Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết
"Tôi chọn... phương án số một!"
Và đó chính là những gì mà ba mươi sáu người bị tống giam chọn một trong hai phương án đã được đưa ra bởi nhà vua, tất nhiên là họ chưa muốn c·hết.
"Nếu như tất cả các người đã quyết định phương án số một, vậy thì chúc may mắn. Tyler, tạm thời đưa những người này vào trại giam của q·uân đ·ội, ta cần thời gian sắp xếp chỗ ở cho họ. Ngoài ra, sáng mai dẫn họ đi tham quan trại huấn luyện và lựa ra phong cách phù hợp."
"Rõ."
"Này, thế giờ bọn tôi phải ở phòng trại giam à?"
Một thiếu nữ tóc xanh, mắt có tròng xanh ngọc lấp lánh, cô ta hỏi vì lo ngại phòng trại giam sẽ vô cùng bẩn thỉu.
"Đúng vậy, tạm thời hôm nay các người sẽ phải ở đấy cho đến sáng mai. Kể từ bây giờ cho đến hôm sau, các người phải chọn ra các thành viên để lập thành một tổ đội, ít nhất năm hoặc sáu người một tổ đội. Sau khi chọn xong, các người sẽ được chọn bang hội cho bản thân. Khi mọi chuyện đã hoàn tất, các người tiếp theo sẽ phải tiến hành huấn luyện bản thân với những người hướng dẫn, những ai không chọn ra được bang hội cho riêng mình sẽ bị q·uân đ·ội chọn ngẫu nhiên. Hãy ghi nhớ rằng, đám rác rưởi các người sẽ không được chọn lần hai đâu."
Tyler giải thích toàn bộ tình hình cho cả bọn hiểu, như vậy có nghĩa là, lát nữa cả bọn phải tranh luận xem ai sẽ vào đội của mình, nhưng, đám rác rưởi ư? Anh ta lộ rõ sự khinh bỉ rồi đấy.
(Bảo là đám rác rưởi thì có hơi...) Grey thực sự nghĩ rằng, lời nói đấy không khác gì sự tổn thương sâu sắc đến tâm lý của cậu, có lẽ bao gồm cả những người khác nữa.
Thành thực mà nói, những chuyện đang xảy ra đối với họ quả là một cơn ác mộng với những người hướng nội hoặc mang căn bệnh chống đối xã hội, nếu họ không chủ động mà tham gia cuộc tranh luận, ắt hẳn sẽ bị bỏ lại phía sau.
"Giờ thì, vẫn như cũ, không được phép mở miệng ra nói cho đến khi đám các người bước ra khỏi đây vì bây giờ, các người vẫn đang là tù binh."
"Các người cởi trói cho họ đi."
Tyler lệnh cho quân lính cởi trói dây thừng trên cổ tay của họ, sau khi đã được cởi trói xong xuôi thì những người này bắt đầu xoay cổ tay, cổ chân rồi lại bẻ khớp tay, khớp chân các thứ để lấy lại cảm giác như ban đầu. Có lẽ cơ của họ đã cứng hết rồi.
"Về cơ bản mà nói, các người sẽ không bị tống giam hay bị quản thúc như những tù binh đâu nên đừng lo về chuyện đấy. Tuy nhiên, kể từ ngày hôm sau, các người buộc phải chịu sự quản thúc từ q·uân đ·ội hoàng gia hay gọi bằng cái tên Nhà thám hiểm cho oai cũng được. Nên nhớ rằng, hãy tự quyết định nhóm của chính mình trong ngày hôm nay. Mỗi đội tối đa sáu người tất cả."
Tyler cất lời, sau đó anh ta bảo tất cả binh lính rút ra bên ngoài, còn những người b·ị b·ắt trói nay đã được cởi trói cũng được hộ tống đến khu nhà tù dành cho tù binh, dĩ nhiên không phải là giam giữ mà là chỗ ở tạm thời.
Cả bọn đi ra đều im lặng phăng phắt, vì cả đám không ai muốn đầu lìa khỏi xác cả.
"Khu nhà tù dành cho tù binh cách đây không xa, vậy nên... Red, cậu dẫn đám này đến chỗ đó. Tôi có chuyện muốn nói với nhà vua."
"Okay."
Tiếp nhận mệnh lệnh, Red giơ ngón tay ra vẻ đồng ý rồi anh ta bảo vài người khác đi cùng mình, tất nhiên những binh lính khác cũng đồng ý vì bây giờ họ không có việc gì để làm.
"Này, các người được phép nói rồi đấy."
Nhờ Red nhắc, bây giờ thì cả bọn có thể mở cái mồm ra nói thoải mái rồi.
"Thế tóm lại bây giờ bọn tôi phải ở sau song sắt ấy hả? Kiểu đối đãi gì thế này?"
Cậu thiếu niên với thân hình nhỏ nhắn lại một nữa càm ràm, khó chịu vì cái chỗ ở nghe thôi là biết bẩn thỉu, còn có thể có vài tên đáng sợ nữa.
