Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Toàn Dân: Bắt Đầu Chuyển Chức Quỷ Kiếm Sĩ
Chương 36: Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền
Hự!
Trần Nhân Tâm ngã nhào xuống đất sau khi vung thanh Quỷ Kiếm về phía trước, mọi giác quan của hắn bây giờ đã suy yếu hơn rất nhiều so với trước đây, thậm chí có thể nói hắn mất hết cảm giác trong việc cầm kiếm lẫn di chuyển.
Mỗi lần hắn bước đi, bước chân trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, tựa hồ đang cõng trên lưng cả một quả núi, mà việc cầm kiếm chẳng khác nào cầm ngọn núi trên tay, vừa nặng, vừa khó cử động theo ý nghĩ.
Hắn không biết chính xác mình đang gặp vấn đề gì, chỉ biết rằng khả năng sử dụng kiếm thuật gần như biến mất khỏi tâm trí hắn, ngay cả khi cố gắng làm theo bản năng, hắn cũng chỉ vung vẫy thanh kiếm như một kẻ mới học kiếm thuật. Nhưng hắn không từ bỏ, mỗi lần vấp ngã khi cố gắng vung kiếm, hắn liềr đứng dậy ngay lập tức, vung thanh kiếm về phía trước, cho dù nó không được thanh thoát, ít nhất thì hắn vẫn đang nỗ lực lấy lại cảm giác chiến đấu.
"Đáng ghét! Cánh tay không thực hiện theo yêu cầu của mình, cả cơ thể đều đang chống đối mình, chuyện quái đản gì đang xảy ra vậy?"
Trần Nhân Tâm sau bảy bảy bốn mươi chín lần vấp ngã rồi đứng lên, cái đầu lạnh nhanh chóng bị cảm giác bức bối chi phối, bắt đầu lẩm bẩm chửi bới, trông hắn khác xa hoàn toàn so với quá khứ, một con người luôn đặt nặng sự điềm tĩnh không kìm nén được cơn giận.
Huh?
Bỗng nhiên, hắn nhìn ra bên ngoài cửa chính, khung cảnh cả đoàn người mấy ngàn chuyển chức giả đang dàn trận, mọi hành động cử chỉ tiếp theo đều dựa trên quy luật nhất định, có sự nhất quán vô cùng hoàn hảo.
Bọn họ luyện tập qua trận đánh này vô số lần mới thực hiện hoàn hảo đến thế, thậm chí không trực tiếp tham gia hay đối mặt với trận pháp, hắn vẫn cảm nhận được áp lực tỏa ra cực kỳ kinh khủng, dường như có thể ép chết bất kỳ ai.
"Đây là Đội Cứu Thế trong truyền thuyết sao?"
Trần Nhân Tâm kinh ngạc thốt lên, hắn biết về Đội Cứu Thế, đơn giản mà nói thì đó là quân đội chính quy của Việt Quốc, những người thực hiện công tác bảo vệ nhân loại bên ngoài cấm khu, mỗi ngày phải huấn luyện nghiêm khắc và chiến đấu với quái vật cấp cao.
Để được trở thành một phần của Đội Cứu Thế, trước hết chuyển chức giả cần đạt cấp độ 50 và đã đột phá giới hạn, vì thuộc quân đội chính quy nên hầu như ai cũng có thể gia nhập, nhưng chịu được áp lực hay không lại là câu chuyện khác.
Hơn nữa, mỗi ngày Đội Cứu Thế có ít nhất năm đến mười người chết, kể cả cấp cao hay cấp thấp thì đều chết như thường, đối mặt với áp lực chỉ là một phần nhỏ, đủ khả năng đối mặt với cái chết mới là thứ tiên quyết quyết định bọn họ có được phép gia nhập.
Đa phần chuyển chức giả ở đây không quá xuấ: sắc, ngoại trừ những người lãnh đạo, hầu hết đều thuộc chức nghiệp Phổ Thông, có thể nói nơi này dành cho những người nỗ lực bằng cả tính mạng mình.
