Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên
Chương 36: Vân Sơn Thành
Tối đó Phá Thiên được Lâm Xuyên tiếp đãi rất long trọng, các món ăn đều là sơn hào hải vị.
Phá Thiên ăn rất nhiều, nhiều đến nỗi Lâm Xuyên cũng phải kinh hãi trước sức ăn của hắn.
Hôm sau hai người khởi hành tới Vân Sơn thành trên một con yêu mã mà Lâm Xuyên nuôi dùng để đi lại. Con yêu mã có tốc độ rất nhanh, chỉ mất một hôm là hai người đã tới Vân Sơn thành.
Khi tới nơi Lâm Xuyên tỏ ý muốn đưa Phá Thiên vào trong nhưng bị Phá Thiên từ chối khéo. Phá Thiên bảo sư phụ đã sắp xếp mọi thứ cho hắn nên không phiền tới Lâm thành chủ nữa.
Sau đó Phá Thiên cảm tạ Lâm Xuyên đã đưa hắn tới đây rồi mới đi vào trong thành.
Lâm Xuyên sau khi thấy Phá Thiên đã đi vào trong Vân Sơn thành thì mới cưỡi yêu mã trở về Thủy Nguyệt Thành.
Bên trong Vân Sơn thành, Phá Thiên bị sự xa hoa rộng lớn của nơi đây làm cho choáng ngợp. Vân Sơn thành có diện tích gấp vài chục lần Thủy Nguyệt thành. Nhân khẩu cũng phải tới mấy trăm vạn người.
“Tiểu Bạch, chúng ta tới Vân Sơn thành rồi.” Phá Thiên dùng thần niệm truyền âm cho Tiểu Bạch.
Trong thời gian ba năm Phá Thiên nhận ra hắn và Tiểu Bạch có thể nói chuyện với nhau thông qua thần niệm mà người ngoài không thể biết được.
“Đâu, đâu.” Phân thân Tiểu Bạch dần hiện ra bên cạnh vai Phá Thiên, hắn đưa mắt ráo riết nhìn khắp nơi.
Tiểu Bạch luôn dùng phân thân để xuất hiện ở thế giới bên ngoài vì phân thân của hắn chỉ có mình Phá Thiên nhìn thấy còn lại thì không có ai có thể nhìn thấy được. Khi xuất hiện ở dạng phân thân cũng làm hồn lực của Phá Thiên tiêu hao cực ít nên hắn có thể xuất hiện thời gian rất dài.
“Mỹ nhân, mỹ nhân. Tất cả đều là mỹ nhân.” Tiểu Bạch không thèm để ý tới đường phố mà chỉ dán mắt vào những nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang dạo bước trên phố. Hai mắt hắn rực sáng như mặt trời ban trưa, thiếu chút nữa là lòi ra ngoài.
“Ngươi có thể giữ hình tượng một chút không?”
“Hai mắt ngươi sắp lòi ra ngoài rồi kìa.” Phá Thiên có chút chán ghét khi nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Bạch lúc này.
“Việc gì phải giữ hình tượng cơ chứ. Có ai nhìn thấy ta đâu.” Tiểu Bạch hai mắt láo liên, nước dãi chảy dài. Hắn chỉ tiếc không thể tiến tới làm quen, cưa cẩm những mỹ nhân kia.
“Gần bốn năm trời sống trong nơi rừng hoang, quanh năm chỉ làm bạn với cây cỏ và côn trùng.”
“Hôm nay mới có cơ hội nhìn thấy nhiều mỹ nhân như vậy.”
“Ngươi nói ta làm sao ta có thể bình tĩnh được cơ chứ.”
“Nam nhân khi thấy mỹ nhân đều sẽ như vậy cả thôi.” Tiểu Bạch nói như đó là điều hiển nhiên.
“Mà sao ngươi lại không như vậy.”
“Lẽ nào ngươi không phải là nam nhân.” Tiểu Bạch hướng hai mắt về phí Phá Thiên như đang dò xét, nghi ngờ.
“Ta tất nhiên là nam nhân rồi.”
“Nhưng ta không phải là tên háo sắc như ngươi.” Phá Thiên tức giận nói.
“Vậy sao. Ta vẫn rất nghi ngờ về giới tính của ngươi đấy.” Tiểu Bạch vẫn dùng ánh mắt đó nhìn Phá Thiên.
“Ngươi.” Phá Thiên tức không nói lên lời.
Phá Thiên vừa đi vừa dùng thần niệm nói chuyện với Tiểu Bạch nên không may đụng phải một người đi trên đường.
Khi nhìn lại Phá Thiên thấy người hắn vừa đụng trúng là một nam tử.
Tên nam tử này cao hơn Phá Thiên một cái đầu, thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ thể cường tráng, lông mày rậm. Hắn đưa mắt nhìn Phá Thiên như nhìn một tên tiểu bạch kiểm yếu đuối.
“Mắt ngươi để dưới mông sao mà không nhìn thấy lão tử.” Tên kia xách cỏ áo Phá Thiên lên quát lớn.
“Đại ca, mong huynh hãy tha thứ cho tiểu đệ.”
