Trở Về : Mọi Chuyện Lần Này Sẽ Tốt Hơn

Chương 9: Ma Thạch



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trở Về : Mọi Chuyện Lần Này Sẽ Tốt Hơn

Chương 9: Ma Thạch Đã bán xong ma thạch, việc bây giờ của Đức sẽ là lại đi mua thật nhiều ma thạch rỗng, nhưng lần này cũng không phải là để bán. Hắn cần ma thạch cho nhiều loại trận pháp sau này. Hiện tại Đức mới chỉ là một ma thuật sư cấp 1 thôi, mặc dù dùng được ma thuật nhưng uy lực không lớn, cộng thêm việc mạch ma lực mới này của hắn còn yếu, nếu l·ạm d·ụng ma thuật nhiều thì không tốt. Vậy nên, hắn sẽ tạm thời chủ yếu sử dụng ma trận thay cho ma thuật vào khoảng thời gian đầu, ít nhất là cho tới khi hắn lên đến cấp 3. Đặt một cuốc xe lên Hoàn Kiếm, Đức quay lại cửa hàng hôm qua. Nói mật khẩu ra một cách tự nhiên, Đức tiến lên tầng 2 để chọn đồ. Lại gom lấy cho mình 6 viên ma tỉnh, hay còn là những viên ma thạch rỗng, Đức cầm xuống. thanh toán. Vẫn là chủ trương nhanh, gọn, lẹ. Chủ quán vừa nhìn đống ma thạch liền báo giá. “3 triệu” Tiền trao thì cháo múc, Đức tay đưa tiền tay cầm đồ, rất nhanh hắn rời khỏi cửa hàng, nhanh chóng ra bến xe để về nhà.
Ma tỉnh mỗi viên cũng chỉ tầm 500k dao động thôi, mặc dù nếu một ma thuật sư dùng ma lực để biên một viên ma tỉnh thành một viên ma thạch cấp thấp để bán ra thì cũng lời được rất nhiều tiền rồi. Thế nhưng, ma thuật sư lại không chuộng cách đó, thậm chí có phần kì thị chỉ số thông minh củc những người kiếm tiền kiểu đó. Ma thuật sư vốn không thiếu tiền nhưng cũng không thiếu cách tiêu tiền, tiền bán ma. thạch tuy lãi nhưng cũng chẳng là gì so với khả năng tiêu tiền của ma. thuật sư. Hơn nữa ma thạch là loại mà muốn nhanh cũng không làm ra được. Đừng nghĩ Đức tạo được viên ma thạch kia chỉ trong vài tiếng là thấy dễ dàng, lý do duy nhất khiến Đức tạo thành công trong thời gian ngắn vậy là do sự thúc đẩy ma lực nhanh chóng của nghỉ thức thức tỉnh. Hay nói đúng hơn thì để tạo ra một viên ma thạch một cách nhanh chóng như vậy là phải dựa vào một nghỉ thức mà một đời người chỉ có thể làm một lần. Còn nếu trong điều kiện bình thường, nếu một ma thuật sư muốn tạo ra một viên ma thạch cho dù chỉ là cấp thấp, thì mz thuật sư cũng phải ôm một viên ma tỉnh cả ngày thậm chí là vài ngày không tách ra để có thể từ từ truyền ma lực vào viên ma tỉnh. Có nghĩa là để có thể tạo ra một viên ma thạch từ ma tinh thì một ma thuật sư sẽ phải ngồi đần ra ôm một viên đá ngày qua ngày chỉ để lời đâu đấy gần 4 triệu rưỡi. Đã vậy quá trình tạo ma thạch cũng khá cần sự tập chung, ma thuật sư sẽ phải truyền ma lực với một cường độ chậm chạp duy trì một cách ổn định, nếu lỡ truyền hơi nhanh hoặc hơi chậm so với cường độ đúng là viên ma tinh sẽ phát nổ. Ma tinh trong quá trình chuyển hoá thành ma thạch cực kì, cực kì nhạy cảm với sự thay đổi ma lực. Cũng vì nhạy cảm như vậy mà mỗi khi chuyển hoá ma tinh thành ma thạch chỉ có thể làm một viên một lần. Tổng kết lại là, một ma thuật sư sẽ phải ôm một quả lựu đạn không biết khi nào phát nổ trong vài ngày chỉ để tạo lên một viên ma thạch, mà nếu bán đi chỉ lời có vài triệu. Đương nhiên một vụ nổ kiểu thế cũng chả làm gì được một ma thuật sư cấp cao, thế nhưng ai rảnh đâu mà ngồi đợi một viên ma thạch, trong khoảng vài ngày đấy đi làm một cái nhiệm vụ nào đấy lấy nhẹ vài chục nghìn đô không ngon hơn à. Mà đối với một ma thuật sư bình thường thì ma thạch cấp thấp không có quá nhiều tác dụng, loại ma thạch cấp cao thì còn có thể dùng làm Tâm của vũ khí hoặc quyền trượng, chứ loại ma thạch cấp thấp kia thì gần như vô dụng. Những ma thuật sư duy nhất hay sử dụng ma thạch là những ma thuật sư hệ trận pháp hay còn gọi là ma trận sư, mấy kẻ này thường không chơi cast phép mà chỉ chơi ma trận, đa phần là thành phần ma lực không đủ để dùng ma thuật lâu dài nên mới phải dựa vào ma trận, đương nhiên cũng có thành phần ma. trận cuồng. Những kẻ như vậy mới cần ma thạch để dùng cho trận pháp. Mặc dù nói là cần nhưng những kẻ này cũng sẽ không đi mua ma thạch, mua một viên cấp thấp gần 5 triệu VND thế thì thà mua ma tinh về tự làm