêu thú nhưng vẫn đem lại sức mạnh tương đương nên mới dần quật khởi.” “Từ đó nhân tộc cũng không còn coi mình là yêu thú nữa mà tự nhận là một giống loài khác hoàn toàn với yêu thú.” “Thời gian trôi qua, không còn ai nhắc về điều đó nữa nên nó dần bị quên lãng và nhân tộc vẫn luôn tin mình là một giống loài hoàn toàn khác.” “Đầu tiên khi đọc những điều này ta cũng không tin đó là sự thật nhưng sau khi suy ngẫm lại thì niềm tin của ta cũng dần bị lung lay.” “Trên thế giới này cũng có rất nhiều yêu thú vì huyết mạch cạn kiệt mà trở thành những con thú bình thường. Chúng cũng giống như nhân tộc, trở nên yếu ớt hơn so với các loài khác.” “Trên tấm da thú đó còn có phương pháp để nhân tộc có thể khơi dậy huyết mạch yêu hầu đang ngủ say.” “Sau khi trở thành hồn đế ta cũng không còn mặn mà với danh lợi cũng như tu luyện nữa mà ta đã lựa chọn rời đi.” “Ta đã đi rất nhiều nơi, đến mỗi nơi ta lại tìm những đứa trẻ chạc tuổi ngươi để thử nghiệm điều đó nhưng tất cả đều thất bại cho đến khi ta gặp ngươi.” “Ngươi là đứa trẻ cuối cùng ta có thể thử nghiệm, dù lần này có thành công hay thất bại thì ta cũng không thể thực hiện thêm lần nào nữa vì thọ nguyên của ta đã cạn” “Lôi tiền bối sắp c·hết sao?” Phá Thiên giật mình khi nghe thấy điều đó. Lúc này hắn mới để ý tới Lôi lão. Hắn cảm thấy sắc mặt Lôi lão có vẻ hư nhược, khí chất cũng khác xa so với khi hắn gặp. Nhìn Lôi lão lúc này như ngọn đèn đang cạn dầu vậy. “Không ngờ ngươi lại có thể thành công.” “Điều đó chứng tỏ những gì ghi trên tấm da thú kia đều là sự thật.” “Không ngờ thật sự nhân tộc cũng từng là yêu tộc.” Lôi lão nhìn lên trời thở dài nói. Sau khi nghe xong mọi thứ Phá Thiên cũng hiểu ra hết mọi chuyện, hắn cũng không ngờ nhân tộc cũng từng là yêu tộc. Giờ đây khi chính mình là thử nghiệm thành công thì Phá Thiên dù không muốn tin cũng phải tin đó là sự thật. “Thọ nguyện của ta sắp hết, trong thời gian còn sống ta sẽ cố gắng dạy ngươi cách chiến đấu cũng như cách để tiếp tục trở nên mạnh hơn.” “Việc ngươi đã thức tỉnh huyết mạch yêu hầu cũng như việc ngươi đã trở thành yêu thú tuyệt đối không được nói cho ai biết dù đó là người thân nhất của ngươi.” Lôi lão nhìn Phá Thiên nghiêm nghị nhắc nhở. “Chắc ngươi cũng biết hậu quả của việc ngươi trở thành yêu thú lộ ra ngoài chứ.” “Vâng.” Phá Thiên nuốt nước bọt cái ực. Hắn biết hậu quả việc hắn là yêu tộc bị lộ ra ngoài. Chắc chắn sẽ không ai tin những lời hắn nói và sẽ đuổi g·iết hắn tới tận cùng. “Tiền bối, không biết thọ nguyên của người còn bao lâu nữa?” Phá Thiên nhìn Lôi lão đầy đau buồn cùng tiếc nuối. Dẫu sao hắn cũng cùng Lôi lão ở với nhau một thời gian dài. Dù không quá thân thiết nhưng hắn biết điều đó là do tính cách của Lôi lão. Mặc dù Lôi lão luôn nói với hắn bằng giọng lạnh nhạt nhưng qua những hành động của Lôi lão hắn biết Lôi lão rất quan tâm tới hắn. “Thọ nguyên của ta còn khoảng hai tháng nữa là hết.” “Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng dạy cho ngươi tất cả những gì có thể để giúp ngươi sống sót cũng như trở nên mạnh hơn.” Lôi lão nói. “Vãn bối hiểu.” Phá Thiên cúi người cảm tạ. “Giờ ngươi hãy đi tắm đi, sau đó ăn tối rồi nghỉ ngơi.’ “Ngày mai ta sẽ lại tiếp tục huấn luyện ngươi.” “Những bài tập ngày mai chắc chắn sẽ khó khăn và khổ cực hơn trước rất nhiều.” “Không biết ngươi có chịu được không?” Lôi lão nghiêm khắc hỏi. “Vãn bối sẽ cố gắng.” Phá Thiên hồ hởi nói lớn. Sau đó Phá Thiên đi tắm rửa ở con suối gần đấy. Tối hôm đó hắn lại được ăn món thịt thú rừng nướng quen thuộc nhưng hôm nay Phá Thiên ăn rất nhiều. Hắn cũng không rõ tại sao hắn lại ăn nhiều như vậy. Có thể là do hắn đói cũng có thể là do hắn đã không còn là nhân tộc như trước đây.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.