[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân
Chương 33: 29
Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân
Nhân Mã hơi rùng mình.
Cái lạnh tê tái của mùa đông luôn thật đáng sợ, co người trong chiếc áo măng tô đen chịu đựng từng đợt gió lạnh thổi qua. Cậu ngước nhìn tòa nhà trước mặt, trong lòng thầm cảm thán.Này, này, đây mà là nhà à? Nó rõ ràng là biệt thự mà. Nhân Mã tặc lưỡi, thời buổi tấc đất tấc vàng như hiện nay mà biệt thự này lại được xây theo phong cách biệt thự vườn trên cả một mảnh đất rộng lớn. "Ngôi nhà" được sơn một màu trắng tinh, trắng đến đáng căm phẫn, vô cùng nổi bật trong cái không khí mùa đông u ám. Biệt thự này tốn không ít tiền của đâu. Máy bộ đàm gắn bên cửa lúc này phát ra tiếng nói của một người đàn ông: "Xin hỏi ai vậy?""Cháu là bạn của Song Tử, Nhân Mã.""Cậu một chờ chút."Nhân Mã là người khá yêu thích các công trình kiến trúc, thời gian rảnh cậu thường đi khắp nơi thăm thú. Thành phố này cậu cũng đã đi được gần hết rồi, chỉ còn Royal Town chưa có dịp đến mà thôi. Đó dù sao cũng là khu thượng lưu, hơi bất tiện với "dân thường" như cậu. Các loại kiến trúc độc đáo về nhà cửa, thành phố này không hề thiếu nhưng khoa trương thế này thì không nhiều.Song Tử đã phải ngồi 3 tiếng đồng hồ ở tư thế cơ bản như vậy, ngày nào cũng như thế cho đến khi cô nhóc đó nhận ra khóc lóc thế nào cũng vô ích, nếu không ngoan ngoãn học đàn cô sẽ chẳng thể đi chơi được. Đến tận bây giờ, Song Tử đã trở thành thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp, mọi người luôn nhìn thấy tấm lưng mảnh mai dù ngồi ở tư thế nào cũng luôn thẳng tắp tựa như đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.Song Tử quan sát Nhân Mã điều chỉnh tư thế, cậu ta đúng là có nghe cô nói. Khi đứng dậy cô cố ý dịch chuyển ghế ngồi một chút, cậu ta cũng đã chỉnh lại cho song song với cây đàn. Cậu ta tập trung như vậy, dáng vẻ của một playboy chẳng hiểu vì sao đã chuyển thành một nghệ sĩ lãng tử khiến người đối diện phải ngẩn ngơ. Trong một tích tắc nào đó, Song Tử có ảo giác tấm lưng vững chắc kia dường như rất đáng tin tưởng.
Cô giật mình vì chính suy nghĩ của bản thân, phải chăng chơi với Sư Tử nhiều quá nên nhiễm tính nghệ sĩ của cậu ta? Một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế cũng có thể tự biên tự diễn ra biết bao nhiêu thứ.Thực ra, Song Tử đã tiếp xúc với Nhân Mã được một tháng rồi, ngày nào đến lớp cũng nhìn thấy cậu ta muốn phớt lờ cũng khó. Công bằng mà nói, Trịnh Nhân Mã là một người bạn không tệ.Trước đây cô chỉ biết cậu ta qua những lời đồn trên Confession và lời Thiên Cầm kể, tự nhiên đã mặc định cậu ta hoàn toàn không có bất kỳ điểm tốt nào. Thực tế thì, lực học của Nhân Mã rất tốt, chơi thể thao cũng thuộc hàng nổi bật trong trường, cậu ta hoạt bát, sôi nổi với một đôi mắt rất đặc biệt mà Song Tử chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ một người con trai nào khác.
Sư Tử có một đôi mắt rất lạnh để che đi biểu cảm thực sự bên trong.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, là nơi mà tính cách con người hiện lên rõ nhất, Song Tử vẫn luôn nghĩ như thế.Chính Nhân Mã cũng không hề biết được ánh mắt của mình như thế nào, rất lâu về sau, Nhân Mã không biết nên buồn hay nên vui vì ánh mắt của bản thân mình nữa.Song Tử nhìn xuống phía dưới, chân của Nhân Mã đặt trên mặt sàn, chân phải hơi choãi ra phía trước, cảm thấy không đúng: "Khoan đã, lúc nãy tôi không hề nhắc qua việc để chân. Nhân Mã rõ ràng là cậu có biết về nó."Nhân Mã nhìn sang Song Tử: "Làm gì có tôi tùy tiện để thôi. Ai biết là đúng hay sai chứ?"Nhân Mã cảm thấy đối diện với Song Tử cậu chẳng thể nào nói dối nổi: "Được rồi, thì trước đó tôi cũng phải tìm hiểu qua mà. Hơn nữa tôi chỉ nói là tôi chưa bao giờ chơi piano chứ đâu có nói không biết gì về nói, đúng không?"
