Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 13: Conspiracy and Punishment (4)



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Khi đã được Tyler ném cho hai chiếc chìa khóa có đánh số phòng "301" và "302" cùng với lời hướng dẫn của chủ trọ, cả nhóm của Arthur không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng gấp rút lên phòng, âu là để Arthur được chữa trị. "Cơ mà, anh là..." Petra nhận thấy người đàn ông đang cõng một vai của Arthur, có mang theo cây trượng phép thuật nhưng thể hình lại rất cường tráng, chẳng lẽ anh ta... "À, cô để ý rồi hả? Tôi là một paladin ấy mà. Còn anh ta là đồng đội của tôi, anh ta tên Tyrant còn tôi là Alexander." Ở đây chỉ ngoài Alexander ra thì người tên "Tyrant" được anh ta chỉ tới, không ai khác ngoài binh lính còn lại đang cõng vai còn lại của Arthur. "Chào, tôi là Tyrant, là một lính tăng." Thông qua vẻ bề ngoài của họ, ai mà ngờ được cả Tyrant và Alexander lại thân thiện đến thế nhỉ? (Nhóm của Arthur nghĩ vậy). "Anh là... một paladin hả? Chẳng phải hiếm lắm hay sao?"
Petra cẩn thận dò xét... không, cô nàng chỉ là đang tò mò đôi chút nên mới cố tình xoáy sâu vào câu chuyện ở mức nhẹ. "Thằng đó hả? Tôi không nghĩ thế, làm paladin còn khổ hơn cả lính tăng và pháp sư đấy. Nhân tiện, tôi đây là lính tăng, cùng hội với cậu em đây." Tyrant đáp lại thay lời nói của Alexander đồng thời quay đầu nhìn Arthur đang b·ất t·ỉnh, với biểu cảm quý mến. "Bộ hai người là..." Dường như Ash đã đoán ra được mối quan hệ giữa Arthur và Tyrant, chắc chắn là mối quan hệ đàn anh - đàn em. "Em nghĩ đúng rồi đấy. Cơ mà Ash này. Anh cũng không ngờ thật đó, em trong hống hách nhưng mà lại tử tế lắm nha. Anh nghe Arthur nói suốt về em đấy." "Làm... làm... làm gì có!" (Rõ ràng là đang xấu hổ mà?) Một cảnh tượng thật hiếm thấy, có lẽ sau này cả đội sẽ lôi khoảng khắc này ra để châm chọc Ash không chừng. "Nhưng... còn xác của Eric..." Emma gợi nhắc về xác c·hết của Eric sẽ được mang đến đâu, chỉ bằng lời nói đó thôi cũng đã... Chỉ cần chuyện này thôi, bầu không khí đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ. "Về chuyện đó... lát nữa về phòng, chắc là phòng nam thì bọn anh... sẽ giải thích." Alexander hiểu nỗi đau mất đi người đồng đội dù chỉ gắn bó chưa lâu, nhưng, tình cảm ấy vẫn không thể chối bỏ. "Tới rồi. Xem nào, phòng 301 và 302 đúng không nhỉ? Nếu vậy, nhờ cậu đi gọi pháp sư chữa trị đến nhé. Hoặc là, đi gọi quý cô Rosemarry cũng được." "Não cậu có vấn đề à, Alexander? Gọi quý cô Rosemarry để làm gì, gọi Jeanne là được rồi." "Ờ ha." "Cậu vẫn là đồ ngốc sau bao thứ chuyện nhỉ?" "Kệ tôi." "Thôi nói nhiều quá, đi đi. Không thì thằng đàn em của cậu c·hết lúc nào chả hay đấy." "Ừ, biết rồi." Chia người tại đây, Tyrant cùng nhóm Arthur sẽ vào phòng nam là số phòng "301" trong khi đó thì Alexander đi gọi pháp sư chữa trị đến đến.
