Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên
Khi viên huyết cầu dừng lại trên không trung thì ở trên khắp Hồn địa có rất nhiều yêu thú như cảm nhận thấy thứ gì đó nên đồng loạt đứng dậy. Bọn chúng đều hướng ánh nhìn về chỗ Phá Thiên. Bọn chúng cảm thấy như có thứ gì đó đang thu hút, hấp dẫn bọn chúng.
Trên một ngọn núi xa xa, có một đầu cự lang toàn thân đỏ lửa, trên bộ lông đỏ rực xuất hiện những đường hắc văn làm cho nó càng thêm phần quỷ dị, khát máu.
Nó đứng trên một phiến đá cất cao giọng tru lên như muốn thị uy, khẳng định sức mạnh của mình.
Bên dưới là một bầy lang tộc có kích thước nhỏ hơn và không có những đường hắc văn đang phủ phục xuống đất như tỏ sự tôn kính với một bậc quân vương.
Trên một mỏm đá khác có một đầu yêu sư, trên thân b·ốc c·háy ngọn lửa đỏ rực. Bộ bờm hung đỏ tung bay trong gió làm hình ảnh của nó càng thêm lãng tử nhưng vẫn đầy sự mạnh mẽ, tôn nghiêm của một bậc đế vương.
Lúc này nó cũng đang gầm lên những tiếng mạnh mẽ như đang thị uy với những hồn thú khác.
Không chỉ dừng lại ở hai con hồn thú kia mà rất nhiều hồn thú có huyết mạch cao quý khác cũng đang từ từ tỉnh dậy và cất cao giọng của mình như muốn khẳng định sức mạnh của bản thân.
Khi những hồn thú cấp bậc này đã thị uy thì những hồn thú yếu hơn liền phủ phục xuống đất và không dám cất tiếng kêu nữa. Đây là sự áp chế sức mạnh đến từ những hồn thú mạnh hơn lên những hồn thú yếu hơn.
Lúc này Phá Thiên đứng ở dưới huyết cầu, hai tay giơ lên, hai mắt nhắm lại. Hắn đang cảm nhận những tiếng kêu của các hồn thú từ khắp bốn phương vang vọng lại.
Những tiếng kêu lúc đầu rất nhiều nhưng sau đó càng thưa thớt dần. Điều đó không làm cho hắn cảm thấy hụt hẫng mà còn làm cho hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Những tiếng kêu đấy thể hiện điều gì? Từ xưa đến nay, có không biết bao nhiêu người đi trước đã đúc kết lại những kinh nghiệm cho thế hệ sau.
Những tiếng kêu đó thể hiện cho sự đồng ý muốn khế ước của hồn thú với người làm nghi thức. Người có càng nhiều tiếng kêu thì thể hiện cho việc người đó càng có nhiều hồn thú đồng ý khế ước. Tiếng kêu càng lớn thể hiện hồn thú càng cường đại, mạnh mẽ, huyết mạch càng cao.
Nếu tiếng kêu phát ra từ Thần Đảo, điều đó thể hiện cho việc có tuyệt phẩm hồn thú đồng ý khế ước với người làm nghi thức.
Phá Thiên lúc này đang nâng nâng trong cảm giác vui sướng. Hắn không kìm chế nổi cảm xúc của bản thân lúc này mà cười to nói:
"Những tiếng kêu đầy sự mạnh mẽ kia chắc chắn được phát ra từ những thượng phẩm hồn thú. Không ngờ ta cũng có thể khế ước được với thượng phẩm hồn thú. Ha ha ha."
Tuy không thể khế ước được với tuyệt phẩm hồn thú giống Hàn Tuyết nhưng việc Phá Thiên có thể khế ước được với thượng phẩm hồn thú cũng làm cho hắn cảm thấy hài lòng. Hắn cũng không làm cho phụ thân hắn phải thất vọng.
Nhưng vào lúc Phá Thiên đang hưởng thụ sự sung sướng mà những tiếng kêu đồng ý khế ước của thượng phẩm hồn thú mang lại thì có một tiếng kêu xuất hiện từ trên thương khung mang theo sự mạnh mẽ, uy nghiêm của một giống loài cổ xưa vang vọng khắp không gian của Hồn Địa.
Khi tiếng kêu này xuất hiện thì những tiếng kêu trước đó đều đồng loạt dừng lại.
Lúc này cả Hồn Địa như chìm vào im lặng, chỉ còn đúng một tiếng kêu vang vọng không gian. Không, nói đúng hơn đây là tiếng ngâm của một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, một chủng tộc mang theo sự uy nghiêm, kiêu ngạo mà mọi chủng tộc khác đều không thể khinh nhờn.
Đó chính là Long tộc, một trong những tộc được xếp đứng đầu trong những thần thú khởi nguyên.
Ở một nơi đồi núi chập chùng, quanh năm nóng bức khiến cỏ cây cũng không thể mọc được. Nhưng đây lại là nơi ở lý tưởng nhất dành cho những yêu thú mang trong mình hỏa thuộc tính.