“Tiểu đệ mới tới nơi này nên bị sự xa hoa ở đây làm cho choáng ngợp mới không nhìn thấy huynh.” Phá Thiên vội vàng xua tay, khuôn mặt hắn hiện lên sự sợ hãi nói.
Tên kia thấy dáng vẻ khúm núm hèn mọn của Phá Thiên làm hắn cảm thấy chán ghét, kinh tởm. Hắn vứt Phá Thiên ngã ra đường rồi quay đi mà không thèm nhìn Phá Thiên lấy một cái.
“Hừ, đúng là đồ hèn nhát.”
“Đa tạ đại ca rộng lượng bỏ qua.”
“Đại ca đúng là người tốt.” Phá Thiên quỳ dưới đất, đầu dập lia lịa nhìn trông cực kỳ hèn mọn.
Khi thấy tên kia đã đi xa thì trong dầu Phá Thiên lại vang lên một câu nói.
“Ngươi nhìn xem cái bộ mặt hèn nhát của ngươi có kinh tởm không.” Tiểu Bạch thấy bộ dạng khúm núm hèn mọn của Phá Thiên thì khinh bỉ.
“Có sao đâu.”
“Chỉ cần tên kia không ra tay đánh ta là được rồi.” Phá Thiên đứng dậy phủi bụi trên quần áo thản nhiên nói chuyện hắn vừa làm hết sức bình thường.
“Ngươi sợ tên kia sao.” Tiểu Bạch khích đểu.
“Tất nhiên là không.”
“Nhưng ta không biết rõ thực lực của hắn nên chưa thể động thủ ở đây được.”
“Nếu hắn là một hồn sư có thực lực cao cường hơn ta thì người chịu thiệt chẳng phải là ta sao.”
“Tốt nhất vẫn nên biết rõ thực lực của đối thủ, sau đó mới quyết định là đánh hay không.”
“Đây là một trong những điều được ghi trong kỹ năng sinh tồn mà sư phụ đã để lại cho ta.” Phá Thiên nói ra với khuôn mặt vô cùng bỉ ổi.
Kỹ năng sinh tồn là quyển sách có trong chiếc nhẫn không gian mà Lôi lão đưa cho Phá Thiên. Khi Phá Thiên kiểm tra xem trong chiếc nhẫn không gian Lôi lão đưa cho hắn có những gì thì hắn phát hiện có một quyển sách ở trong đó.
Hắn thích đọc sách từ nhỏ nên khi thấy quyển sách này hắn đã vô cùng vui sướng.
Quyển sách rất mới, vẫn còn thơm mùi mực chưa bay hết chứng tỏ nó mới được viết cách đây không lâu. Trên quyển sách có ghi bốn chữ “Kỹ năng sinh tồn.”
“Có lẽ Lôi tiền bối đã viết quyển sách này để cho ta.” Phá Thiên tự nhủ trong lòng.
Phá Thiên rất cảm động về điều đó. Hắn nghĩ quyển sách này ghi lại những kiến thức, kinh nghiệm cả đời Lôi lão đức kết về thế giới hồn sư nhưng không.
Khi Phá Thiên mở trang đầu tiên của quyển sách ra thì những dòng chữ được viết trong đó làm hắn vô cùng hoang mang mà phải gập quyển sách lại.
Hắn phải lấy tay dụi dụi mắt vài lần mới dám mở ra xem lại.
Trang đầu có nội dung là “Tẩu vi thượng sách”.
Khi gặp kẻ địch mạnh không đánh lại thì phải chạy.
Khi trộm xong một thứ gì đó cũng phải chạy thật nhanh.
Chạy chính là thượng sách.
Phá Thiên vội vàng lật các trang tiếp theo, rồi tiếp theo nữa. Nội dung trong các trang đều làm Phá Thiên cảm thấy kinh hãi.
Phá Thiên không thể ngờ một người thanh cao, đạo mạo như Lôi lão lại có thể viết ra được một quyển sách như vậy.
Nhưng rất may cho Phá Thiên là khi tiếp tục giở các trang sau thì hắn cũng đọc được một số điều mà hắn cảm thấy có ích.
Suốt ba năm hắn đã đọc đi đọc lại quyển sách đó rất nhiều lần. Người xưa có câu “gần mực thì đen gần đèn thì rạng” suốt ba năm hắn chỉ đọc quyển sách đó nên cũng dần bị nhiễm những điều được ghi trong quyển sách.
Sau khi giải quyết xong Phá Thiên liền tìm đến một tửu lâu.
Khi mới tới một nơi xa lạ, điều cần làm đầu tiên là phải nắm bắt những thông tin quan trọng về nơi đó. Mà nơi có thể dễ dàng thu thập thông tin nhất chính là tửu lâu và kỹ viện.
Phá Thiên không muốn tới kỹ viện nên hắn chọn tửu lâu là nơi để thu thập thông tin của Vân Sơn thành.
Phá Thiên dừng chân trước cửa một tửu lâu khá lớn. Sau đó hắn rảo bước đi vào trong tửu lâu, chọn một chỗ khá vắng người rồi ngồi xuống.
