Bắt Đầu Xuyên Qua Thành Tiên Tử?

Chương 14: Thiên Kiêu yến hội (5), Quân Vô Đạo Phượng Hy Cầm, Luận Cầm (1)



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắt Đầu Xuyên Qua Thành Tiên Tử?

“Ta sẽ chấp nhận cùng tỷ luận cầm, bất quá ta muốn biết tỷ danh xưng” Thẳng tấp thân hình linh lung lộ ra từng cong cong đường hoàn mỹ vểnh lên, tĩnh lặng, tĩnh lặng đến cực điểm. Một vị vừa mới đặt chân lên con đường tu hành lại chấp nhận cùng Thánh Nữ một phương vô thượng thế lực luận đạo, chênh lệch này có chút cao a. “Ta danh tự liền là Lâm Mộng Dao” Có chút lãnh đạm trên cái kia hoàn mỹ không kém Cố Thanh Quân bạch ngọc mặt. Lâm Mộng Dao cũng là có chút khó chịu đối với nàng, dù sau thế nhân đã từng xưng nàng Tiên Tử giờ khắc này nàng có linh cảm nàng danh xưng sẽ biến mất hơn nữa còn là xuất hiện trên mỹ lệ nữ tử đối diện (“Về luận cầm đối với ta mà nói càng là ta sở trường, nếu ngoài ý muốn mà nàng thắng ta thì cũng không sao, vì thế gian chỉ cho phép tồn tại một vị Tiên Tử chính là ta !”). Xiết chặt ngọc thủ nội tâm có chút khó chịu Lâm Mộng Dao vẫn là nghĩ đến chuyện này, nếu như Thanh Quân thật kỳ diệu mà thắng thì người mất mặt chính là nàng thế nhưng vạn sự đều đã được sắp xếp từ trước nàng cũng không cần quá lo, bởi Diêm Vương điện sẽ lo phần còn lại. Diêm Vương điện là một cái đặc thù thế lực, chuyên chúc về á·m s·át, chỉ cần có đủ tài nguyên dạng gì á·m s·át Diêm Vương điện cũng chấp nhận, cho dù là Chuẩn Đế cảnh, thậm chí Đại Đế. Nghe đồn Diêm Vương Điện điện chủ tu vi thâm sâu cùng cực không thể diễn tả dù chưa xuất thủ lần nào cũng khiến vô số Đại Đế lão tổ kiêng kỵ. Dưới trướng cường giả như mây, để các bất lão thế lực cũng có ba phần kinh sợ. “ Đàn này của ta tên Lạc Vân, không biết Thanh Quân cô nương cầm chi danh xưng ?”
“ Lạc Vân cổ cầm ? Thật là cái kia cổ cầm sao ?” “Không thể sai được, là cái kia thượng cổ kì cầm” Lời nói vừa ra chúng thiên kiêu nội tâm chấn động không thôi, Lạc Vân cầm danh xưng ai lại chả biết đâu ? Lạc Vân cầm tương truyền là cổ cầm một trong, dây đàn nhẹ như linh phong, âm cầm càng là thập phần hoàn mỹ, một khúc quảng lăng cũng đủ khiến người ta lạc vào tiên cảnh. Nghe đồn cái này cổ cầm là Dao Trì Thánh Chủ từng đấu giá tại Vạn Bảo Các lấy được, giá trị liên thành, trân quý không thể tả, giờ khắc này lại xuất hiện trên Lâm Mộng Dao, xem ra vị này Thánh Chủ thật yêu thương chính mình đệ tử. Cắn môi đỏ yêu kiểu Thanh Quân có chút cắn răng, chỉ là luận đạo mà đối phương lấy ra một cái thượng cổ kì cầm ? ức h·iếp người có phần quá đáng a… “ Ta chỉ dùng phàm cầm, không xứng để Mộng Dao Tiên Tử biết đến !” Nghe được Thanh Quân chi ngôn toàn thể thiên kiêu có chút ngoài ý muốn, phàm cầm muốn cùng thượng cổ kì cầm luận đạo ? Đơn giản là mộng tưởng, tựa như phàm nhân muốn cùng một cái vô thượng tiên nhân luận đạo ? Cái này phần thắng tựa như đã định bất quá lời nói vừa dứt là một âm thanh khàn khàn của một vị nam tử. “Nếu Thanh Quân cô nương không chê, Phượng Hy Cầm này của ta bằng lòng dốc sức tiên tử xướng một tiên khúc” Lời nói này chính là từ vị kia Đạo Cốt người sở hữu Quân Vô Đạo, Thần Tử của Hoang Cổ Thế Gia danh xưng Quân. Quân Vô Đạo là thích ngắm nhìn thiên địa kỳ trân, cổ cầm cũng là một trong. Phượng Hy Cầm cũng không kém Lạc Vân Cầm còn có thể nói là ngang nhau, tương truyền thời kì thượng cổ một vị Nữ Đế đã dùng cầm này đàn một khúc quảng lăng huyết tẩy vạn địch, danh chấn Đông Hoang. “Phượng Hy Cầm của Vô Đạo huynh cũng cùng Lạc Vân Cầm đồng dạng là thượng cổ kì cầm có đúng không ?” Một số thiên kiêu có chút thấp giọng hỏi, nhưng chỉ thấy Quân Vô Đạo ánh mắt chỉ tập trung lên cái kia kinh diễm thân ảnh mà không trả lời, trước mặt bản thân cầm cũng là bay về đối phương chính là. “Tạ ơn công tử” Lãnh đạm chi ngôn nhưng lại mang trong đó một chút