Phá Thiên

Chương 41: Năng Nhặt Chặt Bị



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Chương 41: Năng Nhặt Chặt Bị Hôm sau khi Phá Thiên đi tới cổng thành như đã định thì đã thấy ba người hôm qua đều đã có mặt ở đấy. Phá Thiên tiến tới gãi đầu ái ngại nói: “Xin lỗi vì đã để các huynh phải chờ.” “Không sao. Chúng ta cũng vừa mới đến.” Trương Ba quay người lại nhìn thấy Phá Thiên thì cười đáp lại. “Mọi người đã đến đông đủ vậy chúng ta khởi hành thôi.” Vương Quảng cất tiếng nhắc nhở. Sau đó bốn người cùng nhau tiến vào trong rừng để tìm kiếm và săn giết yêu thú. Cả cuộc nói chuyện ngày hôm qua đều là Trương Ba nói, hai người Vương Quảng cùng Triệu Sơn đều không nói câu nào. Không biết do hai người ít nói hay người làm chủ là Trương Ba nên cuộc nói chuyện hôm qua cả hai đều không xen vào. Đội ngũ Phá Thiên cứ thế tiến sâu vào trong rừng. Trên cả đoạn đường cũng chỉ có Phá Thiên và Trương Ba trò chuyện qua lại vài câu, còn Triệu Sơn và Vương. Quảng đều không nói câu nào làm không khí có phần ngột ngạt. Sau khoảng ba, bốn canh giờ thì đội ngũ cũng đã tiến khá sâu vào trong rừng, nơi đây cách Vân Sơn thành khoảng chừng bốn, năm mươi dặm. Chỗ này là nơi yêu thú nhất giai thường xuất hiện và hoạt động.
Nhiều hồn sư mới trở thành hồn giả cũng đều chọn những nơi có yêu thú nhất giai hoạt động để có thể làm quen với việc chiến đấu với yêu thú. Khi đã quen thuộc rồi thì mới tiến vào sâu hơn, nơi mà yêu thú nhị giai thường sinh sống. Ba người kia đang đi thì đột ngột dừng lại. Phá Thiên không hiểu sao cả ba đều dừng lại nhưng khi thấy họ dừng lại thì Phá Thiên cũng dừng lại theo. Việc đột ngột dừng lại của ba người làm Phá Thiên sinh ra chút nghỉ hoặc cùng cảnh giác ở trong lòng. “Có yêu thú xuất hiện gần đây sao?” Phá Thiên giả vờ sợ hãi lùi lại, hai mắt đảo quanh như đang tìm kiếm yêu thú. “Không có.” Trương Ba thản nhiên đáp. Tất nhiên Phá Thiên cũng biết điều đó vì hắn có giác quan nhạy bén hơn người thường nhiều lần và hắn không hề cảm nhận thấy có bất kỳ dấu hiệu nào của yêu thú ở nơi này. Ba năm sống trong rừng ở Thủy Nguyệt thành Phá Thiên đã không ít lần chạm trán với yêu thú nhất giai, hắn cũng đọc rất nhiều sách về đặc tính sinh sống của các loài yêu thú nên hắn biết rất rõ đặc điểm cũng nhu vùng hoạt động của rất nhiều loại yêu thú. “Thật là may mắn.” Phá Thiên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. “Vậy sao các huynh đều dừng lại.” “Hay các huynh muốn nghỉ một lát cho đỡ mệt?” Phá Thiên giả vờ khó hiểu, sau đó hắn lại như chợt tìm thấy câu trả lời. “Tuy không có yêu thú nhưng có thứ khác để săn.” Triệu Sơn lúc này mới lên tiếng, ngữ khí có chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phá Thiên. “Có thứ khác để săn.” “Không có yêu thú, vậy lẽ nào ở đây có ma!” Phá Thiên co rúm người lại, tỏ ra vô cùng sợ hãi nhìn ngó xung quanh. “Cũng không phải ma.” “Mà chính là ngươi.” Vương Quảng nhìn Phá Thiên nhếch miệng cười lạnh. “Là ta.” “Sao lại là ta. Ta có phải yêu thú đâu?” Phá Thiên chỉ vào chính mình tỏ ra khó hiểu nhìn cả ba hỏi. “Nhưng ngươi có linh thạch, có đan dược.” Trương Ba nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy gian xảo, đôi mắt thèm khát nhìn vào chiếc nhẫn không gian mà Phá Thiên đang đeo trên tay. Giờ đây Phá Thiên đã rõ mục đích của ba tên này, bọn chúng muốn cướp nhẫn không gian của hắr và có thể là cả mạng của hắn. Những hồn sư mới tới đăng ký trở thành thợ săn chính là những con dê béo bở của bọn hắn. Những hồn sư này mới tham gia cuộc tuyển chọn và nhận được một lượng lớn tài nguyên do tông môn phân phát. Những hồn sư này còn quá non nớt, kinh nghiệm chiến đấu cũng như trải đời gần như bằng không nên họ rất muốn nhanh chóng gia nhập một đội ngũ đã có kinh nghiệm chiến đấu để đi theo học hỏi.