Tất nhiên đã được huấn luyện và trải qua tôi luyện trong thời gian dài, những chuyển chức giả Phổ Thông hoàn toàn đủ sức vượt qua những chuyển chức giả Tinh Anh, nếu bọn họ nỗ lực ở mức trung bình.
Trần Nhân Tâm nhìn thấy bầu không khi nghiêm túc và tràn đầy nhiệt huyết xung quanh bọn họ, bản thân vô thức đứng thẳng, tay cầm kiếm chĩa về phía trước, ánh mắt cực kỳ tập trung, hắn không muốn thua kém những người kém may mắn hơn mình.
Về cơ bản, Trần Nhân Tâm sở hữu chức nghiệp Ẩn, hiển nhiên nó hữu dụng hơn chức nghiệp Phổ Thông rất nhiều, và có phần nhỉnh hơn cả chức nghiệp Tỉnh Anh, không lý do gì để hắn phải thua kém bọn họ.
Đây không phải vấn để ép buộc hay so sánh phẩm chất chức nghiệp, chỉ đơn giản là nói về nỗ lực, sở hữu một chức nghiệp tốt và nhận được nhiều may mắn hơn người ta, thì phải nỗ lực gấp trăm lần để xứng đáng với những điều đó.
Có câu, "Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền" Trần Nhân Tâm khắc cốt ghi tâm những câu nói tương tự thế này vào tâm trí mình, dùng nó thúc đẩy bản thân cố gắng nhiều hơn, bây giờ là lúc thích hợp nhất để thể hiện rõ nó.
"Chỉ còn một tay không phải vấn đề gì nghiêm trọng, ngoài kia tồn tại những kẻ khiếm khuyết mạnh mẽ, chút thương tật này chẳng đáng bao nhiêu cả, mình phải vực dậy càng sớm càng tốt, để có thể chống lại những kẻ đang cố giết hại mình!"
Trần Nhân Tâm lẩm bẩm vài lời, hắn đã tự hứa với lòng không cho phép bất kỳ ai gục ngã khi họ ở bên cạnh hắn, và bản thân càng không được phép gặp bất kỳ vấn đề gì nếu nó không dẫn hắn đến cái chết.
Ngay lập tức, hắn vung mạnh thanh kiếm, đường kiếm sắc bén chém vào hư vô, liên tục chém một đường chéo từ phía trên bên phải xuống dưới bên trái, lặp đi lặp lại, cho đến khi hắn cảm nhận được cánh tay đang hoạt động theo ý nghĩ của mình.
Quá trình này diễn ra tận mười lăm phút đồng hồ, mỗi hành động đều giống hệt nhau, và khi hắn bắt đầu cảm nhận được nhịp độ mà hắn luôn ghi nhớ mỗi lần chiến đấu, thì cái cảm giác được điều khiển cơ thể mình theo ý nghĩ mới thực sự trở lại.
Đương nhiên để trở về trạng thái ban đầu cần nhiều thời gian hơn, hắn chỉ mới cảm nhận được một chút khác biệt, chưa hoàn toàn lấy lại sự tự tin và kiếm thuật mình đã rèn luyện qua, chí ít thì hắn vẫn không tồn tại suy nghĩ từ bỏ.
Hoạt động đi!
Trần Nhân Tâm thầm nghĩ một câu, ngay tức khắc hắn di chuyển về phía trước, vừa di chuyển vừa vung kiếm, chém ngang chém dọc đủ mọi hướng, cố gắng làm sao bản thân bắt kịp nhịp độ cao nhất.
"Phù... Hôm nay có vẻ không thể tiếp tục săn quái, cũng không biết bọn họ thế nào rồi..."
Hắn chợt nhớ tới những người đồng đội, thời gian gắn bó của bọn họ tuy rằng không lâu, nhưng trải qua cuộc chiến bán sống bán chết, ai nấy đều thay đổi cách nhìn về nhau, nếu tiếp tục chiến đấu, có lẽ sẽ trở thành một đội cực kỳ mạnh.
Tuy nhiên, chính vì bọn họ có cơ hội phát triển vượt bậc, trong khi bản thân hắn thì đang vật lộn với chính mình, việc hội ngộ cùng bọn họ trong khoảng thời gian tới thật sự rất khó khăn, không thể để một kẻ đến nhấc kiếm còn không nổi như hắn vào đội.
