Cũng chỉ do đọc quá nhiều truyện thôi!

Chương 4



1.

“Lâm Nguyệt ơi, hôm qua cậu ngầu ghê á!”

“Lúc cậu ném bóng vào trong đẹp trai lắm lun ý!”

“Nguyệt tỷ của chúng ta xuất sắc nhất luôn!”

Chu Thời An: “Sắp vào lớp rồi, còn đứng đấy nói chuyện nữa. Không học hành đàng hoàng thì top 1 khối tháng này thuộc về tớ đấy nhé.”

“Hứ! Ai khiến cậu quản tớ, tháng trước tớ đứng nhất thì tháng này cậu cũng không có cửa đâu.”

Xin chào các bạn lại là tôi đây kkk

Thế là tròn 16 năm tôi sống ở thế giới này rồi.

Sau ngần ấy năm thì tôi đã chắc chắn được một điều mình là con ruột của papa và mama nên không thể có kịch bản thiên kim thật trở về rồi Hahaha

Thế nên tôi quyết định sẽ tu tâm dưỡng tính sống hạnh phúc bên gia đình của tôi đến hết đời

Còn cái tên Chu Thời An kia là lớp trưởng của lớp 11a1 của chúng tôi, đồng thời là đối thủ 1 mất 1 còn trên thương trường điểm số của tôi.

Mỗi tháng trường tôi đều tổ chức một cuộc thi để xếp hạng học sinh. Nếu tháng này top 1 trên bảng điểm không phải tên Chu Thời An kia thì cũng là Trần Lâm Nguyệt.

Còn tháng nào top 1 không có tôi thì chỉ có tên Chu Thời An kia mà thôi. Bởi vì tôi sẽ đang đứng ở top 2 rồi huhu.

Và tên đó cũng có một thân phận đặc biệt nữa.

Không cần tôi nói thì các bạn cũng biết rồi nhỉ.

Đó là thanh mai trúc mã của tôi.

2.

Lần đầu tiên gặp Chu Thời An là vào lúc tôi 6 tuổi.

Khi tôi đang nghịch cá ở hồ thì thấy Thời An chạy ra.

Lúc đó tôi đang thắc mắc tại sao lại có một thằng nhóc xinh xẻo đang lượn quanh vườn nhà tôi.

(Chậc! Tật mê trai đúng là khó bỏ!)

Tôi còn chưa kịp hỏi thì thằng nhóc Thời An đã vênh váo.

“Cậu trẻ trâu hay sao mà vẫn còn ngồi đánh nghịch cá? Tôi đây đã học thuộc hết 7 hằng đẳng thức rồi nhé!”

Ara ara~ Hóa ra là một thằng nhóc tính khí ngạo mạn.

Tôi không chấp trẻ con nên không nói gì.

Chưa kịp nghịch tiếp thì nó đã nói

“Mấy con cá ngu ngốc không được mấy đồng của cậu có giúp cậu giỏi lên được không hahaha.”

Này nhóc nhóc có biết một con đáng giá bao nhiêu không? Hơn trăm vạn một con đấy!

Lòng tự tôn của tôi từ đó đã bị chà đạp.

Chị đây giải được tích phân ngon ơ rồi còn chưa lên mặt như nhóc đâu.

Thế rồi tôi xách Thời An 6 tuổi và ném xuống hồ.

Nghĩ rằng nó biết bơi nên tôi cứ ngồi đấy nhưng mà càng lúc nó càng la to nên tôi mới phải bất đắc dĩ nhảy xuống hồ cá để cứu nó.

Khi vớt được nó rồi tôi chỉ nói một câu

“Bớt ngạo mạn đi nhóc. Về nhà mà phân tích đa thức thành nhân tử đi rồi đến đây lên mặt với bổn tiểu thư!”

3.

Và đó là lần đầu tiên tôi bị mắng.

Bố mẹ của Chu Thời An, tức là Chu tổng và Chu phu nhân, là bạn thân lâu năm của gia đình tôi, đến nhà tôi chơi và mang thằng nhóc đến đây.

Trong lúc họ đang hàn huyên với nhau thì Chu Thời An ra ngoài vườn chơi và gặp tôi.

Tôi dắt Thời An về nhà trong tình trạng toàn thân ướt sũng thì…

Bố mẹ tôi ríu rít xin lỗi bố mẹ Chu Thời An

Bố mẹ Chu Thời An rít xin lỗi bố mẹ tôi

Bố mẹ tôi mắng yêu tôi

Bố mẹ Chu Thời An mắng xối xả vào mặt nó

hahaha

Và thế là hai gia đình tạm biệt nhau một cách êm đẹp

End chưa?

Chưa!

Tối đến papa tôi hỏi tại sao tôi lại lôi Chu Thời An xuống nước.

Úi Thời tới! Thời tới!

Tôi đã vận dụng hết kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm của tôi học từ má mì suốt 6 năm qua và tung hết mức vốn từ mà tôi có thể để chửi Chu Thời An.

Có vẻ như papa của tôi rất giận má mì và lôi má mì vào phòng.

Chẳng biết má mì đã dỗ papa của tôi bằng cách nào nhưng mà chắc hẳn phải tốn sức lắm vì hôm sau họ ngủ đến tận trưa mới dậy cơ.

Ngộ ha!

4.

Và bắt đầu từ đấy thì gần như hôm nào cái tên Chu Thời An ngu ngốc đó cũng qua nhà làm phiền tôi.

Chắc sau vụ đó là nó hối hận khi trêu tôi rồi nên ngoan hẳn hehe. (bà ơi bà cũng trẻ con lắm đấy=)))

Vậy ra hắn chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đây=(((

Từ năm cấp 1 và cấp 2 Chu Thời An lúc nào cũng kè kè bên cạnh tôi như chú cún nhỏ.

Eii những mà nó ngoan hẳn nha, không có ngạo mạn nữa. Tốt bụng nè, ấm áp nè, ga lăng nè, nhẹ nhàng nè vân vân và mây mây.

Bảo sao lên cấp 3 tên đó được mệnh danh là nam thần quốc dân của trường hơ hơ.

Lên đến cấp 3 thì Chu Thời An ít bám đuôi tôi hơn.

Từ boi cute ngày trước giờ đã trở nên đẹp trai hơn và cũng thường xuyên ốm hơn.

Bởi vì thỉnh thoảng ở cạnh tôi, mặt cậu ta lúc nào cũng bị đỏ.

Ngày bé tên nhóc đó khỏe lắm cơ mà, ném vào hồ cũng không bị sốt, lớn lên thì ốm hoài, đỏ hết mặt mày.

Khó hiểu vậy ta…

Nhưng mà cũng tốt, bởi vì tôi vẫn chưa xác định được Chu Thời An là na9 học đường hay nam phụ thâm tình, liệu có bỏ rơi tôi hay không.

Thế nên tôi phải đối xử cậu ta thật là tốt mới được.

Chẳng là tôi khổ thế này là do ông trời mà ra mà!

Ai xuyên không cũng nắm chắc kịch bản mà đến lượt tôi thì còn chẳng biết đây là thế giới trong tiểu thuyết nào.

Số tôi khổ quá đi huhu