"À phải rồi, tiện thì cậu nghé qua đại bản doanh q·uân đ·ội xem con bé kia đã đi chưa, nếu đã đi rồi thì thôi khỏi cần quay về báo." "Biết rồi." Alexander với bộ giáp sắt cồng kềnh kêu ra tiếng leng keng khi kim loại va vào nhau, anh ta giậm từng bước chân nặng nề đi xuống lầu bằng bậc thang gỗ cùng với tay trái cầm cây trượng phép thuật. "Anh ta có ổn không vậy? Tôi hỏi thật?" "Hahaha. Không sao đâu, tôi cam đoan." Không biết rõ lí do vì sao, nhưng khi Tyrant vừa kết lời thì một tiếng đổ ầm của một thứ gì đó dưới tầng một vang lên, hẳn là thứ mà ai cũng biết. "... chắc vậy." "Đồ hai mặt." "Ác... ác... ác độc..." "Ông anh hai mặt à?"
"Anh... là... đồ... hai... mặt... hả?" (Khó nói c·hết đi được!) "Mấy... mấy đứa ác vậy?" "Tôi thấy anh mới là người nói nhiều á. Mau mở cửa và đưa Arthur vào trong đi." "Rồi, rồi. Biết rồi mà." Không câu kéo thêm nhiều thì giờ, Tyrant lập tức "giao" lại Arthur cho Grey và Ash cõng, còn anh ta lấy chìa khóa từ túi áo và đút vào lỗ khóa một cách trơn tru, anh ta xoay chìa và ổ khóa phát ra tiếng cạch báo hiệu cửa đã mở. "Vào thôi." "Grey, Ash. Hai người cõng Arthur vào trước đi." "Ừm." "Ư..." (Mong là anh ta về sớm giùm cái, chứ cái lưỡi của mình đau như kiến cắn.) "Ê mà này, cái lưỡi của mày ổn không đấy?" (Mày hỏi thế khác nào đang chọc tao à?!) "Cậu ta đang b·ị đ·au thì trả lời bằng niềm tin, cậu chọc hay đấy." "Tôi đâu có chọc! À mà cũng đúng, xin lỗi nhá." (Mày hay lắm, lát nữa thì biết tay tao.) "Vào đi nào." Bên trong phòng là hai cái giường tầng cùng loại lúc ở bản doanh q·uân đ·ội của thành phố Tenro, nhưng loại nệm của cái giường này thì êm hơn (vì nó là nhà trọ, chứ không phải trong q·uân đ·ội) cùng với một giường đơn loại nhỏ đặt ở góc phải phòng. Hai cái giường được đặt xếp đối diện nhau hai bên trái và bên phải. Diện tích phòng khá lớn đủ để cho bốn người sinh hoạt, góc phòng bên phải thì có bốn cái ghế được đặt xung cái bàn gỗ hình vuông, có một cái cửa sổ nằm ở cuối phòng ở vị trí giữa tưởng đối chiếu với cửa ra vào và cuối cùng, một căn phòng vệ sinh toát ra mùi khá hôi. "Chịu thôi, triều đình bảo là viện trợ chứ đâu phải là cho ở phòng trọ cao cấp giá cắt cổ đâu. Lát nữa anh đây giúp mấy đứa dọn dẹp." Cũng không bình luận gì quá nhiều, Grey và Ash nhanh chóng dìu Arthur đến cái giường tầng bên phải và tất nhiên là tầng dưới. "May là có đủ gối và mền cho mỗi người, chứ không thì c·hết cả lũ." (Ấy c·hết, máu của cậu ấy...) "Không sao, cứ để cậu ta nằm ở đó đi. Máu me gì tầm này cơ chứ." Dù sao thì Tyrant nói cũng là có lí nên bọn họ cũng không ý kiến gì thêm. "Giờ thì... mấy đứa ngồi xuống đi, anh sẽ nói qua cậu bạn Eric của bọn em... sẽ được xử lí như thế nào." Sự mong mỏi này bao trùm lên cả bốn thành viên còn lại của cả tổ đội (Arthur đang b·ất t·ỉnh) nên Grey và Ash đặt mông lên ngồi cuối đầu giường nơi Arthur đang nằm, Petra và Emma ngồi giường đối diện còn Tyrant thì đi lấy cái ghế ở góc trái phòng mang đến và ngồi xuống, anh ta cũng nhân cơ hội mà cởi bỏ bộ giáp sắt cồng kềnh cùng bao kiếm mang thêm được giắt