Bên trong một ngọn núi lửa có một hồn thú đang cuộn mình say giấc trên một phiến đá lớn, xung quanh phiến đá là những dòng dung nham nóng bỏng đang sôi ùng ục và tỏa nhiệt khí làm cho nơi đây trở nên nóng khủng kh·iếp. Nếu không phải là một hồn thú hỏa hệ cực mạnh thì cũng không thể nào sinh sống ở nơi đây được.
Hồn thú này có hình thể to lớn, dài gần trăm thước, mình giống rắn, quanh thân bao phủ bởi những lớp vảy màu đỏ như những mảnh kim loại được nung nóng ở nhiệt độ cao, vừa cứng rắn lại vừa nóng rực. Trên đầu nó là hai chiếc sừng như sừng hưu, hai chiếc râu dài, cổ có bờm như sư tử, tứ chi mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn.
Đây chính là một đầu Hỏa Long đang ngủ say, mỗi một nhịp thở của nó đều mang theo hơi nóng khủng kh·iếp có thể làm tan chảy mọi vật chất.
Đầu Hỏa Long này đang vùi mình trong một giấc ngủ thiên thu thì cơ thể nó bỗng nhiên rục rịch. Nó từ từ mở hai mắt ra, uể oải đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn về một hướng xa xôi. Đôi mắt nó sáng rực như có thể nhìn xuyên không gian, thấu vạn vật.
"Graooo" Từ trong cổ họng nó phát ra những tiếng kêu khủng kh·iếp. Không nó đang ngâm, tiếng ngâm của nó vang vọng khắp các ngóc ngách của Hồn Địa.
Tiếng ngâm của nó mang theo sự uy nghiêm, kiêu ngạo, mạnh mẽ và thần thánh của một chủng tộc từ thời thượng cổ. Chủng tộc đó là Long tộc, một trong số những chủng tộc đầu tiên xuất hiện trên vũ trụ này, lấy sức mạnh của chủng tộc áp đảo muôn loài, bễ nghễ bốn phương.
Ở đâu có Long tộc xuất hiện là ở đó muôn loài phải thần phục, mỗi khi Long tộc ngâm lên là các loài đều phải run sợ mà quỳ rạp xuống.
Sau khi tỉnh dậy nó đã có thể cảm ứng được rõ ràng hơn thứ đang thôi thúc nó là gì. Thứ đang thôi thúc nó là tên nhân loại kia.
Không, nói chính xác là quả cầu đang phát ra hào quang thần bí kia đang kêu gọi nó. Thứ đó như làm cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết, dòng máu thần thánh đầy sự kiêu ngạo của nó đã lặng im bao nhiêu năm nay.
Nó đến nơi này không biết đã bao nhiêu lâu, đến nó cũng không nhớ rõ. Mỗi một kẻ đến nơi này đều sẽ quên đi những kí ức khi còn sống, nhưng những bản năng, bản tính thì đều được giữ lại trọn vẹn.
Khi tới đây nó biết nhân tộc thường đến nơi đây để thực hiện một nghi thức gọi là khế ước hồn thú nhưng nó không quan tâm tới điều đó và luôn ngủ say tại ngọn núi này cho tới ngày hôm nay.
Nó cảm nhận được tên nhân tộc kia đang làm cháy lên nhiệt huyết của nó, nó cảm thấy có hứng thú với tên này và muốn được khế ước với hắn.
Tiếng ngâm vừa nãy của nó là tiếng báo hiệu cho những hồn thú khác là nó đã nhìn trúng tên nhân loại kia và tên kia là thuộc về nó, không một kẻ nào được tranh giành với nó.
Tiếng ngâm của đầu Hỏa Long sau khi vang vọng khắp nơi của Hồn Địa đã làm cho mọi hồn thú dưới Hồn Địa đều run sợ.
Đầu cự lang đang hung dữ chu lên từng tiếng dài để đe dọa mọi kẻ cạnh tranh nhưng sau khi nó nghe thấy tiếng long ngâm thì bốn chân run run, đầu chúc xuống, cả cơ thể nằm phục trên mặt đất, tai cụp về sau, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi, thần phục.
Đầu hỏa sư đang gầm lên những tiếng thị uy sau khi nghe thấy tiếng long ngâm cũng phủ phục xuống đất, gương mặt hiện lên sự thành kính.
Những loài chim đang cất cao đôi cánh bay lượn trên bầu trời cũng vội vàng bay thật nhanh về tổ hay kiếm một cành cây nào đó đậu tạm vào.
Những loài cá dưới nước cũng không còn bơi lội tung tăng nữa mà đều dừng lại.
Tất cả hồn thú sống trên Hồn Địa lúc này đều quỳ rạp xuống, tỏ rõ sự thành kính với một bậc thần vương vừa thức tỉnh.
Không một loài nào dám phát ra tiếng kêu nữa, đây chính là sự uy nghiêm của long tộc. Nó làm cho không gian Hồn Địa trở lên yên tĩnh lạ thường.