Chính vì nắm bắt được tâm lý những hồn sư trẻ đó mà những tên này sẽ chờ ở hiệp hội thợ săn để tiếp cận, giới thiệu và tỏ ra rất nghĩa hiệp khi mời những người mới này vào đội. Những con mồi này sẽ không mảy may suy nghĩ nhiều mà còn cảm thấy vui mừng, họ sẽ nhận lời tham gia và rơi vào cái bẫy mà bọn hắn đã giăng sẵn. Sau đó bọn hắn sẽ hẹn con mồi cùng đi săn yêu thú nhưng mục đích là đưa con mồi vào trong rừng để giết người cướp của. Phá Thiên không ngờ đều là nhân tộc với nhau mà có những người sẵn sàng dùng mưu hèn kế bẩn, ra tay giết người để cướp đoạt tài nguyên. Nhưng bọn họ không ngờ Phá Thiên không hề giống như những hồn sư trẻ tuổi kia. Phá Thiên giả vờ cố gắng tỏ ra bình tình nhưng sự sợ hãi lại hiện rõ trên mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn hỏi lại ba người như muốn bám lấy một hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng. “Chắc mấy huynh đang đùa với ta đúng không.” Phá Thiên vừa lùi ra xa ba người vừa nói. “Ngươi nghĩ sao.” Trương Ba cười lạnh. “Ngoan ngoãn đưa nhẫn không gian ra thì ngươi còn có thể giữ được mạng sống.” “Nếu không thì chỉ có con đường chết.” Trương Ba đưa tay lên cổ rồi cứa một đường ngang như đang đe dọa Phá Thiên.
Phá Thiên thấy hành động của Trương Ba liền ngã ngồi ra đất, cả cơ thể run lên bần bật. “Ta…ta chỉ có mỗi một cái nhẫn không gian này.” “Nếu đưa nó cho huynh thì ta lấy đâu tài nguyên để tiếp tục tu luyện và săn giết yêu thú.” “Đó là chuyện của ngươi ta không quan tâm.” “Nếu ngươi không giao ra nhẫn không gian thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của ngươi.” Trương ba gằn giọng đe dọa. “Trương huynh, chúng ta đều là nhân tộc. Sao huynh lại làm như vậy.” “Chúng ta phải cùng nhau chiến đấu với yêu thú ngoài kia chứ.” Phá Thiên cố gắng khuyên nhủ mong rằng có thể thay đổi suy nghĩ của Trương Ba. “Ngươi nói nhiều quá rồi đấy. Có lẽ ngươi không cần cái mạng nhỏ này nữa rồi.” Trương Ba không còn kiên nhẫn với Phá Thiên nữa, hắn sấn sổ tiến tới hòng cướp chiếc nhẫn không gian trên tay Phá Thiên. Phá Thiên thấy Trương. Ba tức giận xong tới bèn vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa nói: “Ta đưa, ta đưa.” “Chỉ mong Trương huynh hãy tha cho ta một mạng.” “Nhanh lên.” Trương Ba quát lớn. Phá Thiên vội vàng tháo chiếc nhẫn không gian đang đeo ở tay ra. Sau đó hắn đứng dậy bước từng bước run run tới chỗ Trương Ba. Tới nơi Phá Thiên run run cầm chiếc nhẫn không gian đưa cho Trương Ba. Trương Ba thấy Phá Thiên đưa chiếc nhẫn không gian ra thì hai mắt sáng lên, miệng cười tới mang tai, đưa tay ra toan cầm lấy. Vương Quảng và Triệu Sơn thì đứng bên cạnh vừa xem kịch hay vừa cười đắc ý. Chính vào lúc này hai mắt Phá Thiên lóe lên, hắn nhanh chóng phụ thể với Tiểu Bạch