Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 18: Muốn sống...hay là chết !



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Mười mấy người tản ra càn quét từ mũi thuyền đến cuối thuyền, rất nhanh chóng lôi Lý Hổ đang say đỏ cả mặt ra boong. " Lão đại tìm thấy rồi, hắn bây giờ cũng sắp say thành heo c·hết " Quân Hạo đuổi đám người kia lại chỗ nướng cá, chính hắn xách cổ Lý Hổ lên. " Ừm " Phong Vũ khẽ gật đầu, kẻ hung ác thì không cần nhiều lời, lớp vảy cá bao phủ bàn tay, một quyền hung ác đấm thẳng vào ngực Lý Hổ. Phốc ~ " Ức " Quân Hạo lại xem liền nói: " Lão đại, hắn xỉu " " Chưa đủ " Phong Vũ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, găng tay không hài lòng, có lẽ trừng phạt quá nhẹ.
Hình phạt chưa đủ, phải hung ác hơn nữa nếu không thì kẻ g·ặp n·ạn sẽ là chính hắn. Tự gây nghiệt thì không thể sống ! Thôi thì sống c·hết có số đi thôi. Thoáng thở dài, Phong Vũ kêu người mang một sợi dây thừng tới liền trói Lý Hổ thành cái bánh chưng, sau đó lạnh lẽo ra lệnh: " Quân Hạo, mang hắn treo ở mũi thuyền, cứ nửa tiếng lại chìm xuống biển...đến sáng mới thả xuống, không c·hết là được còn lại ngươi tự giải quyết " " Cái gì ? " Quân Hạo suýt thì mất bình tĩnh trợn tròn mắt, thế này cũng quá hung ác. Dù cho có người trông coi thì đến sáng chắc chỉ còn lại nữa cái mạng, đáng sợ hơn nữa là lão đại còn vẻ mặt thở dài buồn lo. " Ta cũng không muốn làm thế đâu " Ngoài miệng là thế, trong lòng Phong Vũ lại là: Lại tốn thuốc chữa. Thuốc men, dược phẩm trong tận thế có giá cao lắm đấy. ... Lý Hổ cứ thế bị treo ở mũi thuyền đến sáng, nước biển đập vào mặt làm hắn mau chóng tỉnh rượu. Sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết cầu xin tha thứ vang vọng cả bầu trời đêm, nó dọa đám thủy thủ phải thề rằng đời này không dám say xỉn trên thuyền, kho chứa rượu cũng bị niêm phong. Phong Vũ biết chuyện chỉ muốn nói một câu: Đều do găng tay gây chuyện ! Ta thật sự không có nghiêm khắc đến thế, uống ít cũng không thành vấn đề. ... ... Đây là vùng biển lân cận đảo Nham Thạch, là địa bàn của một trong tam đại thế lực lớn nhất ở quần đảo Phong Nhật, Huyết Lang Bang ! Huyết Lang Bang chuyên dựa vào c·ướp đoạt để sống sót, ra tay tàn nhẫn, khát máu hung tàn, thậm chí có lời đồn về việc bọn chúng ăn thịt đồng loại chỉ vì tìm thú vui.
Dù sao không phải thế lực nào cũng giống hội Hắc Trùng có một đống thuyền đánh cả, cùng cả một cái thị trấn với nhiều ngư dân kinh nghiệm đầy mình, nên thật sự không thiếu thức ăn, thậm chí dư dả đi làm giao dịch. Là một thế lực hoàn toàn thuộc trận doanh tà ác, dưới trướng Huyết Lang Bang có vô số kể các nhóm k·ẻ c·ướp đoạt cỡ nhỏ. Chúng hoạt động trên danh nghĩa Huyết Lang Bang và phải cung cấp phí bảo hộ hàng tháng. Nằm cách đảo Nham Thạch bốn mươi hải lý về phía bắc là một cái đảo san hô khá nhỏ, cả cái đảo cộng lại chỉ bằng năm cái sân đá bóng, nhưng đây lại là cứ điểm của một nhóm k·ẻ c·ướp đoạt hơn hai mươi người. Là k·ẻ c·ướp đoạt, tất nhiên không phải thứ tốt, nhưng hôm nay chúng gặp số đen tám đời khi đụng trúng người không nên trêu vào. " A ! " " Ư, a, a !! " Giữa doanh trại ngoài trời, mấy chục tên cao to đen hôi nằm ngã ra đất kêu rên... Trên người chúng hiện lên từng cái triệu chứng ghê tởm, trên da những cái hạch sưng to bằng quả trứng gà lớn lên theo từng giây. Chúng phình ra tới một mức nhất định quả hạch lập tức nổ tung ở dưới da, biến thành những cục máu đen lan khắp cơ thể từng tên một.
