Phá Thiên

Chương 9: Không Thể Nào



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên

Linh hồn Phá Thiên sau khi rời khỏi Hồn Địa sẽ được đưa trở lại thân xác. Lúc này Phá Thiên đứng giữa đồ án với nụ cười đắc ý trên môi. Hắn đang tưởng tượng tới khung cảnh mọi người khi nhìn thấy hồn thú của hắn xuất hiện. Một đầu Long tộc to lớn, mạnh mẽ, uy nghiêm uốn lượn trên đầu của hắn. "Không được, ta không thể xuất hiện với hình tượng như này được. Ta phải tỏ ra bình thản mới đúng phong phạm của một hồn sư đỉnh cao trong tương lai." Phá Thiên lấy hai tay ôm lên mặt lắc lư như muốn lấy lại bình tĩnh. Hắn tự nhủ trong lòng và thực hiện theo những gì hắn đang nghĩ. Hào quang dần mờ đi rồi tắt hẳn, mọi thứ ở bên trong giờ đây đã không còn bị che lấp nữa. Cả bốn người đều hướng ánh mắt chăm chú vào trung tâm đồ án để thấy được hồn thú mà Phá Thiên vừa khế ước được ở Hồn Địa. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bốn người đều không thể tin vào mắt mình. Bên trong đồ án, Phá Thiên đứng thẳng người, hai tay để sau lưng, vẻ mặt bình thản hơi ngước lên trên. Nhìn hắn lúc này rất có phong phạm của một hồn sư đứng ở đỉnh cao nhân loại dõi mắt xuống nhìn chúng sinh. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng làm cho bốn người không thể tin vào mắt mình là cảnh tượng ở phía sau Phá Thiên. Phía sau Phá Thiên lúc này xuất hiện một tên nhóc với mái tóc dài màu bạch kim. Đặc biệt là hắn không có nổi một mảnh vải che thân và đang nằm sõng soài trên mặt đất. Tên nhóc đó đang lồm cồm bò dậy, khuôn mặt vô cùng tức tối, mồm làu bàu mấy tiếng nghe không rõ. Nhìn hắn như kiểu vừa bị ai trêu tức xong.
Thần đảo, bên trong ngọn núi lửa, đầu Hỏa Long đang ngâm lên những âm thanh uy mãnh thì bỗng nhiên dừng lại. Nó hướng đầu về phía mà lúc nãy nó cảm ứng thấy có thứ đang kêu gọi nó. Nó có gắng cảm ứng với nơi đó nhưng không thể nào cảm ứng được. Thứ kia như đã biến mất hoàn toàn khỏi không gian nơi đây vậy. Lúc này nó biết đã có kẻ hớt tay trên của nó. Nó tỏ ra vô cùng cuồng nộ, một chân bóp nát mỏm đá đang đứng. Nó uốn mình bay lên trên miệng núi lửa và gầm thật lớn. Trong tiếng gầm chứa đựng sự phẫn nộ cùng lời đe dọa: "Tên nào. Là tên nào dám hót tay trên của ta. Thật không thể tha thứ được.” “Ta đã thông báo với muôn loài là tên nhân loại đấy là của ta vậy mà vẫn có kẻ dám hót tay trên. Đây là một sự sỉ nhục đối với long tộc bọn ta.” "Đừng để ta phát hiện ra ngươi, nếu không ngươi sẽ sống không bằng chết." Tiếng gầm của nó vang vọng khắp Hồn Địa làm cho muôn loài phía dưới đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tất cả đều nằm phục xuống cơ thể run lên bần bật. Bọn chúng biết lửa giận của một thần thú đáng sợ như thế nào. Đầu Hỏa Long bay qua bay lại trên miệng núi lửa, nó không ngừng gầm lên những tiếng kêu đầy phẫn nộ cùng đe dọa. Bay được một lúc thì cơn giận giữ của nó cũng dần hạ xuống. Nó biết lúc này đã quá muộn và không thể làm gì được tên đã hót tay trên của nó vì tên đó đã không còn ở Hồn Địa, hắn đã theo tên nhân loại kia rời khỏi nơi đây. Những hành động vừa nãy của nó chỉ để phát tiết cơn tức giận cũng như cảnh cáo với những hồn thú khác đang có mặt tại Hồn Địa