trên hông. "Về chuyện xác của Eric thì... như mấy em đã biết, lão Jack cùng với thằng Red sẽ lo liệu vụ này, mặc dù có vẻ Red bị ép buộc miễn cưỡng làm thế chứ anh đoán cậu ta cũng không thích làm chuyện này cho cam." "Thế... à?" "Red nhỉ? Nhắc mới nhớ, dạo này cậu ta thế nào rồi?" "Tự nhiên cậu hỏi tên đó chi vậy, Ash?" "Ờm thì tôi tò mò không." "Nếu em hỏi về Red thì... cậu ta có vẻ đang phải trải qua thời kỳ hậu sang chấn tâm lý thì đúng hơn." (Hả?) Hậu sang chấn tâm lý, là hiện tượng một người hoặc một cá nhân trải qua một sự kiện ảnh hưởng đến tâm lý nặng nề kể cả sau khi đã kết thúc, đây là hiện tượng phổ biến đối với những binh lính phải trên chiến trường. "Ý... ý... ý anh là... sao ạ?" Lại một lần nữa, bầu không khí nặng nề lại bao trùm cả căn phòng đã u ám. "Cách đây tháng trước vào lúc các em được tìm thấy là những còn sống tại khu thành Verse thì... Lisa, một người bạn thuở nhỏ của Red đã cùng nhau làm mạo hiểm giả và con bé ấy cũng tham chiến trong ngày hôm đó nhưng... cô bé đó, đã t·ử t·rận." Lại là nó, vụ khu thành Verse. Tại sao chứ? Tại sao lúc nào, mày vẫn bám dai đăng đẳng bọn tao chứ? Bao nhiêu chuyện đã xảy ra... c·ái c·hết của Eric và giờ thì Arthur đang trọng thương. Tại sao cơ chứ? Tha cho bọn tao đi chứ? "Cách đây ba ngày thì... hẳn là các cậu cũng nghe rồi. Phải. Red, đã gặp lại Lisa dưới hình hài skeleton bất tử với xác không đầu, nhưng theo những gì cậu ta mô tả là da thịt thối rửa thì anh đoán, đó là phiên bản lỗi của skeleton bất tử, bọn anh đặt tên cho chúng là zombie (thây ma)." Viễn cảnh họ sẽ gặp lại Eric trong hình hài skeleton bất tử, hoặc theo lời Tyrant nếu là phiên bản lỗi, sẽ là thây ma. Liệu rằng nếu một ngày nào đó họ gặp lại cậu ấy, thì liệu họ có dám đối đầu với cậu ấy hay không cơ chứ? Giết c·hết đồng đội kể cả khi là skeleton bất tử hoặc thây ma, thì nó vẫn rất... "Eric..." "Trong trận hôm đó, ba người đồng lứa với cậu ta là Raiden, Rowan và Rose. Ba người đó đã..." Phải rồi, trong trận hôm đó, có ba người tên như vậy. Raiden chính là cậu lính tăng, Rowan và Rose đều là sát thủ và cả Red, cả bốn người có tên bắt đầu bằng chữ "R" đầu tiên thành lập một đội chỉ đơn giản là họ thấy nó hài hước không ngờ, nhưng giờ thì... "Ra... vậy." "Ừm. Ba người đó... cũng đ·ã c·hết rồi." Mặc dù cả đội chưa gặp cả ba người đã từng là đồng đội cùng nhóm với Red, nhưng ít nhiều thì họ cũng hiểu nỗi đau mất đi đồng đội như bây giờ. "Nhưng mà, cả Raiden, Rowan và Rose thì... c·ái c·hết của bọn họ... lần đầu tiên bọn anh tìm thấy thì quả thực nó..." Tyrant nhớ lại khoảng khắc đi tuần tra đêm ở gần vùng biển Franken, nơi họ tìm thấy xác của Raiden, Rowan và Rose nằm dọc theo đường bờ biển. Đến tận bây giờ, cảnh tượng đó vẫn quá kinh khủng. "Bọn họ bị... lũ côn trùng, đặc biệt là gián ăn thịt người trong lúc bọn anh... đi tuần tra đêm và đã sử dụng thuốc trừ sâu để xua đuổi. Bọn anh đã cố gắng tái hồi phục da thịt của họ nhưng... mọi nỗ lực đều thất bại. Sau đó, dựa vào cách họ bị g·iết c·hết một cách dã man như thế... anh đoán kẻ gây ra