Đại Sư Huyền Học Diệp Linh
Chương 11: Sau Khi Mẹ Tôi Điên, Gặp Ai Cũng Mắng Người Ta
Dịch: Dưa Hấu
------------
“Việc này đã tạo thành ảnh hưởng tâm lý rất lớn đối với con trai tôi, bây giờ đã qua hơn một năm rồi, buổi tối thằng bé ngủ vẫn sẽ gặp ác mộng. Dù là đã đi học ở trường khác, thằng bé cũng không dám chơi với các bạn nhỏ khác.”
“Một tháng trước, chúng tôi đưa con đi kiểm tra, bác sĩ nói thằng bé có khuynh hướng trầm cảm.”
“Con tôi mới năm tuổi, đã bị bệnh này.”
Nói đến đây, một người đàn ông trưởng thành như Đường Tân khóc ngay tại chỗ.
Lần này anh ta khóc, quần chúng lập tức phẫn nộ.
[ Đây cũng quá đáng quá đi, trên đời này không còn vương pháp nữa? Báo cảnh sát chưa?]
Đường Tân:
“Bọn họ có tiền có thế, dù báo cảnh sát cũng vô dụng.”
[ Nói tên con trai của gia đình kia ra, chúng tôi giúp anh bạo lực mạng họ.]
[ Người có tiền thì có thể ức h.i.ế.p người khác sao? Thằng bé mới bốn tuổi, trực tiếp đánh thằng bé nằm viện ba tháng, như vậy cũng không sao? Một lời xin lỗi cũng không có, chỉ cần bồi thường tiền là được? Luật pháp của thế giới này, thật sự chỉ có người có tiền có thể thoát sao?]
[ Thằng bé có bốn tuổi mà cũng ra tay được, với lại còn là con trai mình sai trước, loại đàn ông này đúng là không bằng cầm thú mà.]
[ Con cái mà gia đình này nuôi dưỡng, trăm phầm trăm tương lai là kẻ g.i.ế.c người.]
[ Aaaaaa! Xem tức ch.ết tôi rồi.]
Đường Tân cảm kích nói:
“Cảm ơn mọi người, thật sự rất cảm ơn mọi người. Tôi chỉ là nhân viên giao hàng mà thôi, người ta là chủ của công ty, không có cách nào cả.”
[ Chủ công ty thì sao? Anh cứ nói họ tên ra, chúng tôi giúp anh đòi lại công đạo. Chủ công ty cái gì chứ, giang cư mận khiến anh ta phá sản.]
[ Đúng vậy! Nói ra chúng tôi bạo lực mạng anh ta.]
Đường tân lắc đầu:
“Cảm ơn ý tốt của mọi nguòi, nhưng vẫn là thôi đi. Sự việc cũng qua lâu rồi, camera ở mẫu giáo cũng bị họ lấy rồi, bây giờ tôi căn bản không có gì chứng minh. Dù mọi người có giúp tôi, nói không chừng người ta còn nói tôi bịa đặt, ngược lại còn kiện tôi nữa.”
“Vợ tôi cũng đi rồi, nếu tôi bị gì, con trai tôi phải làm sao chứ?”
[ Vợ anh đi rồi? Ý gì vậy, tại sao vợ anh lại đi?]
[ Đây chính là đàn bà, vừa sẩy ra chuyện thì chạy, đến con mình cũng không cần. Không giống đàn ông chúng ta, một mình lo cả gia đình.]
[ lúc này rồi mà anh còn nhịn được?]
Đường Tân nói:
“Mọi người đừng trách vợ tôi, tất cả đều trách tôi, do tôi quá xui xẻo.”
[ Này thì liên quan gì đến việc anh xui xẻo?]
Đường Tân thở dài, trực tiếp nói:
“Sau khi con trai tôi ra viện không lâu, trong nhà lại sẩy ra việc.”
“Mùa thu năm ngoái, bố tôi ở nhà bị ngã, bị gãy chân, ở viện nửa tháng, đều là vợ tôi chạy qua chạy lại chăm sóc.”
“Sau khi về nhà năm bất động trên giường ba tháng, cũng là vợ tôi ngày ngày cơm bưng, lật người, mát xa, dọn vệ sinh, thay quần áo, còn phải chăm sóc con trai nữa.”
[ Thân là vợ, đây không phải là điều nên làm sao? Lẽ nào vợ anh vì cảm thấy mệt mỏi quá, vì cậy chạy rồi?]
[ Bạn nói cái gì vậy? Còn có người mẹ như vậy sao?]
[ Mẹ thằng bé chắc mất rồi, đây còn phải hỏi sao? Đàn ông là chủ nhà, phải kiếm tiền nuôi gia đình.]
Nụ cười khó khăn lắm mới thấy của Đường Tân nhất thời biến mất:
“Quan hệ của bố mẹ tôi không tốt, khi còn trẻ hai người vẫn luôn cãi nhau, vì vậy bố tôi liệt rồi, mẹ tôi không muốn chăm sóc ông.”