sau đó tung một cước như trời giáng vào hạ bộ Trương Ba. Điều thứ năm mươi ba trong kỹ năng sinh tồn “Giả trư ăn thịt hổ” Luôn luôn phải tỏ ra yếu đuối, sợ hãi trước mặt đối thủ để đối thủ lơ là để có cơ hội đánh lén thuận lợi nhất. “Bẹp.” Phá Thiên nghe rõ tiếng thứ gì đó bị vỡ nát. Trương Ba sau khi bị đá trúng vào hạ bộ liền nằm vật ra đất, hai tay ôm vào hạ bộ, hai mắt trợn tròn, mặt tái mét. Lúc này hắn cảm thấy rất khó thở và vô cùng đau đớn. Phá Thiên nhìn thấy hoàn cảnh của Trương B¿‹ lúc này liền rùng mình một cái mà tự nhủ trong lòng: “Chắc là đau lắm đây.” “Ngươi muốn chết.” Vương Quảng và Triệu Sơn tuy bị bất ngờ trước hành động đột ngột của Phá Thiên nhưng cả hai đều phản ứng rất nhanh. Hai người nhanh chóng định phụ thể với hồn thú để cho Phá Thiên một bài học. Nhưng Phá Thiên đã nhanh hơn họ một bước. Sau khi đá và hạ bộ Trương Ba, Phá Thiên nhanh như chớp tiếp cận Triệu Sơn mà tung quyền. Một quyền như búa bổ của Phá Thiên nhằm thẳng vào bụng Triệu Sơn làm hắn cũng nằm vật ra đất và không còn sức kháng cự. Phải biết lúc này Phá Thiên đang phụ thể với hồn thú mà Triệu Sơn thì không. Không có hồn lực hộ thể thì cơ thể Triệu Sơn cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút, làm sao có thể chịu được cú đấm như trời giáng của Phá Thiên. Hơn nữa sức mạnh cơ thể Phá Thiên tương đương với yêu thú, mặc dù không phải là loài mạnh nhất nhưng cũng mạnh hơn người thường gấp nhiều lần. Không những thế hơn một năm trước Phá Thiên đã đột phá và trở thành một yêu thú nhị giai nên sức mạnh cơ thể của hắn còn mạnh hon nhiều lần khi xưa. Sau khi hạ xong Triệu Sơn bằng một quyền, Phá Thiên nhanh chóng. xoay người tung một cú đá cực mạnh vào thẳng ngực Vương Quảng làm hắn bay xa mấy thước rồ đập mạnh vào một gốc cây và ngất tại chỗ. Điều thứ mười tám trong kỹ năng sinh tồn “Tiên hạ thủ vi cường” Luôn phải ra tay trước khi đã xác định người trước mặt sẽ là kẻ địch để lấy lợi thế. Càng ngày Phá Thiên càng cảm thấy những điều Lôi lão ghi lại trong cuốn “Kỹ năng sinh tồn. càng có ích. Cả ba tên đều không thể ngờ Phá Thiên lại đóng kịch giả vờ hèn nhát yếu đuối để lừa bọn hắn giỏi như vậy. Khi bọn hắn đang chìm đắm trong sự vui sướng thì Phá Thiên liền ra tay đánh lén ngay lập tức. Bọn hắn cũng không ngờ Phá Thiên khi ra tay lại quả quyết và mạnh bạo như vậy, không hề giống một tên hồn sư mới bước vào cảnh giới hồn giả mà là một tên hồn giả đã chinh chiến qua không biết bao nhiêu trận chiến mới có thể có được. Bọn chúng không biết mấy năm trước Phá Thiên đã có thể chiến đấu với yêu thú nhất giai. Hắn cũng không ngừng chiến đấu để rèn luyện bản thân mới có được ngày hôm nay. Chắc bọn hắn đã nghe lén cuộc nói chuyện của Phá Thiên với Lâm Thanh Thanh và biết Phá Thiên