chuyện này là lũ Ghoul." Mặc dù chỉ là qua lời kể của Tyrant, họ vẫn thấy như vậy là quá khủng kh·iếp. Kể cả đàn anh như Tyrant kể còn run rẩy chứ huống chi nữa là... "Ghoul... sao?" Emma đăm chiều thắc mắc, đây là lần đầu tiên họ nghe đến sinh vật này. Kể cả có là thây ma thì họ vẫn hiểu vì nó có chút liên kết với skeleton bất tử, nhưng Ghoul thì lần đầu nghe đến. "Ghoul là một đám sinh vật ăn thịt người. Chúng nuôi và cấy gián ăn thịt người bên trong chúng, bọn chúng thường t·ấn c·ông kẻ địch bằng chất dịch ói màu xanh chứa đầy gián ăn thịt người bám lên cơ thể sinh vật sống và ăn mòn chúng trong đau đớn rồi c·hết đi. Đám này... là một loài sinh vật hiếm gặp vì khả năng sinh sản của chúng không được tốt, vậy nên... Thôi. Anh không muốn kể nữa đâu, cách thức chúng sinh sản... kim tởm c·hết đi được." (Mình chỉ nghe thôi mà...) Grey như muốn ói tới nơi, cả Emma và Petra cũng đều có cảm giác tương tự giống như cậu, nhưng Ash thì lại chẳng phản ứng gì mấy. "Thế còn... cách lũ Ghoul ăn thịt người?" "Ash, thôi đi. Nhiêu đó chưa đủ tởm hay sao?" "Bà nói gì vậy, tôi hỏi thêm để sau này có gặp mà tránh." "Đừng có nói nhảm, có c·hết tôi cũng chẳng muốn gặp đâu." "Lũ gián sẽ quay về cơ thể của vật chủ thông qua nhiều đường khác nhau và Ghoul sẽ ăn đám gián ăn thịt người đó, rồi cơ thể chúng sẽ tự động tiếp tục sản sinh ra ấu trùng của đám gián ăn thịt người. Quá trình này sẽ tái diễn liên tục cho đến khi chúng c·hết đi hoặc bị g·iết." "..." "Anh kệ hắn ta đi được không?" "Vậy hả? Thế thôi, chúng ta không bàn về nó nữa." "Này, bà bảo 'hắn ta' nghĩa là có ý gì?" "Chẳng có gì." "Nhưng, còn chuyện... của Eric..." Emma vẫn chưa quên đi chuyện này khi chủ đề về Ghoul và zombie dường như đã kết thúc. Phải rồi nhỉ, anh ta vẫn chưa nói cho họ biết, Jack và Red sẽ xử lí cái xác của Eric như thế nào. "Anh không rõ về chuyện đó, nhưng theo anh đoán... hẳn là họ sẽ quẳng xác của cậu ta cho thú rừng ăn thịt để tránh trường hợp hóa thành skeleton bất tử." Quả nhiên, phương pháp đó vẫn là khả dĩ nhất và rồi tiếp đó, Tyrant bổ thêm một câu. "Nhưng theo anh, bọn em vẫn có thể làm bia mộ cho đồng đội. Kể cả khi xác đã mất nhưng ít thì nhiều, đó vẫn sẽ là bằng chứng mà cậu ta đã sống. Mặc dù vậy, cách thức này vẫn còn khá nhiều người e ngại về một số tin ngưỡng tôn giáo nên nếu bọn em muốn, ít nhất thì hãy đi hỏi ý kiến từ những người khác, đặc biệt là nhà vua và chính quyền của ông ta." Khi nhắc tới nhà vua, dường như Tyrant bộc lộ thái độ thù hận và cay đắng đến ông ta và chính quyền. "Anh... không ưa nhà vua à?" Petra đã nhận ra điều đó qua cách diễn đạt ban nãy và thái độ của anh ta, tất nhiên, mọi thứ đều chính xác. "Ừ. Anh không chịu nổi cứ mỗi khi thấy mặt lão già c·hết tiệt đó. Ấy vậy mà, gã Tyler đó lại như một con chó săn cho lão ta vậy. Một con chó săn không hơn không kém, gã chỉ là chó săn của chính quyền thôi. Anh nói thật, từ lúc bé thì anh đã chẳng có cảm tỉnh gì với phe bảo hoàng gì cho cam." Chuyện về nền chính trị của vương quốc Tenboku thì tất nhiên, nhóm của Arthur có