rằng những gì nó đã nhắm tới thì đừng tên nào có ý tranh đoạt với nó, nếu không sẽ phải chịu lửa giận khủng khiếp từ nó. Sau khi phát tiết con giận xong nó liền hạ xuống phiến đá vừa nãy và chuẩn bị chìm vào một giấc ngủ dài khác. Nó sẽ ngủ cho tới khi nào lại cảm ứng được têr nhân tộc khác xứng đáng để nó chấp nhận khế ước. Hồn Điện, Phá Thiên sau một hồi thể hiện ra phong phạm của bậc cao nhân thì cũng dần trở về biểu cảm như ngày thường. Nhưng khi hắn mở mắt ra thì hắn thấy mọi người đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng kì lạ. Phá Thiên bắt đầu thấy có điều gì đó không đúng. Hắn thấy biểu cảm của mọi người đúng là đều đang vô cùng kinh ngạc nhưng những biểu cảm này không giống với những gì vừa nãy hắn tưởng tượng ra. Phá Thiên ngay lập tức ngửa mặt lên để chiêm ngưỡng đầu long tộc hắn vừa khế ước xem nó có hình dáng ra sao, thuộc tính gì, có mạnh mẽ như những gì hắn đã tưởng tượng hay không. Nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là trần nhà của căn phòng. Một cảm giác bất an bắt đầu hình thành trong đầu Phá Thiên. Hắn vội quay người nhìn xung quanh để tìm kiếm đầu long tộc kia đang ở chỗ nào. “Đầu long tộc kia đang trốn ở đâu mà lại không bay ở trên đầu của mình. Lẽ nào long tộc không bay như phượng tộc mà lại bò ở dưới đất.” Phá Thiên vừa lo lắng vừa thắc mắc trong lòng. Khi Phá Thiên quay người lại phía sau thì đập vào mắt hắn không phải một đầu long tộc to lớn mà lại là một tên nhóc khoảng chừng mười tuổi. Tên nhóc có mái tóc dài màu bạch kim, khuôn mặt anh tú, hàng lông mi cong vút, sống mũi cao, nước da trắng hồng. Vẻ đẹp của hắn khiến nhiều thiếu nữ cũng phải ghen tị. Phá Thiên khi mới nhìn thấy cũng không thể kìm lòng trước vẻ đẹp của tên nhóc kia mà phải thốt lên ở trong lòng “Tên này thật đẹp” nhưng rất nhanh hắn cũng lấy lại được bình tĩnh. “Tại sao tên nhóc này lại xuất hiện trong đồ án cùng với mình. Đầu long tộc đã đồng ý khế ước với mình đâu, tại sao không thấy xuất hiện ở đây” "Lẽ nào đây chính là hồn thú mà mình đã khế ước ở Hồn Địa.” Phá Thiên có dự cảm không lành về những gì đang diễn ra nhưng hắn không thể nào chấp nhận đây là sự thật. Miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm những câu vô nghĩa: "Không thể nào!"
"Không thể nào!" "Đây không thể nào là hồn thú của ta được. Rõ ràng ta đã nghe thấy có tiếng long ngâm phát ra từ trên Thần Đảo. Điều đỏ chứng tỏ đã có một đầu long tộc đồng ý khế ước với ta.” "Tại sao bây giờ lại thành ra thế này. Chuyện này là sao?" Phá Thiên muốn làm rõ chuyện này, hắn tiến tới trước mặt tên nhóc kia lúc này đã đứng dậy. "Nói, ngươi là tên nào?" "Ngươi đã giở trò quỷ gì với hồn thú của ta?" "Rõ ràng ta đã nghe thấy tiếng long ngâm phát ra từ trên Thần Đảo. Điều đó chứng tỏ có một đầu long tộc đã chấp nhận ta, muốn khế ước với ta. Tại sao bây giờ lại thành ra thế này?” "Ngươi đã giỏ trò gì với hồn thú của ta?" Phá Thiên chỉ thẳng mặt tên nhóc tóc bạch kim mà hét lớn. "Ta làm sao mà biết được, ta bị một con chim lớn thả từ trên cao xuống. Đến khi ta ý thức được mọi việc thì đã ở chỗ này rồi." "Ta còn không biết đây là đâu và ngươi là ai nữa. là.” Tên nhóc tóc bạch kim nhún vai tỏ ra vô tội.