Đau đớn kéo dài, chúng sẽ không c·hết ngay mà dằn vặt cho đến khi những đốm đen bao trùm toàn bộ thân thể. Nó giống một căn bệnh đáng sợ từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại là bệnh dịch hạch, nhưng sự thống khổ dai dẳng của nó lại càng giống một hình thức t·ra t·ấn do kẻ nào đó cố ý làm ra. " Muốn sống...hay là c·hết ? " Lúc này giữa doanh trại vang lên giọng nói khàn khàn khó phân rõ giới tính. Đó là một thân ảnh to lớn cao tận hai mét, toàn bộ thân thể bao trùm dưới lớp vải đen kịt đến tận đôi ủng trắng phía trên đầu đội cái mặt nạ quạ đáng sợ rùng rợn, trong tay hắn là một cây baton dài cắm vào đất, nó có chuôi khắc hình con quạ đen vươn cánh và phần đầu sắc nhọn. Đối diện kẻ mang mặc nạ quạ với chiếc mũi nhọn là một nữ nhân trợn trắng mắt, trên da thịt cô ta có vô số v·ết t·hương l·ở l·oét, đáng sợ hơn là tứ chi bị chặt đi đâu mất, chỉ còn chút hơi thở mong manh. Nhìn qua bếp lửa bên cạnh, trên vỉ nướng là hai cái chân cùng một cái tay cháy đen, cái tay còn lại đâu rồi thì khó mà nói được. Dưới câu hỏi của người mang mặc nạ quạ, nữ nhân vẫn im lặng không nói một lời. Mất máu quá nhiều, cộng thêm đau đớn thống khổ đến cực điểm đã khiến cho đầu óc cô ta trở nên mơ hồ không phân rõ thực tế và ảo giác. Trầm mặc vài giây, Kẻ mang mặc nạ quạ dùng đầu nhọn của baton đâm nhẹ vào cổ nữ nhân, một ít chất lỏng không khó tả chui vào mạch máu. Hắn lập lại câu hỏi: " Muốn sống...hay là c·hết ? " Khả năng cao nhờ chất lỏng không rõ đó, nữ nhân có lại đôi chút ý thức, nàng mấp máy môi như đáp lại, trong đôi mắt chỉ còn tuyệt vọng. " Vậy sao...thế để ta tiễn ngươi một đoạn đường " Giọng khàn khàn lại vang lên, lần này kèm theo chút cảm xúc. Bỗng nhiên, nữ nhân thấy không còn đau đớn như vậy, một lần nửa mở mắt ra không còn là địa ngục. Doanh trại biến mất, những con ác ma biến mất, hình ảnh chồng yêu hóa thành xác sống tan dần, đứa con gái bé bổng thân tàn ma dại trong đống dịch nhờn trắng đục cũng tan biến trong ký ức. Mọi thứ tàn khốc nhất trong tận thế đều bị xóa sạch, lần này, nàng thấy những người thân yêu nhìn về phía mình. Bọn họ nắm tay nhau đứng trên một đỉnh núi cùng ngắm hoàng hôn rơi xuống, cùng ngồi trên mộ bàn ăn vui cười chia sẽ những câu chuyện thú vị... Từng đoạn ký ức hạnh phúc nhất như bị ai đó cố ý lựa ra, cho nàng đắm chìm vào đó. " Tận hưởng đi, đây là sự nhân từ cuối cùng của thế giới tàn nhẫn này dành cho ngươi " Người đeo mặt nạ quạ khẽ nỉ non tự nói. Đồng tử của nữ nhân dần tan rã, thân thể cụt tứ chi thả lỏng, khi này, khóe miệng nàng bỗng lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Đúng thế, đây là nhân từ cuối cùng. Chất lỏng có thể giúp giảm bớt đau đớn hoặc cứu người, nhưng cũng có thể tạo ra ảo giác, để con người ta ra đi trong hạnh phúc. ... Óe oa ô ~ Bỗng nhiên, một tiếng kêu gọi quỷ dị vang lên từ hướng bãi biển. Áo choàng đen lơ lững lên không trung, người mang mặc nạ quạ biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã đứng trên một tảng đá lớn cạnh bờ biển. Bên dưới, một con hải cẩu có ba cái đầu với hàng trăm vết khâu trên cơ thể, nó to hơn ba mét, nặng gần một tấn...đang cố gắng lê lết thân thể to béo lên bờ. Vừa bò vừa kêu loạn, cái đầu bên phải còn dùng hai cái răng nanh ngậm một người, Là một nữ hài ? Người mang mặc nạ quạ nhanh chóng đi xuống. Hải cẩu thấy vậy lập tức thả nữ hài ra, khi này trên người nàng đã không còn dáng vẻ hình người, một chân một tay bị bẻ cong vài vòng, khuôn mặt có hàng trăm lỗ nhỏ như bị tạt acid, phần thân dưới nhiễm trùng cực nặng với nhiều bọng mủ. Nếu không phải ngực nàng còn đang yếu ớt phập phồng, thì ai dám tin nữ hài vẫn còn sống cơ chứ. Kẻ mang mặt nạ quạ nhìn sang hải cẩu. Ngươi tìm từ đâu ra ? "..." Đi bắt cá, ngang qua một bãi rác thải do tàu đắm dưới đáy biển, thì thấy nữ hài nằm bên trong ? Ra vậy...không đúng ! Tìm thấy dưới đáy biển ? Gần ngàn mét dưới đáy biển !?! Hắn nhìn chăm chú hải cẩu vài giây, xác định nó không bị ảnh hưởng bởi ảo giác nên nói mớ, thế là quay sang đánh giá nữ hài. Cầm baton đâm một phát cho nàng giữ vững tính mạng, cũng như bớt đau đớn. Để xem nào, Một tay một chân nát nhừ không còn một mảnh xương nguyên vẹn, da bị tổn thương cực nặng, nhiễm trùng máu nghiêm trọng, cơ quan sinh sản nát bấy triệt để... Với loại tổn thương này mà vẫn còn sống sót, thậm chí sống sót dưới đáy biển cả ngàn mét...đây là chuyện mà người bình thường, còn là một nữ hài có thể có thể làm được ? Không có khả năng ! Trầm mặc giây lát, giọng khàn khàn lại vang lên: " Ngươi muốn sống, vẫn là muốn c·hết ? " ...

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.