Phá Thiên

Chương 7: Thần Đảo



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Trong đầu Phá Thiên hiện lên cảnh tượng kinh hoàng là hắn sẽ phải di chuyển trong rừng chỉ với một chiếc lá che đi phần hạ bộ. Sau đó là quá trình khế ước với hồn thú cũng trong tình trạng như này thì thật là khủng kh·iếp. Không biết có hồn thú nào chịu ký kết khế ước với hắn trong tình trạng này không. Chỉ cần nghĩ tới những cảnh tượng đó thôi đã làm cho Phá Thiên phải rùng mình. Mặt hắn méo xệch ra, nước mắt nước mũi như trực trào ra ngoài. "Tại sao ta lại rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ?" Giờ đây Phá Thiên nhớ đến những hình ảnh trước kia, khi hắn còn mặc trên người những bộ y phục mà đích thân mẫu thân chọn lựa cho hắn. Lúc đó hắn thấy mọi thứ đều rất bình thường cho đến khi rơi vào hoàn cảnh như hiện tại thì hắn mới thấy sự quý giá của mọi thứ trước kia. Trong khi Phá Thiên còn đang miên mang suy nghĩ thì một điều kì lạ đã xảy ra. Quanh thân Phá Thiên tự nhiên tỏa ra hào quang nhè nhẹ, hư ảnh bộ y phục hắn vừa nghĩ tới dần hiện ra trên thân thể đang trần như nhộng của hắn. Sau đó hư ảnh dần thực chất hóa và biến thành một bộ y phục bao phủ lấy thân thể hắn. Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm Phá Thiên không kịp phản ứng. Sau một hồi kinh ngạc thì hắn vội vàng lấy tay sờ vào chiếc quần. Hắn vô cùng ngạc nhiên vì cảm giác này vô cùng chân thực như kiểu hắn đang được sờ lên một chiếc quần thật vậy. Cảm giác vui sướng bắt đầu lan tỏa trong cơ thể hắn.
Hắn sung sướng vứt chiếc lá đang cầm trên tay lên trời, chiếc lá bay lên không trung sau đó từ từ rơi xuống đất. Hắn nhảy múa và cười lớn trong sự vui sướng tột cùng. "Ha ha ha, ta không cần ngươi nữa. Có y phục thật là tốt biết bao nhiêu." Hắn lặp đi lặp lại câu đó vài lần cho đến khi cảm giác đó dần lắng xuống thì lúc này hắn như nhớ ra điều gì đó. Hắn vung tay lên trời chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, sao mấy quyển sách giới thiệu về việc khế ước hồn thú mà phụ thân đưa cho ta không có ghi điều này." "Phụ thân, người bị mấy tên bán sách lừa bán cho mấy quyển sách nhái rồi." Phá Thiên đưa hai tay lên mồm làm thành một chiếc loa sau đó nói thật to vào đó như muốn để cho Nguyễn Phong có thể nghe thấy. "Nhất định khi trở về ta phải bảo chuyện này với phụ thân mới được." Phá Thiên tự nhủ trong lòng. Nhưng khi vừa nhắc đến phụ thân Phá Thiên lại như nhớ ra một việc. Phụ thân hắn cũng từng trải qua nghi lễ khế ước hồn thú, chắc chắc người cũng đã từng trải qua hoàn cảnh này rồi, nhưng tại sao phụ thân lại không nói cho hắn biết. "Phụ thân, tại sao người biết hết những điều này mà lại không nói cho Thiên nhi nghe. Người biết Thiên nhi sợ hãi như nào không hả?" Phá Thiên phẫn nộ trong lòng gào lớn trách móc Nguyễn Phong. Hồn Điện, Nguyễn Phong đang chăm chú dõi theo sự thay đổi của đồ án thì chợt như nhớ ra một điều gì đó. Hắn nhíu mày suy nghĩ: "Hình như ta đã quên nói một việc gì đó cho Phá Thiên thì phải?" Nguyễn Phong cố gắng suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra được là hắn đã quên không