"Chậc, đột nhiên nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó làm gì, mình phải trở lại trong thời gian nhanh nhất để còn kịp thăng cấp.”
Hắn tặc lưỡi một cái, thành thật thì hắn cũng không mong tiếp tục đồng hành với bọn họ, linh cảm mách bảo hắn những điều tồi tệ nhắm vào hắn sẽ ảnh hưởng tới những người đồng đội, hai lần xuất hiện sự kiện kỳ dị, nhất định không phải trùng hợp rồi.
Sau đó, hắn tiếp tục vung kiếm trong vô định, thay vì mãi nghĩ đến những vấn đề mà bản thân mình không cáng đáng nổi, trước hết phải tập trung vào việc hồi phục về nguyên bản, còn tiếp tục đồng hành hay không phải dựa vào vận mệnh của bọn họ.
Khu đóng quân Đội Cứu Thế, đúng 22 giờ đêm.
Lúc này, những chuyển chức giả luyện tập bày trận liên tục từ chiều đến giờ cuối cùng đã dừng lại, bọn họ có khoảng thời gian nghỉ ngơi vào lúc 19 giờ, thời điểm đó Trần Nhân Tâm cùng bọn họ ăn uống, rồi quay lại làm tiếp công việc của mình.
Hắn ở phía trên quan sát toàn bộ khung cảnh bên trong căn cứ, ngoài khoảng thời gian nghỉ ngơi ra, hầu như tất cả mọi người đều huấn luyện, đến mức cơ thể mệt rã rời vẫn chưa có đấu hiệu dừng lại, phải đến tận bây giờ mới chịu kết thúc.
Chỉ là hắn khó hiểu một điều, bọn họ dành phần lớn thời gian để huấn luyện đánh trận, thì thời gian đâu mà bọn họ có thể thăng cấp, nhất là khi nơi này không hề tồn tại cổng dịch chuyển dẫn đến hầm ngục hay bí cảnh, vực thắm nào đó.
Hơn nữa, mặc dù bọn họ được nghỉ ngơi, nhưng hiện tại ai nấy đều thấm mệt hết rồi, tiến vào những khu vực săn quái hay thậm chí ra khỏi căn cứ cũng đều nguy hiểm, cơ thể mệt mỏi ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng chiến đấu.
"Tập hợp!"
Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông trung niên mái tóc bạc, đeo kính, mặc bộ áo dài màu xám, tay cầm theo một cây bút mực lớn kỳ lạ, trông như một loại bút cổ xưa, khi ông ta cất giọng liền tạo ra sóng xung kích lan rộng xung quanh căn cứ.
Ông ta là Ngô Vũ Đăng, chức nghiệp Pháp Sư Cổ Ngữ, Thăng Thiên Giả cấp 115, thuộc loại chức nghiệp Huyền Thoại, năng lực vô cùng đặc biệt, và cây bút mực ông ta cầm trên tay là vũ khí Huyền Thoại.
Trần Nhân Tâm nghe thấy giọng nói lập tức dừng lại việc luyện kiếm, hai mắt nhanh chóng chuyển hướng nhìn xuống, hắn tò mò muốn biết ông ta nói gì, một người tạo ra thứ sức mạnh chỉ bằng giọng nói chắc chắn rất mạnh mẽ.
"Như kế hoạch đã để ra, sáng sớm ngày mai, đúng sáu giờ sáng tất cả hãy tập hợp tại đây, chúng ta sẽ bắt đầu thực chiến bên ngoài cấm khu Tuy rằng việc này có thể dẫn đến nhiều nguy hiểm, nhưng đây là cách tốt nhất giúp các ngươi hoàn thiện đánh trận!"
"Tình hình hiện tại nhìn thì vẫn ổn định, chỉ là không ai biết ngày mai chuyện gì sẽ tiếp diễn, tốt hơn hết các ngươi nêr chuẩn bị tỉnh thần trước. Đối với việc đánh trận ngày mai cũng là một phần trong chiến dịch bảo vệ sự tồn vong của nhân loại, trách nhiệm này cao cả hơn tất thảy mọi thứ!"