nắm qua đôi chút về sự tình, nhưng họ thực tình chẳng để tâm mấy vì họ nghĩ rằng, chuyện này chẳng phải chuyện của họ. Ai quản thì cứ quản. "Anh không biết mấy đứa sẽ nghĩ gì, nhưng anh là thành viên của đảng cộng hòa... đừng nhầm lẫn với đảng viên nhé." "Đảng cộng... hòa ạ? Cho... cho... cho em hỏi... một chút... được không?" Thật hiếm khi thấy Emma tò mò về chuyện chính trị của vương quốc, thôi thì cô nàng đã hỏi vậy thì cả nhóm đành hùa theo vậy. "Em hỏi đi." "Ừm... đảng cộng hòa... xuất phát ở đâu... và khi nào... vậy ạ?" "Ồ, câu hỏi hay đấy. Mà em hỏi để làm gì vậy?" "Em... em... chỉ là hơi... tò mò... thôi ạ..." (Đảng cộng hòa à? Mình cũng từng nghe sơ qua về chúng, chứ thực chất mình chẳng hiểu mô tê gì.) Grey không bận tâm đến những chuyện chính trị phiền phức, rối hết cả đầu này, vì đây không phải chuyên môn và chuyện cậu để tâm. Theo cậu, mấy chuyện này hết sức thừa thải, tuy nhiên thì dường như Grey vẫn chưa hiểu được sức nặng của chính trị lên q·uân đ·ội và các mạo hiểm giả. Sớm thôi, cậu sẽ nhận ra vấn đề này. "Hẳn là các em có nghe qua rồi, nó xuất phát từ những người phương Nam." À. Người phương Nam à? Chẳng phải là những người mà vương quốc Tenboku cho là man di hay sao? "Người phương Nam chính là những người sống ở bên kia đại dương Franken bao la rộng lớn, từ khoảng hơn hai nghìn năm trước thì bằng một cách nào đó, mà người phương Nam đã băng qua đại dương ấy và đến được phương Bắc. Những người phương Bắc ấy, chính là bọn tôi và những người phương Nam đi đến đây, dân tộc Heiter cũng là một trong số đó." (Thì ra là vậy, mình cứ tưởng rằng, người Heiter là để ám chỉ người phương Nam, nhưng hóa ra thì họ là một dân tộc riêng biệt trong số những người phương Nam ấy hả? Rắc rối thật.) "Khoan từ từ đã. Chẳng phải những ngươi phương Bắc như vương quốc này, rất ghét người phương Nam hay sao? Mà bây giờ, họ lại để đảng cộng hòa - một tư tưởng chính trị của người phương Bắc du nhập vào đây và chấp nhận nó?" Petra không hiểu những chuyện này là có ý đồ gì. Tại sao những người phương Bắc thù hận những người phương Nam và ngược lại, lại để tư tưởng này xâm nhập vào bên trong chính trị và văn hóa của họ? Họ không sợ bản sắc dân tộc hay gì đó, bị lai tạp hay sao? "Họ ghét những người phương Nam, còn những tư tưởng tiến bộ thì người dân vẫn sẽ đón nhận. Ngoài đảng chính là đảng cộng hòa ra, ở phương Tây thì cũng có một tư tưởng chính trị khác là đảng dân chủ. Tuy nhiên, người phương Bắc chúng ta không có nhiều mối liên hệ hay ngoại giao thân thiết với người phương Tây, nên cũng không rõ họ là những người như thế nào, ngược lại thì chúng ta lại rất thân thiết với những người phương Đông. Một phần vì chúng ta cùng những người phương Đông đều sống trên cùng một lục địa tên là Guildermo và hơn hết, chúng ta có cùng tư tưởng chính trị với nhau." Ý anh ta là nền chính trị quân chủ chuyên chế, với hệ thống nhà nước vua hoặc nữ hoàng đứng đầu, ngược lại với đảng dân chủ và đảng cộng hòa. "Sao nghe rắc rối quá vậy? Thế tóm lại, những thứ đấy