Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 11: A simple dream



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Tôi đã từng nghĩ rằng, những chuyện như chiến đấu đến c·hết hay những điều tương tự như vậy, đều là những điều nhảm nhí, cho đến khi... "Cậu làm gì ở ngoài này vậy, Ash?" Đó là một buổi đêm trăng tròn, màu xanh nhạt và trắng xóa của ánh trăng rọi xuống bao phủ màn đêm tĩnh lặng. Giờ nhìn lại, tôi cứ thấy như đang có một gương mặt của ai đó tựa như thần thánh từ trời cao đang quan sát nhất cử, nhất động của chúng tôi. "Arthur hả? Cậu làm gì ở ngoài này vậy, sao không ngủ đi chứ?" (Vì lúc nãy cậu gây ra tiếng động nên tôi mới phải thức đấy... Cơ mà, mình và Ash đã đổi cách xưng hô rồi hay sao?) Không biết từ lúc nào, cũng chả hay ai biết đến... tình bạn, tình đồng đội và xích mích như trước đang dần ngày một phai nhạt. Chỉ mới một tuần kể từ lúc kết thúc khóa huấn luyện, chúng tôi đã trở nên thân thiết đến độ gọi "Cậu" - "Tôi" với nhau rồi hay sao? "Không ngủ được, giống cậu đấy." "Thế hả?"
Chúng tôi đang ngồi xổm trước cửa trại của cả nhóm, giờ này thì bốn người còn lại đang say giấc nồng không dứt. "Cậu bị gì à?" "Chỉ là tôi... đang nghĩ một chút về tương lai của bản thân mà thôi. Nói thẳng ra là... tôi đang lo lắng, liệu không biết tương lai tôi rồi sẽ ra sao?" Tương lai à? Phải rồi nhỉ. Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện... sau khi cả bọn gom đủ số tiền một trăm nghìn Tengo thì sẽ ra sao nhỉ? Không biết lúc đó, tôi sẽ làm gì nhỉ? "Thế còn cậu thì sao, Arthur?" Ash dù là một người nói chuyện rất khó ưa và đôi lúc cư xử kỳ quặc, nhưng, ngay cả chính bản thân tôi cũng phải công nhận rằng... nội tâm của cậu ta rất phức tạp. Tôi không biết, Ash đang nghĩ gì về tương lai của cậu ta nữa đây? "Tôi à? Tôi nghĩ... chuyện này đôi với tôi... Không. Tôi nghĩ rằng, những chuyện mà tôi muốn làm sau khi cuộc chiến (trả nợ) kết thúc, những chuyện đấy... cũng chẳng quá to tác." Tôi không biết, liệu rằng những điều mình nói có là đúng đắn? Hay nó chỉ là, mong ước ích kỷ của cá nhân tôi? "Không có gì quá to tác à? Tôi đoán là, giấc mơ của cậu cũng không có gì cao siêu nhỉ? Vậy là... chúng ta giống nhau rồi." Giống nhau à? Tôi nghĩ rằng, nếu hỏi thêm thì có lẻ... cũng không sao đâu ấy nhỉ? "Thế còn cậu, ước mơ của cậu là gì?" Tôi đoán là, biết thêm và thấu hiểu thêm về tâm tư của đồng đội, thì hẳn sẽ luôn tốt hơn chứ nhỉ? Tôi nghĩ, chuyện này cũng không sai khi muốn hiểu thêm về đồng đội cơ chứ? Nhất là... những người đang vào sinh ra tử cùng với bản thân tôi. "Tôi á? Ahahaha! Tôi đoán là, cậu sẽ c·hết cười mất đấy!" "Nói nhỏ thôi, mọi người đang ngủ đấy." Đúng là, tên này chẳng biết ý tứ gì cả... mặc dù cũng có mặt tốt. "Xin lỗi, xin lỗi. Tại tôi." Cậu ta xin lỗi thừa nhận, rồi lại dùng tay phải vỗ vỗ vai trái của tôi ra chiều thân thiết. Lại nữa rồi, tôi cũng không rõ bọn tôi đã thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào? Còn nhớ những ngày đầu, bọn tôi đã rất hăng say cãi cọ qua lại, nhưng giờ thì... "Giấc mơ của tôi chỉ là... muốn mấy người sống thật hạnh phúc sau khi trả đủ số tiền nợ khổng lồ đó... Này... này...! Đừng... đừng có mà... hiểu lầm! Ý... ý của tôi là... nếu mấy người sống hạnh phúc... thì sau này tôi sẽ lợi dụng mấy người! Là... là thế đấy!" Sao cơ? "Cậu..."