Đúng vậy, tên nhóc tóc bạch kim này chính là vật mà con chim lớn kia đánh rơi vì sợ hãi khi nghe thấy tiêng long ngâm. Nhưng khi rơi xuống hắn lại rơi ngay vào quả cầu hào quang được tạo ra từ giọt máu của Phá Thiên. Mà khi hồn thú đồng ý khế ước với nhân loại sẽ bay tới và đi vào quả cầu hào quang đó. Khi cơ thể hồn thú đi hết vào bên trong quả cầu thì việc khế ước hồn thú và nhân loại sẽ diễn ra. Việc vô tình rơi vào quả cầu của tên nhóc tóc bạcF kim đã vô tình khiến cho hắn và Phá Thiên lập nêr khế ước với nhau. Sau khi khế ước đã lập thì tên nhóc đó cũng sẽ theo Phá Thiên truyền tống về thế giới thực tại và tạo nên cảnh tượng như bây giờ. "Mà đây là đâu? Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?" Tên nhóc tóc bạch kim ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quanh rồi hỏi ngược lại Phá Thiên. "Đây chính là Thiên Lam tinh, còn việc tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây thì làm sao mà ta biết được." Phá Thiên hằn học trả lời. "Không thể nào!" "Tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này chứ. Ta không muốn ở đây. Ta muốn trẻ về!" Tên nhóc tóc bạch kim sợ hãi hốt hoảng nói "Ngươi có cách nào có thể giúp ta trở về không?" Tên tóc bạch kim quay qua hỏi Phá Thiên. "Ta còn không biết làm sao ngươi tới được đây thì làm sao mà ta biết cách đưa ngươi trở về được chứ." Phá Thiên tức giận hét lớn. "Không, ta biết ngươi biết cách mà. Ta xin ngươi hãy chỉ cho ta cách để trở về.” Tên nhóc tóc bạch kim ôm lấy tay Phá Thiên cầu xin trong nước mắt. "Ta đã bảo không biết là không biết. Ngươi phiền quá đi." Phá Thiên hất tay tên nhóc tóc bạch kim ra, tức giận hét lớn. "Không, ta biết ngươi biết cách mà. Ta cầu xin ngươi đấy. Hãy chỉ cho ta cách quay trở về." Tên tóc bạch kim không từ b¿ ý định lại tiếp tục ôm lấy tay Phá Thiên cố gắng van xin, mong Phá Thiên có thể chỉ cho hắn cách quay trở về. Nhìn thấy cảnh tượng. trước mắt làm cho cả bốr người đều rơi vào cảm giác khó hiểu. "Phá Thiên, đây là hồn thú mà ngươi vừa mới khế ước sao?" Phùng Nghị tiến lại gần chỗ Phá Thiên cất tiếng hỏi. Phá Thiên đang mải tranh cãi với tên tóc bạch kim nên không hề để ý tới ai đang hỏi hắn. Hắn cũng không chịu chấp nhận sự thật là tên nhóc tóc bạch kim kia chính là hồn thú mà hắn vừa mới khế ước được. "Không phải, đây không phải là hồn thú của ta.” Phá Thiên không giữ được sự bình tĩnh mà nói lớn. “Hồn thú của ta phải là một đầu long tộc. Ta đã nghe thấy tiếng long ngâm phát ra từ trên Thần Đảo.” “Theo như ghi chép thì đầu long tộc đó đã đồng ý khế ước với ta. Còn tên nhóc này là ai ta hoàn toàn không biết. Nhưng ta chắc chắn đây không phải là hồn thú của ta." Phùng Nghị nghe thấy mấy câu trả lời của Phá Thiên liền nhíu mày suy nghĩ. Đúng là theo ghi chép để lại của tất cả những người đã từng khế ước với thần thú thì họ đều nghe được tiếng kêu của thần thú phát ra từ trên Thần Đảo. Điều đó là minh chứng cho việc có thần thú đồng ý khế ước với nhân tộc. Sau đó người khế ước chỉ việc đợi đầu thần thú đó rời khỏi Thần Đảo và bay vào trong quả cầu hào quang được tạo nên từ giọt máu của người khế ước. Khi toàn bộ thân thể hồn thú đều đi vào trong quả cầu hào quang thì khế ước bắt đầu hình thành và cả hai đều sẽ được đưa trở về thế giới hiện tại. Theo như những gì Phá Thiên nói thì hắn đã nghe thấy tiếng long ngâm từ trên Thần Đảo. Điều đó chứng tỏ là có một đầu long tộc đã đồng ý khế ước với hắn. Nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không như vậy. Đầu long tộc kia không. xuất hiện cùng với Phá Thiên mà thay vào đó là một tên nhóc tóc bạch kim xuất hiện ở đây. Điều đó chứng tỏ tên nhóc tóc bạch kim này chính là hồn thú mà Phá Thiên vừa mới khế ước được.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.