Không, vẫn có một thứ âm thanh đang phát ra từ không trung kia. Có một vật thể đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh, chẳng mất chốc nó sẽ rơi xuống dưới đất. Vật thể đấy vừa rơi vừa phát ra những tiếng như của nhân loại:
"Mẹ kiếp! Con chim c·hết tiệt! Ngươi dám thả lão tử từ trên trời rơi xuống. Lão tử có c·hết cũng hóa thành ma không tha cho ngươi."
Tiếng chửi rủa đan xen với tiếng long ngâm tạo nên một khung cảnh vô cùng đặc biệt.
Vật thể này là thứ mà con chim đang bay ở cuối chân trời kia thả xuống. Con chim này đang bay thì nghe thấy thấy tiếng long ngâm. Vì quá sợ hãi nên nó đã đánh rơi vật này lại rồi cứ thế bay đi, mặc kệ vật thể ấy đang ra sức chửi rủa nó.
Phá Thiên hai mắt chặt, tập trung tinh thần để thực hiện nghi thức thì cơ thể hắn bỗng nhiên run lên mãnh liệt, một cảm giác cực kỳ vui sướng lan tỏa khắp cơ thể và chuẩn bị bùng phát mạnh mẽ.
Hắn vừa mới nghe thấy tiếng long ngâm phát ra từ trên Thần Đảo. Chỉ có thần thú trên Thần Đảo cất tiếng kêu thì muôn loài mới im lặng. Vì không loài nào dám tranh phong với một đầu thần thú cả, chỉ có thần thú mới có tư cách tranh phong với nhau.
Nhưng việc hai thần thú tranh phong với nhau để giành quyền khế ước với một nhân loại là điều không bao giờ xảy ra. Đã là thần thú thì đều có sự kiêu ngạo riêng của mình, không chỉ vì khế ước với một nhân loại nhỏ bé mà hạ mình đi tranh giành với kẻ khác.
Chỉ cần một thần thú cất tiếng kêu báo hiệu sẽ khế ước với nhân loại thì các thần thú khác sẽ không bao giờ cất tiếng kêu nữa. Đây như là luật bất thành văn giữa những thần thú trong Thần Đảo với nhau.
Trong thâm tâm Phá Thiên giờ đây đang gào thét lên vì quá vui sướng. Cuối cùng hắn cũng khế ước được với một đầu thần thú, hơn nữa còn là một đầu Long tộc có thể sánh ngang với đầu Băng Phượng của Hàn Tuyết.
"Điều này không phải là mơ chứ?" Phá Thiên bắt đầu hoài nghi những gì đang xảy ra. Nhưng tiếng ngâm kia lại vang lên một lần nữa như khẳng định những gì đang xảy ra là thật.
"Đây chắc chắn là sự thật. Đây không phải là một giấc mơ vì làm sao giấc mơ lại chân thực như vậy chứ." Phá Thiên thầm nhủ trong lòng.
"Phụ thân, Thiên nhi cũng khế ước được với một đầu tuyệt phẩm hồn thú, Thiên nhi đã không làm người thất vọng. Từ nay người có thể tự hào về Thiên nhi rồi."
"Cuối cùng ta cũng đã trở thành một hồn sư, ta có thể thực hiện được hoài bão của mình rồi." Phá thiên nói trong sự vui sướng vô bờ.
Một lúc sau dưới chân Phá Thiên bắt đầu hiện lên hình đồ án giống với cái đồ án ở Hồn Điện. Đồ án bắt đầu tỏa ra hào quang bao phủ lấy cơ thể Phá Thiên, điều này chứng tỏ đã có hồn thú khế ước với hắn và hắn đang chuẩn bị rời khỏi Hồn Địa.
Thân hình Phá Thiên dần mờ đi, hòa cùng với ánh sáng của đồ án và tan biến khỏi Hồn Địa.
Trong một căn phòng của Hồn Điện, bốn người đang chăm chú nhìn vào một cái đồ án đang tỏa hào quang với tâm trạng khác nhau.
Thời gian đã trôi qua được một khoảng thời gian kể từ khi Phá Thiên bắt đầu tiến hành nghi thức khế ước tới giờ.
Nguyễn Phong im lặng đứng bên cạnh ba người kia, mắt nhìn chăm chú vào cái đồ án. Hắn không hề rời mắt khỏi nó từ lúc Phá Thiên thực hiện nghi thức tới giờ. Mặt ngoài hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên.
Thời gian trôi qua đã không sai biệt lắm, nghi thức cũng chuẩn bị đến hồi kết thúc. Nguyễn Phong càng thêm lo lắng cho Phá Thiên hơn. Hắn không biết Phá Thiên đã khế ước với hồn thú phẩm chất gì. Đây là điều mà hắn lo lắng nhất vào lúc này.
Phùng Nghị, Hàn Quân, Hàn Tuyết thì mặt vẫn bình thản chờ đợi thời gian nghi thức kết thúc.
Lúc này hào quang bao phủ đồ án đã bắt đầu nhạt dần và từ từ biến mất. Điều đó chứng tỏ nghi thức khế ước hồn thú của Phá Thiên chuẩn bị kết thúc.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.