"Im... im đi! Đừng... đừng có hiểu lầm!" Tôi thấy dường như Ash đang đỏ mắt vì xấu hổ, rõ ràng là cậu ta đang ngoảnh mặt sang hướng khác để tránh né sự thật. "Còn... còn... còn cậu thì sao?! Nói... nói đi chứ!" Ăn miếng trả miếng à? Được đấy. Nếu cậu thích, thì tôi chiều. Có qua có lại cả thôi. "Còn tôi à? Tôi nghĩ..." Trong thoáng chốc, những lời nói và câu từ ấy bỗng không thể thoát ra từ miệng của tôi. Cứ như có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản lại, nhưng rồi tôi lắc đầu để xua tan đi những ý nghĩ không đáng để bận tâm đó. Tôi thành thực đáp. "Tôi nghĩ là... cũng tương đối giống cậu thôi. Sau khi c·hiến t·ranh (trả nợ) kết thúc, tôi muốn làm vài ly cùng với mọi người trước khi chia tay hoặc làm gì đó. Tôi sợ... sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, chúng ta rồi sẽ bị chia lìa, vì vậy... làm cùng mọi người vài ly trước và sau khi c·hiến t·ranh kết thúc có lẽ là điều hạnh phục nhất cuộc đời tôi. Bấy nhiêu đó, thì tôi nghĩ là quá đủ rồi." Liệu những lời nói ấy có gượng gạo quá không nhỉ? Tôi nghĩ là... có đấy chứ. "Arthur..."
"Hả?" Tôi không biết, liệu chúng ta có thể sống sót đến lúc đấy hay không? Vậy nên... "Đừng c·hết nhé." Khi ấy, tôi nhìn trực diện vào hai con mắt của cậu ta, một cách nghiêm túc. "Cậu nói gì vậy? Đừng lo, ít nhất thì... tôi phải c·hết sau khi giấc mơ ấy được hoàn thành, không phải hay sao? Với lại, tôi đâu thể bỏ mặc các cậu và để số nợ còn lại cho mọi người đâu cơ chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ... không c·hết đâu." Ash, cậu quả thực, là một người đồng đội, và một người bạn đáng tin cậy đấy, có biết không hả? Mặc dù trông có vẻ đáng ghét, nhưng... "Ngoài ra thì, sắp tới... tôi mong chúng ta có thể dành ra vài ba ngày để nghỉ ngơi cũng được. Rồi còn chuyển ra khỏi doanh trại của q·uân đ·ội, thuê một khu trọ mới, tích góp tiền ngày qua ngày, sống một cuộc đời ung dung và tự tại sau khi lo đủ thứ đó." Mình đang cố nhắc lại chăng? "Ash này." "Cậu có nghĩ... mặc dù chuyện này không phải là của chúng ta, mà tôi nghĩ chúng ta cũng chẳng có cửa đâu. Nhưng tôi, vẫn muốn hỏi ý kiến của cậu." "Cậu có bao giờ nghĩ rằng, nhân loại sẽ đánh bại được vua bất tử không?" Không. Tôi nghĩ là không, thật đấy. Hắn bất tử cơ mà? Làm sao mà c·hết được chứ. "Tôi nghĩ là, không. Hẳn là thế..." Cậu ta lúc nào cũng... "Hahaha! Cậu lúc nào cũng thẳng thắn hết nhỉ?" "Chỉ là tôi đang nghĩ vậy thôi mà?" Chịu. Nhưng tôi cũng nghĩ, điều đó cũng chẳng thể bao giờ xảy ra đâu, nhỉ? "Vậy nên, tôi ước gì... quãng thời gian này sẽ ở đây mãi mãi." Tôi vừa nói gì vậy? "Arthur này, điều cậu nói có hơi trái ngược với ước mơ của cậu không đấy?" "Tôi đoán vậy." Vì vậy nên, tôi cầu xin cậu... Arthur... làm ơn... đừng c·hết mà... Tôi cầu xin cậu đấy... đừng c·hết! Bởi vì, nếu cậu c·hết đi... thì cậu sẽ không bao giờ... có thể hoàn thành nó được đâu! Vì vậy nên, đừng c·hết mà! Bọn goblin và cái giọng nói ấy, đã tước đoạt Eric ra khỏi bàn tay tôi... giờ thì cậu... định bỏ tôi lại một mình hay sao chứ?! "Dừng lại đi! Nếu không thì... cậu ta sẽ c·hết mất! Giấc mơ của cậu ấy sẽ...!" (Nếu không thì... cậu ta sẽ c·hết... trước khi hoàn thành giấc mơ ấy mất!) "Bao nhiêu người nữa đây?" "Phải có bao nhiêu nữa đây hả? Nói cho tao biết đi. Rốt cuộc thì..." "Rốt cuộc thì... chúng ta... phải chứng kiến bao nhiêu kẻ phải c·hết nữa... thì các ngươi mới chịu hiểu đây hả?" "Làm ơn đi... đừng ép tao... phải làm những chuyện như thế nữa. Nhé? Có được không? Tao không muốn... phải nghĩ thêm về nó nữa đâu." Đến một kẻ được mệnh danh là bạo phong long như gã... cũng phải có lúc mềm lòng hay sao chứ? Đừng có mà... hành xử như thế, sau khi mày... vừa đ·ánh đ·ập khiến đồng đội của tao suýt c·hết cơ chứ? Vào ngày hôm đó, có lẻ... chính là ngày mà Ash sẽ không bao giờ quên. Cuộc trò chuyện với Arthur vào đêm hôm đó... đã trở thành động lực sống của cậu. Phải rồi. Cậu phải sống, phải sống. Cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa, cậu phải kiếm thật nhiều tiền hơn nữa... để trước và sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, để có thể làm vài ly cùng Arthur và đồng đội. E rằng, ngày hôm ấy... chính là ngày mà một tên khốn nạn như Ash... lại phải đổ lệ.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.