còn hơn. Trừ trường hợp ma trận cần quá nhiều ma thạch mà ma trận sư đó không đủ thời gian để tự làm ma thạch thì mới phải đi mua, mà trường hợp đó thì cực kì hi hữu, ai biết được là mấy thằng cha đó tàng trữ bao nhiêu ma thạch, thiếu được mới là lạ. Nếu như những ma thuật sư duy nhất cần đến ma thạch lại không cần phải đi mua ma thạch vậy thì tiệm vàng mua ma thạch về bán cho ai? Đương nhiên là những bên sở hữu ma trận nhưng không có ma trận sư toạ trân rồi, ví dụ như là ma trận phòng vệ ở văn phòng quốc hội chẳng hạn. Thứ đó chỉ cần cắn ma thạch để duy trì thôi, không cần thiết phải có ma trận sư để kích hoạt ma trận, vậy nên chính phủ cũng không tiếc tiền mà đập ma thạch vào. Đức mua được 6 viên ma tinh, có lẽ sẽ tốn của hắn đâu đấy vài ngày thậm chí là cả tháng nếu muốn biến 6 viên ma tinh này thành ma thạch, tốn thời gian cực kì, thế nhưng biết sao được, thực lực hắn chưa đủ thì phải dùng đến cách này thôi. Nếu không dùng ma trận thì Đức cố hết sức cũng chỉ tung ra được một ma thuật đủ để gây cho một ma thuật sư cấp 3 bị thương rồi Đức cũng sẽ lăn ra vì thiếu ma lực, thế nhưng nếu dùng ma trận thì hắn có thể so kèo với một ma thuật sư cấp 4, bất lợi chỉ là hắn cần thời gian để chuẩn bị thôi. Ngồi trên xe buýt hơn 3 tiếng, cuối cùng Đức cũng về đến quê, lại tốn thêm chục phút để đạp xe, Đức rốt cục cũng về đến nhà. Bây giờ đã là gần 6 giờ tối, Đức vừa về thì thấy được mẹ hắn ở trong bếp đang nấu cơm. Vội vàng cất đồ lên phòng, Đức nhanh chóng xuống giúp mẹ hắn nấu cơm. “Thưa mẹ, con mới về” Đức lên tiếng khi bước vào phòng bếp, thấy con trai về mẹ hắn cũng rất nhanh trả lời lại “Về rồi đấy à, hộ mẹ nhặt chút rau đi”
“Vâng ạ” Cũng không phải là những lời gì đặc biệt, cho dù đối với Đức thì ở lần này quay lại, được nhìn thấy mẹ hắn lần nào cũng khiến hắn xúc động hết, thậm chí là có phần cay cay khoé mắt. Thế nhưng đối với mẹ hắn thì nay cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi, cùng lắm thì là con trai bà về hơi muộn một chút, cũng không có gì đáng để quan tâm. Có khi nồi canh cua bà đang nấu còn đáng để tâm hơn việc gặp Đức bây giờ, dù sao thì con cái ngày nào chả gặp, còn canh cua ngon chắc tuần mới được ăn một bữa. Không để không khí yên lặng quá lâu, Đức mở lời “Mẹ, khi nào thì bố về ạn “Ông ấy bảo cuối tuần, nhưng chắc chè chén với mấy anh em của ông ấy xong thì cũng phải đầu tuần sau” Nghe vậy, Đức cũng có hơi trầm xuống, hắn cũng đã quá lâu không thấy bố hắn rồi. Kiếp trước, Đức và bố hắn không quá thân, thế nhưng kể từ sau khi mất ông hắn mới thấm được việc không có bố nó khó chịu thế nào. Bố hắn không ở đó làm trụ cột của gia đình thì mẹ hắn cũng suy sụp đi rất nhiều, một khoảng thời gian dài mẹ hắn không thích ăn gì, bà buồn đi trông thấy, nếp nhăn cũng xuất hiện nhiều hơn, thậm chí nhiều lúc Đức cảm thấy chỉ cần hắn không để ý mẹ thôi là bà sẽ đi gặp bé mất. Mẹ tuy là nóc nhà che chở hắn bao lâu nay, thoả là một nữ cường nhân, thế nhưng nhà không có trụ cột thì làm sao mà nóc nhà có thể được đưa lên, việc bố mất đã ảnh hưởng quá nhiều đến mẹ đồng thời cũng ảnh hưởng nhiều đến Đức.
“Sao tự nhiên lại hỏi bố?” Nghe mẹ hỏi vậy, Đức cũng nhẹ nhàng trả lời lại “À, con có hơi nhớ bố, không biết bố đi làm xa có an toàn không?” Quay sang nhìn con trai mình với ánh mắt khó hiểu, mẹ Đức cũng chỉ cười rồi trả lời “Góm, ông cụ non, bố anh làm cái nghề đấy mấy chục năm rồi, chả sao, anh lo làm gì, lo cho cái bằng tốt nghiệp của anh trước đi” “Hì hì, dạ vâng” Nghe mẹ nói vậy, Đức cũng chỉ biết cười trừ, mẹ hắn trước giờ không hay nói về bố, bà có lo cho ông chứ, thế nhưng công việc ông như vậy bà cũng không thể nào thay đổi gì, và cũng không thể suốt ngày nghĩ về ông được, bà còn công việc của mình mà. Đức hắn cũng không có vấn đề với phản ứng của mẹ, hắn chỉ vui khi thấy bà vẫn vui vẻ như vậy, kiếp trước có nhiều việc xảy ra mà nụ cười của mẹ hắn đã biến mất rất lâu, kiếp này được thấy lại. Sâu trong tâm, Đức muốn lần này phải triệt để bảo vệ lấy nụ cười của mẹ hắn.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.