"Chính vì vậy, ta hi vọng rằng các ngươi luôn nỗ lực hết sức, dù là hôm nay, ngày mai, hay tương lai, chỉ có nỗ lực thì chúng ta mới tìm thấy ánh sáng công lý trong màn đêm tăm tối suốt ba thế kỷ qua!"
Nghe qua những lời này, Trần Nhân Tâm cảm nhận được điều kinh khủng nào đó sắp sửa xảy ra, cũng ngầm mường tượng ra lý do tại sao bản thân liên tục dính vào những rắc rối khủng khiếp, ép hắn vào con đường chết.
Chẳng qua, hắn chưa nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ tin tức nào giống. với những sự kiện kỳ lạ mà hắn cùng đồng đội trải qua suốt hai ngày nay, hai sự kiện thay đổi hầm ngục đều nhắm vào hắn, chắc chắn một trăm phần trăm không phải trùng hợp.
Lần này hắn tự tin khẳng định điều đó, khoảng thời gian bản thân đang vật lộn với việc hồi phục, trong đầu hắn tồn đọng vô số suy nghĩ và nghi ngờ, trong số đó, hắn nghi ngờ việc có kẻ chủ mưu nhắm vào hắn.
Vì nếu như Á Thần hoặc kẻ đứng sau nào đó muốn hại chết Nguyễn Ngọc Anh cùng những người đồng đội, lẽ ra bọr họ phải gặp vấn đề rồi mới đúng, vả lại Nguyễn Ngọc Anh trước đó đã tiến vào Hang Xà.
Những người như Trần Bạch Vân, Vũ Xuân Hương, hay Quách Thành Danh đều đạt cấp độ 20 trước khi hắn cùng bọn họ trở thành một đội, mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi có sự xuất hiện của hắn.
Trần Nhân Tâm lặng người, quả nhiên vấn đề nằm ở bản thân hắn, nhưng hắn không hiểu bản thân có gì đặc biệt mà những kẻ mạnh mẽ kia lại nhắm vào mình, trong khi vẫn còn đó nhiều người mạnh hơn hắn.
"Quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất dài đấy, những ngày tháng tiếp theo cũng không còn bình lặng như hôm nay đâu, hãy cố gắng tận hưởng trước khi tai ương ập tới, và vực dậy tinh thần tiến về phía trước!"
Sau lời này, hơn ba ngàn chuyển chức giả di chuyển nhanh như chớp trở về ký túc xá trong căn cứ, tưởng chừng bọn họ mệt mỏi thì tốc độ cũng suy giảm, thế mới thấy khác biệt giữa hắn với bọn họ lớn tới mức nào.
Huh?
Bấy giờ, Trần Nhân Tâm bắt gặp ánh mắt của Ngô Vũ Đăng, ánh mắt sắc bén, chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến cho hắn như hồn phi phách tán, mạnh đến đáng sợ, may mắn là ông ta không làm gì khác ngoài nhìn hắn rồi biến mất vào hư vô.
Trần Nhân Tâm sững sờ mấy giây mới bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục vung kiếm vào không khí, tạm thời biết nhiều thứ quá ngược lại chỉ khiến bản thân hắn chịu thêm nhiều áp lực, chỉ nên tập trung vào việc hổi phục.
"Thời gian tới có lẽ mình phải ở đây khá lâu, nhưng như thế lại tốt, mình ở đây thì sẽ không ảnh hưởng tới những người đồng đội, cho dù Á Thần có xuất hiện, những người đó có thể đảm bảo an toàn cho mình..."
Trần Nhân Tâm lẩm bẩm vài lời, đối với hắn mà nói, tránh xa khỏi những chuyển chức giả cấp thấp là lựa chọn an toàn nhất, những kẻ nhắm vào hắn sẽ không tác động tới bọn họ, ngược lại Thăng Thiên Giả sẽ giúp hắn sống sót.
Tai họa sắp đến, mình phải hồi phục thật nhanh, để còn tiếp tục thực hiện nó!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.