nói với Phá Thiên điều gì. "Thôi kệ, chắc là chuyện nhỏ ít quan trọng nên mình mới quên." Nguyễn Phong tặc lưỡi cho qua và tiếp tục tập trung nhìn vào đồ án. Quay lại với Phá Thiên, sau một hồi chửi bới kêu gào thì hắn cũng dần bình tĩnh lại. Hắn xem xét lại quần áo một lượt, thấy mọi thứ đã ổn thỏa thì bắt đầu nghĩ tới việc tiếp theo. Nhưng trước hết hắn muốn đi một lượt xem Hồn Địa là nơi như thế nào đã. Nghĩ là làm Phá Thiên bắt đầu công cuộc khám phá Hồn Địa. Nhưng khi chuẩn b·ị b·ắt đầu thực hiện hắn mới sực nhớ. “Hồn Địa rộng lớn như vậy đi bộ thì bao giờ mới xong.” “Nếu có thể bay thì tốt biết mấy.” Phá Thiên nhìn lên bầu trời thầm nhủ. Đột nhiên trong đầu Phá Thiên nhớ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra khi nãy. “Không lẽ ở nơi này có thể dùng ý nghĩ để làm một số thứ.” Phá Thiên chau mày suy nghĩ. Phá Thiên không chắc chắn về điều đó nên hắn muốn thử. Nếu điều đó xảy ra thì quá tuyệt vời, còn không thì hắn đành quốc bộ kiếm một nơi nào đó để thực hiện khế ước. Phá Thiên nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn dần hình thành nên cảnh tượng cơ thể hắn đang từ từ rời khỏi mặt đất và bay lên không trung. Đúng theo những gì hắn nghĩ, cơ thể hắn bắt đầu rời khỏi mặt đất và dần bay lên không trung. "Ha ha ha, thật sự ta có thể bay. Là tự ta bay chứ không phải dựa vào phụ thân như trước đây. Ta đúng là thiên tài mà." Phá Thiên mở hai mắt, cảm nhận từng luồng gió lướt qua cơ thể. Hắn cười lớn tự tán thưởng chính mình.
Sau khi bay vài vòng Phá Thiên bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ. Hắn lại nhắm hai mắt lại và nghĩ tới hình ảnh một con rồng vô cùng to lớn đang bay lượn trước mặt hắn và chờ được hắn khế ước. Hắn vừa nghĩ vừa cười, nụ cười đầy sự ham muốn và ti tiện. Nhưng khi Phá Thiên mở mắt ra thì hắn không thấy có con rồng nào trước mặt hắn cả. Hắn lắc đầu cười với cái suy nghĩ trẻ con vừa nãy của mình. Nếu việc khế ước với tuyệt phẩm hồn thú mà dễ dàng như vậy thì hồn sư sở hữu tuyệt phẩm hồn thú đã nhan nhản đầy đường chứ không hiếm như phụng mao lân giác. Sau đó Phá Thiên từ bỏ ý nghĩ điên rồ khi nãy và bắt đầu cuộc khám phá Hồn Địa của hắn. Hắn bay dần lên cao, bay qua cả các ngọn cổ thụ vĩ đại. Một khung cảnh rộng lớn, hùng vĩ mở ra trước mắt làm hắn không giữ được bình tĩnh, cơ thể hắn run lên, sự vui sướng lan tỏa khắp cả cơ thể. "Đây chính là Hồn Địa sao?" Phá Thiên lặp lại câu hỏi vừa nãy ở trong lòng khi được tận mắt chứng kiến sự rộng lớn của Hồn Địa. Những gì hắn nhìn thấy chỉ là một màu xanh bạt ngàn của các tán cổ thụ. Xa xa là những ngọn núi sừng sững, xung quanh bao phủ bởi sương mù làm ta cảm thấy như đang lạc vào chốn tiên lâm vậy. Theo như những gì Phá Thiên đã đọc được thì ở Hồn Địa cũng có rừng núi, đồng bằng, hoang mạc, sa mạc, băng tuyết, biển cả... như ở thế giới hắn đang sống. Những người thực hiện nghi thức khế ước sẽ được ngẫu nhiên đưa tới những khu vực khác nhau từ đó cũng có thể khế ước được những hồn thú khác nhau. Vậy mới biết Hồn Địa rộng lớn và thần bí tới nhường nào, mọi thứ đều vượt qua sự hiểu biết của nhân loại.