là một tên yếu ớt, có thể dễ dàng cướp đoạt nên mới đưa hắn trở thành con mồi. Cùng với tài diễn xuất quá tuyệt vời của Phá Thiên nên bọn hắn tin rằng Phá Thiên không. những là một tên yếu đuối mà còn ham sống. sợ chết. Điều đó làm bọn hắn không hề có chút phòng bị hay cảnh giác nào đối với Phá Thiên nên khi bị Phá Thiên đánh lén mới không kịp phản ứng như vậy. Thông tin không đủ đã chọn con mồi, cùng với sự thiếu cảnh giác đã làm bọn họ phải lãnh hậu quả vô cùng đau đớn như bây giờ. “Mấy tên tiểu nhân dám tính kế cướp nhẫn không gian của ta.” “May mà ta tài giỏi nếu không đã bị các ngươi cướp đi rồi.” Phá Thiên tiến tới chỗ Trương Ba rồi bồi cho hắn thêm một cú đá vào bụng cho hả giận. Trương Ba lúc này vẫn còn rất đau đớn nên không thể nói lên lời. Hắn chỉ biết đưa cặp mắt đầy căm giận lên trừng Phá Thiên. “Còn nhìn. Ngươi có tin ta móc mắt ngươi ra không.” Phá Thiên móc hai ngón tay lại rồi đưa đến trước mặt Trương Ba cảnh cáo. Nhưng lúc này hai mắt Phá Thiên liền sáng lên khi thấy chiếc nhẫn không gian mà Trương Ba đang đeo. Phá Thiên ngồi xuống bên cạnh Trương Ba rồi cười một cách bí hiểm. Trương Ba đau đớn nhìn Phá Thiên không biết tên này định làm gì tiếp theo. “Định cướp nhẫn không gian của ta.” “Vậy giờ ta cướp nhẫn không gian của ngươi.” Phá Thiên đưa tay ra giằng chiếc nhẫn không gian khỏi ngón tay Trương Ba nhưng Trương Ba đã nắm chặt tay lại không cho Phá Thiên lấy ra. “Chống cự, chống cự này.” Phá Thiên tức giận đứng dậy đạp liên tiếp vào hạ bộ của Trương Ba mà không chút lưu tình. Bị đạp liên tiếp vào hạ bộ làm Trương Ba không chịu đựng được nữa mà ngất đi. Thấy Trương Ba ngất đi Phá Thiên liền cúi người xuống và lấy chiếc nhẫn không gian đang đeo trên ngón tay Trương Ba ra. Sau đó hắn còn đưa ánh mắt tham lam, thèm khát nhìn sang Triệu Sơn đang ôm bụng gần đó nở một nụ cười đầy nguy hiểm hỏi: “Còn ngươi thì sao?” “Tự giác đưa ra hay là để ta dùng vũ lực.” Triệu Sơn có thể trông thấy những hành động hung bạo của Phá Thiên lên người Trương Ba làm Triệu Sơn vô cùng sợ hãi. Hắn vội vàng đưa tay có đeo chiếc nhẫn không gian ra để Phá Thiên lấy đi. “Ngoan ngoãn như thế có phải đỡ đau hơn không.” Phá Thiên vừa gỡ chiếc nhẫn không gian ra vừa cười nói. Sau đó hắn đi đến chỗ Vương Quảng bị ngất và lấy nốt chiếc nhẫn không gian còn lại. Phá Thiên cầm ba chiếc nhẫn không gian trên tay lẩm bẩm. “Năng nhặt chặt bị, điều thứ hai mươi ba trong kỹ năng sinh tổn” “Các ngươi cướp của người khác hôm nay ta sẽ cướp lại của các ngươi.” “Đây chính là của thiên trả địa.” “Đây chính là hậu quả mà các ngươi phải nhận khi đã làm biết bao điều xấu xa trước đây.” Phá Thiên nhìn ba tên kia nói lớn sau đó quay lưng rời đi.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.