"Sao không nói ngay từ đầu hả?"Nhân Mã cười vô cùng tự nhiên: "Thôi nào, có người dạy vẫn hơn chứ."Không khí trong phòng rất ấm áp, những nốt đàn chậm rãi vang lên, ngắt quãng, xen vào đó là một giọng nữ dịu dàng và một giọng nam đầy từ tính. Một người nói, một người nghe chẳng biết vì sao tâm trạng lại dễ chịu như thế.Thời gian cứ thế trôi đi không ai để ý cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Người quản gia mở cửa bước vào: "Tiểu thư, thiếu gia Sư Tử đến tìm cô."Nhân Mã nghe đến tên Sư Tử ngón tay đặt trên những phím đàn lập tức cứng lại, hàng loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu. Rốt cuộc thì hai người bọn họ là bạn bè đến mức nào mà có thể tự nhiên đến nhà nhau như thế. Cậu tìm hiểu được, ở D.S Song Tử và Sư Tử chính là cặp đôi đẹp và được nhiều người ủng hộ nhất.
Hai người bọn họ từ năm lớp 10 đã là một đôi vô cùng được ngưỡng mộ, thái độ im lặng nhưng lúc nào cũng đi cùng nhau như hình với bóng làm đa số người ta nghĩ rằng là cả hai đang ngầm thừa nhận có tình cảm với đối phương.Năm lớp 11, Song Tử từ chối một người con trai lại gặp ngay kẻ thần kinh, cậu ta nắm chặt tay Song Tử vừa lôi vừa kéo. Sư Tử đến vô cùng đúng lúc tặng cậu ta một cú đấm vào mặt. Cả ba người lập tức được đưa lên Hội học sinh, tên bị đấm phải xin lỗi Song Tử đúng một trăm lần rồi đi lao động công ích một tuần, còn Sư Tử phải viết bản kiểm điểm.Tối hôm đó, Sư Tử lại trở thành tâm điểm trên confession, dĩ nhiên đều là những lời khen sặc mùi ngôn tình.[Nếu không có tình cảm thì lạnh lùng như Sư Tử sao lại phản ứng quá kích như vậy?]
[Cứ thử động vào người của tao xem_Sư Tử said][Aaa, lãng mạn chết tôi rồi, anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết.]Vương Sư Tử rõ ràng là được vào nhà Song Tử mà không cần báo trước, người quản gia kia gọi cậu ta "thiếu gia", chẳng lẽ lại là quan hệ làm ăn rồi hai người sẽ kết hôn giống như trong mấy bộ phim Hàn Quốc.Sư Tử đi vào nhìn thấy Nhân Mã khuôn mặt vạn năm vẫn không một biểu cảm như thế, gật đầu coi như lời chào."Sư Tử sao lại đến giờ này?"Cậu ta thường xuyên đến nhà Song Tử sao?"Cậu xong chưa, Song Tử?"Câu hỏi của Sư Tử vô cùng rõ ràng, Nhân Mã dù chưa muốn về cũng không còn cách nào khác."Song Tử, vậy tôi về trước đây.""Ừ để tôi tiễn cậu, Sư Tử chờ một lát nhé."Nhân Mã rất muốn hỏi Song Tử về cậu lớp trưởng của 12A1 nhưng lại không biết nói thế nào? Hoặc là do cậu sợ nhận được câu trả lời mà bản thân không muốn nghe thấy nhất.
"Đến đây thôi, ra ngoài lạnh lắm."Câu này của Nhân Mã thốt ra theo bản năng, là quan tâm thật lòng, không hề kịp suy nghĩ xem cô gái trước mặt sẽ có phản ứng ra sao.Trong nhà lắp điều hòa nên cô không cần mặc quá nhiều, đến lúc Nhân Mã nói mới nhận ra: "Ừ, vậy cậu về cẩn thận, nhớ về ôn bài đấy.""Rõ, thưa cô giáo."Nhân Mã làm động tác nghiêm kiểu quân đội rồi cả hai cùng bật cười.Một chút khúc mắc từ khi Sư Tử đến vì nụ cười rạng rỡ của Song Tử mà bốc hơi hoàn toàn. Ít ra thì hiện tại Song Tử không còn đề phòng Nhân Mã như lúc mới bắt đầu nữa, cô ấy nói chuyện thoải mái với cậu. Còn nụ cười của Song Tử luôn khiến trái tim cậu run rẩy như thế.Chỉ là cậu không biết cô ấy có nhận ra tình cảm của cậu không?Sư Tử đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bóng lưng người con trai biến mất sau cánh cổng, thầm nghĩ Song Tử đúng là đồ ngốc.
Vốn dĩ, chuyện tình cảm giống như đi bộ trong màn sương dày đặc, mở to mắt mà nhìn cũng chẳng thấy gì, lý trí dù có sáng suốt thế nào cũng vô ích đành để trái tim quyết định. Dù phía trước có là vực sâu không đáy vẫn phải bước đi."Sư Tử có chuyện gì sao?"Vương Sư Tử mà Song Tử biết cũng không rảnh rỗi đến mức 12 giờ trưa đến nhà cô chỉ để hỏi thăm vài câu đâu.Sư Tử quay lại lấy ra trong túi áo một chiếc thiệp màu xanh da trời với in vân mây nổi bật, Song Tử ngay lập tức nhận ra chủ nhân của tấm thiệp. Màu xanh da trời, màu của biển cả. Là Nhạc gia.Mà tấm thiệp này là lời mời dự tiệc mừng đại thiếu gia nhà họ Nhạc từ nước ngoài trở về.Sư Tử quan sát biểu cảm của Song Tử, đôi mắt hiếm khi thể hiện cảm xúc thoáng nét lo lắng, cậu thở dài hỏi: "Cậu có đi không?"
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.