Ở Hồn Địa, hồn thú nhiều vô số kể, ở khắp mọi nơi đâu đâu cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hồn thú. Từ lang, hùng, hổ, báo, miêu, tượng, đại bàng, khổng tước, ưng, sa, kình, côn... nhiều loài mà ở thế giới của hắn cũng không hề có. Sau khi ngắm một lượt quang cảnh Hồn Địa, Phá Thiên từ từ ngẩng mặt lên, hai mắt chăm chú nhìn vào một thứ gì đó ở trên thiên khung kia. Ở giữa Thiên khung có một vùng đất rộng lớn đang bay lơ lửng ở trên không. Phần dưới được che phủ bởi những đám mây nhưng không hoàn toàn bị che lấp mà ẩn hiện càng làm cho vùng đất đó trở lên thần bí hơn. Những gì hắn thấy được chỉ toàn là đất đá lởm chởm ở phần đáy của vùng đất, còn ở bên trên có những thứ gì thì hắn hoàn toàn không biết. Không những hắn mà từ trước đến nay cũng không có ai biết bởi vì không ai có thể đặt chân lên nơi đây cả. Hắn chỉ biết mọi người gọi vùng đất này là Thần Đảo, là nơi nghỉ ngơi của các tuyệt phẩm hồn thú hay còn được gọi là các hồn thần thú. Theo như những gì Phá Thiên biết thì Thần Đảo là một vùng đất rộng lớn, thần bí nằm lơ lửng ở giữa thiên khung Hồn Địa. Thần Đảo cũng là một phần của Hồn Địa nhưng lại được tách biệt ra thành một vùng đất lơ lửng trên không. Không ai biết Thần Đảo tại sao lại xuất hiện ở đó nhưng có một điều kì lạ là mọi người khi đặt chân tới Hồn Địa, dù xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ khu vực nào thì chỉ cần ngẩng mặt nhìn lên trời thì đều có thể trông thấy Thần Đảo. Khi các yêu thú c·hết đi thì linh hồn của chúng sẽ được đưa trở về Hồn Địa, những linh hồn yêu thú này được nhân tộc gọi chung là các hồn thú. Các hồn thú trong Hồn Địa được chia mạnh yếu khác nhau tùy vào huyết mạch khi c·hết đi. Nói dễ hiểu thì yêu thú mạnh lên dựa vào việc chiến đấu, sinh tồn, và tăng lên cảnh giới, huyết mạch. Một số yêu thú có huyết mạch yếu kém thì cực hạn cảnh giới cũng bị giới hạn theo huyết mạch. Nếu muốn mạnh lên thì yêu thú đó phải không ngừng khai phát được huyết mạch tổ tiên. Còn có những yêu thú từ khi sinh ra đã mang trong mình huyết mạch tổ tiên nồng đậm thì chỉ cần có đầy đủ không gian, thời gian để phát triển thì đều có thể trở thành bá chủ một phương, là một tồn tại đỉnh cao trong giới yêu thú. Từ đấy nhân tộc cũng định ra cách phân chia hồn thú thành bốn phẩm là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm theo huyết mạch của mỗi loài. Dựa vào việc hồn sư khế ước với hồn thú phẩm chất nào mà có thể đánh giá sơ bộ được tương lai hồn sư đó sẽ đạt được thành tựu ra sao. Điều này cũng khá giống với việc phân chia huyết mạnh của yêu thú để đánh giá tương lai của yêu thú đó. Những yêu thú Khởi Nguyên hay được gọi là các thần thú, là những yêu thú đầu tiên xuất hiện trên thế giới, chúng mang trong mình huyết mạch cao nhất, mọi yêu thú xuất hiện sau này đều mang một phần huyết mạch của chúng. Những thần thú đó sau khi c·hết đi sẽ được trở về Hồn Địa và ngự trị ở trên Thần Đảo. Chỉ có những hồn thú có huyết cao quý mới có đủ tư cách được