có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?" Dường như Ash muốn nổ não vì cậu ta chả hiểu gì sất. "Có là đằng khác. Rất nhiều là đằng khác. Mỗi chế độ lại có cách đối đãi với quân lính và mạo hiểm giả khác nhau đấy, nhưng giờ mà nói ra thì hết thì giờ mất, nên là... để sau nhé?" Cứ tưởng là mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, nhưng Emma lại tiếp tục hỏi. "Thế... bọn anh... biết bao nhiêu... về người... phương Tây vậy?" "Em có vẻ hứng thú về chuyện này nhỉ?" "..." "Cậu vẫn muốn hỏi thêm nữa hả, Emma?" Petra sắp chán chê những chuyện phiền não và rắc rối này, cả Ash và Grey cũng có tình trạng tương tự. Mệt các người quá, chính trị chính chiếc gì. Bọn tôi làm việc của bọn tôi, việc nước thì bọn ông tự đi mà lo. "Tất cả những gì mà chúng ta biết về người phương Tây thì... chỉ đơn giản, họ là những thiên tài và đồng thời, sẽ là một mối đe dọa cho cả những người phương Bắc chúng ta và người phương Đông. Về mối quan hệ giữa họ và người phương Nam thì... anh không dám chắc là thù địch nhưng cũng không hẳn là thân thiết. Tóm lại, là trung lập không x·âm p·hạm lẫn nhau." "Mối đe dọa?" Lần này thì Ash lại nghiêm túc hỏi, chẳng thể nào đoán nổi lúc nào cậu ta nghiêm túc lúc nào thì đùa giỡn đây nữa? "Là chủ nghĩa đế quốc. Mặc dù như đã nói trước đó là bọn anh không biết nhiều về họ, thì vẫn có một thứ mà người phương Tây nổi tiếng khắp thế giới. Đó là hành vi xâm lược lãnh thổ, c·ướp b·óc và đàn áp những nước yếu hơn. Nhưng không ai có thể làm gì họ, vì công nghệ quân sự của chúng ta... không một ai là địch lại nổi với người phương Tây cả." "Các em có biết rằng, việc người phương Nam đến đại lục Guildermo bằng cách nào thì cho đến nay, ai đều biết cả. Vậy nên đã có một số giả thuyết cho việc này, như họ sử dụng phép thuật cao siêu nào đấy, nhưng có một giả thuyết mà tất cả mọi người đều cho là đúng..." Đột ngột, Tyrant ngắt câu giữa chừng khi thấy Emma quá chú tâm vào câu chuyện một cách đáng sợ, đến cả cả ba người đồng đội của cô cũng giật mình. "... họ mượn... công nghệ... của người phương Tây... nhỉ?" "Em nắm bắt thông tin khá nhanh đấy. Thành thực mà nói, anh cũng tin là vậy. Nhưng nếu nó là thật, anh mong rằng... chúng ta sẽ không bị người phương Tây xâm lược... như cách mà họ đã làm với những nước khác..." Và rồi, bằng một câu hỏi không ngờ mà đến cả Grey cũng khó tin là nó đến từ... "Anh đã từng nhìn thấy công nghệ của người phương Tây bao giờ chưa?" Khi được Ash hỏi câu này, anh chàng lính tăng bạn thân của Tyrant im lặng trong giây lát với vẻ mặt hơi bàng hoàng rồi trả lời câu hỏi, một cách bình tĩnh nhất có thể. "Rồi." "Vậy... nó như thế nào vậy ạ?" "Anh không rõ... về nó lắm, nhưng mà... những người phương Tây gọi nó là... 