Tiểu nhị của quán thấy có khách vào vội vàng chạy tới tươi cười hỏi:
“Khách quan, ngài muốn dùng gì?”
“Quán chúng tôi có rất nhiều món ngon, sơn hào hải vị, rượu ủ thượng hạng đều có cả.”
“Không biết khách quan muốn thưởng thức món nào? Muốn thử loại rượu nào?”
“Cho ta một vài món là được. Ta không uống rượu.”
Phá Thiên lấy trong người ra một viên linh thạch để trên bàn nói:
“Ta mới tới nơi đây nên muốn biết một số thông tin về Vân Sơn thành.”
“Thông tin của ngươi có thể làm ta hài lòng thì ta sẽ thưởng thêm.”
Tên tiểu nhị thấy Phá Thiên để viên linh thạch lên bàn liền nhẹ nhàng đưa tay ra lấy. Hành động của hắn rất chuyên nghiệp như đã thực hiện rất nhiều lần:
“Tiểu nhân sẽ làm ngài hài lòng.” Tên tiểu nhị tươi cười nói.
Sau đó tên tiểu nhị đưa ra một loạt thông tin về Vân Sơn thành. Những thông tin mà tên tiểu nhị đưa ra làm Phá Thiên rất hài lòng.
Phá Thiên lấy thêm một viên linh thạch thưởng cho tên tiểu nhị. Tên tiểu nhị đưa tay đỡ lấy rồi cảm tạ Phá Thiên rối rít.
Phá Thiên sau khi dùng bữa xong liền rời đi.
“Vẫn còn một tháng nữa mới tới đại hội tuyển chọn đệ tử của Thanh Sơn tông.”
“Thời gian này ta cần phải đi tìm hiểu nhiều hơn về Vân Sơn thành mới được.”
Nói là làm, Phá Thiên bắt đầu công cuộc khám phá Vân Sơn thành.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay chính là ngày Thanh Sơn tông tuyển chọn đệ tử.
Rất nhiều người đã đổ về nơi diễn ra cuộc tuyển chọn. Một số người tới để tham gia cuộc tuyển chọn, một số thì tới để xem không khí náo nhiệt nơi đây.
Nơi diễn ra cuộc tuyển chọn có diện tích rất lớn. Ở giữa có một lôi đài, hai bên có hai tòa khán đài hùng vĩ đối diện nhau.
Phá Thiên cũng đã có mặt ở gần lôi đài. Hắn đã đăng ký và lấy danh ngạch để tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử lần này. Số thứ tự của hắn là một nghìn. Vậy là hắn phải đợi rất lâu mới tới lượt.
Mỗi năm ở Vân Sơn thành sẽ có hai cuộc tuyển chọn đệ tử. Một lần ở đầu năm do Thanh Sơn tông làm chủ, một lần vào cuối năm do Vân Lam tông làm chủ.
Mỗi cuộc tuyển chọn đệ tử đều cách nhau sáu tháng. Người tham gia tuyển chọn vào thời gian tông môn nào làm chủ thì trở thành đệ tử của tông môn đó.
Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ là người tham gia có tư chất quá cao khiến cả hai tông môn đều muốn tranh giành thì người đó có quyền lựa chọn tham gia tông môn mà mình muốn.
Mỗi lần tuyển chọn cũng có hơn nghìn người đăng ký tham gia.
Ở Vân Sơn thành có hai tông môn đó là Thanh Sơn tông và Vân Lam tông. Nghe nói trước đây hai tông môn này là một và gọi là Vân Sơn tông. Thành trì này cũng vì đó mà tên là Vân Sơn thành.
Nhưng không biết vì lý do gì mà hơn nghìn năm trước tông môn này tách ra làm hai và trở thành Vân Lam tông và Thanh Sơn tông như ngày nay.
Lúc này có tiếng ai đó vang lên bên cạnh lôi đài:
“Có người đang tới.”
Từ phương xa có một đoàn người đang bay tới địa điểm tổ chức tuyển chọn.
Khi tới nơi đoàn người liền đáp xuống khán đài có khắc chữ Thanh Sơn. Đoàn người có nam có nữ, ai cũng khoác trên người những bộ y phục có họa tiết tinh xảo. Trên thân thể mỗi người đều tỏa ra khí chất bất phàm.
“Là người của Thanh Sơn tông tới.”
“Lần này chủ trì là Hoa trưởng lão.”
“Ta nhớ lần gần nhất Hoa trưởng lão chủ trì cuộc tuyển chọn cũng đã hơn mười năm về trước.” Một tên đứng gần lôi đài kích động nói lớn.
Hoa trưởng lão được người kia nói đến chính là Hoa Hạ Cẩm, là một trong số những trưởng lão đứng đầu Thanh Sơn tông. Nàng mặc một bộ giống như chiến y màu đỏ, gương mặt xinh đẹp có phần mạnh mẽ và cương trực.
Hoa Hạ Cẩm sau khi đáp xuống liền đi tới chỗ ghế chủ tọa rồi quay người ngồi xuống. Những người đi cùng cũng ngồi vào những chiếc ghế còn lại.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.