[ Nhìn xem, đây là phụ nữ a! Đều nói một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình, chân chồng không đi lại được, cũng không tình nguyện chăm sóc.”
[ Ai kêu đàn ông mấy người khi còn trẻ không chịu đối tốt với vợ mình, bây giờ như vậy chính là báo ứng.]
[ Phụ nữ các người đúng là lòng độc như rắn rết.]
[ Giống như ông lão hàng xóm nhà tôi, khi còn trẻ ở bên ngoài tìm tiểu tam, con gái mình thì không quan tâm, lại nuôi con hộ tiểu tam. Bây giờ già rồi lại mặt dày tìm vợ với con gái, haha!]
Đường Tân nhìn bình luận, sắc mặt không tốt:
“Mọi người đừng cãi nữa, nghe tôi nói tiếp đã.”
“Mùa đông năm ngoái, mẹ tôi đột nhiên phát điên, không hề có chút báo trước nào.”
[ Đây...nhà anh thật sự rất đen đủi, không phải đen đủi bình thường đâu. Đầu tiên là quán ăn sáng của anh sảy ra chuyện, sau đó đến con trai bị người đánh, tiếp nữa lại là bố bị gãy chân, bây giờ mẹ cũng phát điên rồi.]
[ Xem đi, đây chính là kết cục không chăm sóc chồng! Đáng đời.]
[ Lầu trên, bạn cứ ở đây nói nhảm, tôi đã báo cáo rồi, không cần cảm ơn!]
“Sau khi mẹ tôi điên, đã nói một số lời kì quái, làm ra một số chuyện gây tổn thương cho người trong nhà.”
Đường Tân cởi áo ra, chỉ thấy sau lưng có một vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
“Hôm đó tôi vừa mới về nhà, mẹ tôi cầm một cái rìu xông qua c.h.é.m tôi. khi đó nếu không phải tôi tránh được nhát rìu này đã bổ vào đầu tôi rồi.”
“Ngoài tôi ra, bố tôi cũng bị đen đủi theo. Trưa hôm đó ông ấy đang gội đầu trong chậu nước, mẹ tôi đột nhiên xuất hiện đằng sau, ấn đầu ông vào trong chậu.”
“Bố tôi liều mạng giãy dụa, nhuốt mấy ngụm nước, bố tôi dần dần mất sức, nửa người trên dần dần chìm xuống. Nếu như không phải tôi về kịp thời, nhìn thấy như vậy cứu bố tôi, bố tôi chắc đã đi rồi.”
“Sau khi sảy ra hai sự việc đấy, tôi đề nghị đưa mẹ tôi vào viện tâm thần, nhưng vợ tôi sống ch.ết không chịu, cô ấy nói như vậy mẹ tôi quá đang thương rồi, cùng lắm thì sau này nhốt mẹ trong phòng, do cô ấy chăm sóc.”
“Bởi vì việc này, tôi với vợ cãi nhau một trận. Nếu trong nhà chỉ có tôi và bố, vậy chúng tôi có thể nhốt mẹ trong phòng, nhưng trong nhà còn có vợ và con trai, vì vậy tôi không dám mạo hiểm. Cuối cùng là tôi cưỡng ép đưa mẹ vào viện tâm thần."
“Tôi vốn dĩ cho rằng làm như vậy thì mọi người trong nhà sẽ tạm an toàn, nhưng không ngờ một tuần sau, mẹ tôi lén trốn khỏi bệnh viện. Lúc đó là nửa đêm lại còn mưa lớn, trời đen đường trơn trượt, khi mẹ tôi đi qua một con sông, không cẩn thận rơi xuống, mất rồi.”
[ Anh có từng nghĩ, mẹ anh là bị ám không?]
[ Tôi cũng cảm thấy đây không giống bệnh thần kinh lắm, người bình thường làm gì mà tự nhiên phát điên, với lại mỗi lần đều nhằm vào người nhà.]
[ Đúng vậy. Lúc còn nhỏ trong thôn tôi có một đứa trẻ, sau khi rơi xuống sông được người cứu, thì đột nhiên phát điên. Nó lấy d.a.o ở nhà, gặp ai liền đuổi theo người ấy.
Sau này người nhà nó tìm một bà đồng đến xem, lúc này mới biết từng có một tội phạm g.i.ế.c người ch.ết đuối ở con sông này, mà bây giờ tội phạm này nhập vào đứa bé.
Bà đồng làm một pháp sự tại đấy tiễn tên tội phạm kia đi, đứa trẻ liền nổi điên một trận. Sau khi phát điên xong, nó lại hồi phục lại như thường.
Vì vậy gặp phải loại chuyện này, nhất định phỉa tìm bà đồng xem trước. Đừng tùy tiện đưa người vào viện tâm thần, như vậy chỉ hại bọn họ thôi.]
---------
#_Hấu