ở trên Thần Đảo. Nhân tộc gọi những hồn thú đó là tuyệt phẩm hồn thú, nói cách khác thì Thần Đảo chính là nơi tập trung của tất cả các tuyệt phẩm hồn thú ở trong Hồn Địa. Phá Thiên nhìn lên Thần Đảo với đôi mắt thèm thuồng. Hắn cũng muốn khế ước được với một đầu tuyệt phẩm hồn thú giống như Hàn Tuyết, khi đó hắn có thể đi tới đỉnh cao trong giới hồn sư. Hắn có thể cứu giúp được nhiều người dân thoát khỏi nanh vuốt của yêu thú, phụ thân hắn cũng sẽ cảm thấy tự hào về hắn. Nhưng việc khế ước với tuyệt phẩm hồn thú là điều không phải hắn muốn là được. Thần thú có sự kiêu ngạo của bọn chúng, bọn chúng không bao giờ chịu khế ước với một nhân loại tầm thường, trừ khi bọn chúng cảm nhận được tư chất bất phàm của nhân loại đó. Điều đó làm cho bọn chúng thấy có hứng thú và đồng ý khế ước với nhân loại đó. Phá Thiên nắm chặt bàn tay sau đó thở dài quay đi. Hắn biết nếu tư chất của hắn đủ bất phàm thì có thể đánh động tới sự hứng thú của bọn chúng. Nếu không thì có đứng đây lâu hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì. “Có lẽ cũng đến lúc thực hiện việc khế ước hồn thú rồi.” Phá thiên thầm nhủ trong lòng. Sau đó hắn bay đi tìm một chỗ trống để chuẩn bị thực hiện việc khế ước hồn thú của mình. Phá Thiên bay được một lúc thì tìm được một chỗ khá thích hợp để thực hiện việc khế ước. Đây là một bãi đất trống với những bụi cây không quá cao, trên mặt đất còn mọc chi chít cỏ. Hắn hạ dần độ cao xuống đến khi hai chân chạm lên mặt cỏ. Sau khi đã đứng vững trên mặt đất thì hắn bắt đầu đi đến vùng trung tâm của bãi đất trống. Khi tới trung tâm bãi đất, Phá Thiên dừng lại, hắn đứng lặng yên ở đấy, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đều. Hắn đang thả lỏng cơ thể, lấy lại sự bình tĩnh trước khi thực hiện nghi thức. Sao khi đã ổn đinh tinh thần, Phá Thiên bắt đầu bấm niệm pháp quyết mà phụ thân đã dạy cho hắn trước khi tới Hồn Điện. Sau khi pháp quyết hoàn thành thì từ trong mi tâm của Phá Thiên có một viên huyết cầu từ từ bay ra ngoài, đây chính là viên huyết cầu được tạo thành bởi giọt máu của hắn sau khi chạm vào viên đá màu đen kia. Khi linh hồn Phá Thiên dần tan biến thì viên huyết cầu đang được bao bọc bởi thứ ánh sáng thần bí kia cũng tan biến theo. Sau khi hắn tới Hồn Địa thì viên huyết cầu đã chui vào mi tâm của hắn và ở trong yên trong đấy. Đến khi hắn bấm niệm pháp quyết một lần nữa thì viên huyết cầu này lại từ trong mi tâm của hắn bay ra ngoài. Sau khi bay ra ngoài, viên huyết cầu lơ lửng ở trước mặt Phá Thiên. Lúc này hắn tiếp tục bấm niệm pháp quyết thì thứ ánh sáng thần bí lại một lần nữa xuất hiện từ bên trong huyết cầu. Thứ ánh sáng đó ngày càng khuếch chương, sau đó dần dần bao phủ lấy viên huyết cầu, viên huyết cầu cũng từ từ bay lên cao. Càng bay lên cao viên huyết cầu càng phát ra ánh sáng mạnh mẽ, mãnh liệt, rực rỡ hơn trước. Khi viên huyết cầu bay tới độ cao khoảng một dặm thì dừng lại và lơ lửng ở trên không trung.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.