ấm ám vọng đến Quân Vô Đạo để hắn nội tâm thật sự rung động. Chỉ thấy nàng ngó sen ngọc thủ ôm cầm, đen tuyền tóc rủ xuống bạch ngọc không tỳ vết khuôn mặt, thân hình thập phần hoàn mỹ thêm cái kia bảo y kết hợp chính là mị hoặc, không, phải là dụ hoặc, dụ hoặc đến cực điểm. Quân Vô Đạo từng khẳng định với chính hắn đạo tâm sẽ bỏ qua phàm tục mà một lòng luyện đạo vấn Tiên. Nhưng hôm nay, chính giờ khắc này, có lẽ cái gì luyện đạo vấn Tiên một lòng cũng là rung động biến mất thay vào đó để hắn miên man bất chợt sinh ra tâm ma là thân ảnh vị này Thanh Quân Tiên Tử. “Không ngờ Vô Đạo huynh lại vì Tiên Tử tặng cầm … không biết là ý gì ?” Có một vài vị thiên kiêu an tọa ngồi gần Quân Vô Đạo có hút hiếu kì hỏi nhưng là không nhận lại một câu trả lời a. “ Đã như song phương đều chuẩn bị xong vậy ta thay mặt chư vị phân ưu, bắt đầu luận cầm” Hoa Vân Phi chi ngôn tự nhiên là lớn, vang vọng khắp trang viên để chúng thiên kiêu bừng tĩnh lại trước dung mạo của hai vị này mỹ nhân. “Đã vậy, liền ta đến trước đi” Lâm Mộng Dao là chủ động trước, nàng là muốn chiếm khí thế thượng phong chèn ép đối phương, ở giữa trung tâm trang viên nàng ngồi xếp bằng từng đạo tơ lụa che lại những cái kia trắng hồng da thịt, càng là khiến người ta theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Ngọc thủ là linh lung đồng thời càng là vô cùng uyển chuyển, ngón tay chạm dây cầm sinh ra từng đạo âm thanh, nơi âm thanh đi qua đều để lại vô tận lưu luyến. “Là tiên cảnh sao ?” “ Đẹp…đẹp quá”
Có thiên kiêu không thể kiềm chế nội tâm mà phát thành tiếng, mỗi đạo âm cầm mang đến cho riêng họ từng tràng cảnh khác nhau nhưng đồng dạng đều khiến họ lạc vào như lạc vào vô tận tiên cảnh, nhớ mãi không quên, lưu luyến không rời. Từng nhánh Đào Thụ trong trang viên cũng từ từ mà khai hoa, nhuận hồng sắc nhuộm cả trang viên, từng đạo âm thanh lan tỏa ra ngoài, Vấn Thiên Thành trì bên trong cũng là vang vọng khắp nơi. Mỗi nơi thanh cầm đi qua vạn hoa nở, sinh cơ sinh sôi không ngừng,còn có vài đạo linh điểu bay đến mà cất tiếng vang theo… Bậc này phong cảnh làm chúng thiên kiêu rung động không thôi, có vô ý thức thiên kiêu mà theo bản năng đứng lên hướng về vị kia Mộng Dao Thánh Nữ ánh mắt lưu luyến miên man. “ Tiên tử lâm phàm trần a, trình độ này đã có thể làm thiên địa có chút tán dương” “ Mau nhìn, hoa trong Vấn Thiên Thành tất cả đều nở….” Vô số thiên kiêu nhìn ra bên ngoài trang viên, chỉ thấy hồng nhuận từng nhành hoa theo đạo này du dương âm thanh chi cầm mà như linh phong nhẹ nhàng rung động. “Tiên cảnh ? là tiên cảnh sao ?” Để chúng thiên kiêu không kiềm nổi nội tâm mà nhấc lên vô vàn gợn sóng, cảnh tượng này là lần đầu họ được chứng kiến dù sao cũng quá kinh người, chỉ vì một khúc đàn, mà bách hoa nở. Bỗng nhiên thiên kiêu thanh tĩnh bừng tỉnh lại bởi đạo kia chấm dứt âm thanh, để cho bọn họ tỉnh lại khỏi tiên cảnh cảm xúc: “Mộng Dao Tiên Tử… không biết khúc này chi danh ?”
Vô số thiên kiêu thật sự là muốn biết khúc cầm này danh xưng, có thể làm đến như vậy tràng cảnh thật là kỳ diệu khúc cầm. “ Họa Tiên…” Lâm Mộng Dao nhẹ nhàng hướng về những vị kia thiên kiêu mà nói, đây cũng không phải do nàng sáng tạo ra mà chính nàng sư tôn truyền lại… “Phần của ta đã xong, cũng mong Thanh Quân cô nương chỉ giáo” Có chút đắc ý tựa như đã nắm chắc phần thắng Mộng Dao hướng về đạo kia thân ảnh bất phàm mà nói: “Chỉ giáo liền không dám nhận, chỉ là muốn thỉnh giáo thêm Mộng Dao thánh nữ.” Thanh Quân ôm cầm mà hướng về trung tâm tràng cảnh mà đi: “Cộc,cộc,cộc,..” Đôi chân nhỏ trần của nàng chạm gỗ tựa như nước mà vỗ về bạch ngọc vô ý thức thu hút vô số ánh nhìn từ xung quanh, khí trường tựa hồ như tranh lấy vị này nữ tử phác họa hư thực một vị Quảng Hàn Tiên Tử chuẩn b·ị đ·ánh đàn.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.