'súng'." Súng ư? Một thuật ngữ thật lạ lẫm, Grey hoàn toàn chả biết gì về nó. Liệu nó có nguy hiểm không? Liệu nó có phải là một thứ v·ũ k·hí nào khác? Grey không biết. (Súng? Chịu, mình chẳng biết gì hết.) "Đó là... một thứ v·ũ k·hí, có khả năng t·ấn c·ông tầm xa... xa hơn cả một đòn bắn phép thuật thông thường. Như anh đã nói, anh không rõ... về cơ cấu và cách hoạt động của chúng. Tất cả những gì anh biết... là chúng vô cùng nguy hiểm." Tyrant vừa dứt câu, cửa phòng đột ngột mở toang ra và ở ngoài, có một người đàn ông và một người phụ nữ. "Tôi về rồi đây, tôi đã mang cô ấy tới rồi." Người phụ nữ đó đội mũ vành, bộ quần áo với tông màu chủ đạo là màu đen đặc trưng rộng thùng thình và mang theo cây trượng phép thuật. Cô ấy có chiều cao nhỏ hơn so với nữ giới thông thường, có chắc đây là phụ nữ không vậy? "Tôi là Jeanne, mấy người đừng có nhìn tôi với ánh mắt lạ thường như thế. Tởm lắm. Nhìn vậy thôi chứ tôi đã trên ba mươi rồi nhé." (Ba... ba... ba mươi... ấy hả?) "À còn nữa, Tracy bảo là cô ấy sẽ đến sau. Khoảng mười phút nữa, nên vì vậy, hãy để Arthur được chữa trị trước nhé rồi mấy em bàn chuyện với em ấy sau." ------------------------------------------------------------------- Đó là một buổi đêm trăng tròn. Dưới ánh trắng chiếu xuống màn đêm hoang dại, là một tòa tháp cao sừng sững như thể muốn thách thức chúa trời đầy sự kiêu ngạo. Bên trong tòa tháp ấy là cầu thang xoắn ốc dài ngoằng ngoèo dẫn lên những tầng tiếp theo của tòa tháp, nếu đứng từ dưới tận đáy của tòa tháp có có lẽ, sẽ không bao giờ thấy được đỉnh của tòa tháp này nếu không có ánh sáng dẫn lối lên đến đỉnh tháp Bên trong nó là những ánh sáng mập mờ tỏa ra từ cây đuốc thắp sáng cả tòa kiến trúc cao chói lọi. Tại tầng cao nhất của tòa tháp ấy, là một căn phòng đặc biệt rộng lớn được thiết kế theo lối hoàng tộc và phô ra những thứ xa xỉ và mỹ miều nhất trên thế giới. Các loại đá quý hiếm nhất được trang trí khắp phòng như để thể hiện quyền lực tối cao của chủ nhân tòa tháp. Bên trong chỉ có độc duy nhất một chiếc ghế ngai vàng được làm bằng xương xẩu của các loài sinh vật khác nhau và ở trên đấy, chỉ duy nhất một kẻ được phép ngồi trên đó. Đó phải là kẻ thống trị thế giới này. Kẻ có quyền lực tối cao nhất tòa tháp ấy. "Truyền lệnh xuống tất cả đồng minh của chúng ta, cuộc tổng t·ấn c·ông vương quốc Tenboku và liên minh của chúng... sẽ bị hủy bỏ." Đây là một quyết định quá đỗi bất ngờ, vì nó hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch của liên minh đã đề ra trong ba tháng tới. "Vâng." "Đồng thời, tiến hành một đợt ra soát thật kỹ càng cho ta. Để đảm bảo rằng, bất kỳ tên gián điệp hoặc kẻ nào lọt vào đây, sẽ phải đón nhận hậu quả kinh khủng nhất." "Tuân lệnh!" Gã xương xẩu được "Đấng tối cao" cho lệnh đến phòng ngai vàng độc tôn của riêng gã, lập tức tuân lệnh của Đấng tối cao của thế giới. Khi tên tướng quân được gọi đến đã ra khỏi phòng, hắn cất tiếng một mình trong căn phòng xa hoa tráng lệ ấy. "Một đám chuột nhắt phiền toái." Hắn tỏ vẻ khinh bỉ trước tất cả mọi thứ. Đối với hắn, những kẻ khác chỉ là lũ sâu bọ hoặc những viên gạch lát đường cho kế hoạch vĩ đại của hắn. Vạn vật trên thế giới này đều phải tuân theo mệnh lệnh của hắn. Hắn là độc tôn, là duy nhất, là không thể thay thế, là không thể sánh bằng. Phải rồi. Hắn... chính là vị vua của thế giới này.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.