"Theo lời anh Tyler thì đúng là như vậy, khu nhà tù giờ chẳng có ai ở đó đâu. Vì khu tù binh đó nay đã bị bỏ hoang rồi, nó nằm kế bên nhà thờ Urus ấy, hồi xưa chúng được sử dụng để giam giữ tù binh với t·ội p·hạm c·hiến t·ranh."
Khi nghe đến cụm "t·ội p·hạm c·hiến t·ranh, ai nấy cũng đều tái mét cả.
"T... t... t·ội p·hạm c·hiến t·ranh á?!"
Cậu thiếu niên với thân hình nhỏ nhắn nói với giọng run rẩy, tưởng gì cơ chứ? Bắt nạt phụ nữ nhà người ta thì được chứ hóa ra cũng chỉ là một tên nhát cấy à?
"Đồ nhát cấy."
"Mày bảo ai đồ nhát cấy hả, tên da đen!"
"Tao bảo mày đó, thằng lùn."
"Im điiiiiii!"
Vì đã được cởi trói, nên tên lùn này chạy đến chỗ cậu thiếu niên da ngăm đen có vết sẹo hình chéo trên má phải, tên lùn này toan định vung nắm đấm về phía cậu ta, nhưng xui thay thân hình cậu ta cứng như đá vậy.
"Đauuuuuu!"
Tên lùn này lập tức rút tay lại rồi ôm chặt nắm tay của hắn rồi tỏ vẻ đau đớn, còn nằm xuống lăn lông lốc nữa chứ. Trông khôi hài thật, bộ tên này muốn làm diễn viên múa vui lắm hả?
(Thằng lùn à? Nghe hài phết.)
Đám người xung quanh thì cười ha hả vì cái tên lắm lời, lắm chuyện, nhát cấy, tệ hại và ngu ngốc này cứ nằm lăn qua lặn lại trên đường phố, ngay cả người dân ban đầu với ánh nhìn khinh miệt nay cũng dừng lại tụ tập xung quanh mà cười.
"Mày... định biến tao thành tên hề hả?!"
"Ai làm gì mày? Rõ ràng mọi chuyện là do mày gây sự trước, mày sỉ nhục tao là da đen thì tao nói lại thôi? Mày bị gì vậy hả, thằng lùn?"
Dường như, tên lùn này cùng cậu thanh niên da ngăm đen này lúc nào cũng có xích mích với nhau, đó là những gì mà ba mươi ba bốn người khác (bao gồm cả Grey là ba mươi lăm) đều nghĩ như vậy.
"Này cậu mặt sẹo, đáp trả hay lắm đấy!"
Tên thanh niên tóc xanh, đeo một thứ gì trong giống kính lên hai con mắt rồi cậu ta lại dùng ngón cái đẩy lên cao giống tri thức, tán dương cậu thanh niên mặt sẹo, ý ám chỉ thanh niên da ngăm đen.
"Cậu khen tôi đấy à?"
"Ừ, mà dù gì thì... gọi nhau bằng cái kiểu mô tả thì hơi kỳ quặc nhỉ? Cậu tên gì?"
"Tên? Tên tôi ư? Tên tôi là..."
Khi hỏi đến tên, cậu ta trong có vẻ lung túng vì hiện giờ, trong đầu cậu ta chả có cái quái gì gọi là tên cả.
Tên gì, bao nhiêu tuổi, đến từ đâu? Là những câu hỏi chung mà cả bọn không biết, thật kỳ lạ. Đây hẳn là lý do mà Tyler cùng những người khác, bao gồm cả nhà vua đều thận trọng.
"Cậu không nhớ hả? Vậy thì tôi nói trước, chẳng giấu gì cậu, lúc tôi tỉnh dậy chả nhớ gì sấc nên vì vậy... cứ gọi tôi là Eric, cái tên này tôi cũng vừa mới nghĩ ra thôi."
"Nếu vậy thì... Arthur... cứ gọi tôi như vậy đi."
"Arthur à? Này, hay tôi với cậu lập thành một nhóm đi?"
"Tôi và cậu?"
"Ừ, tôi nghĩ là chúng ta sẽ hợp nhau đấy."
(Này này, chưa gì họ đã định tiến tới lập nhóm rồi à?)
Trong khi đó, Grey còn chưa biết cậu phải lập nhóm với ai nữa, vì cơ bản mà nói, cậu tương đối sợ giao tiếp đi được.
"Về chuyện đó... tôi nghĩ là để sau, vì tôi định lập nhóm với cậu ta."
Nói xong, Arthur chỉ tay về phía Grey - cậu thanh niên mắc chứng sợ giao tiếp (chắc vậy) và cậu ta, lại tỏ vẻ bất ngờ.
(Tôi á?! Tôi có cái gì mà cậu ta muốn lập nhóm?!)
"Tôi... tôi hả?"
Grey bất giác tự chỉ ngược ngón tay cái về phía mình, cậu muốn xác lập lại lời nói của Arthur.
"Vừa nãy, cậu đã giúp cô gái kia nên tôi nghĩ cậu sẽ không phiền phức cũng như cậu không phải loại người như tên kia đâu."
Một lần nữa, Arthur chỉ tay về phía tên lùn tịt nay đã đứng dậy.
Khi bị ví như tên vô lại, tên lùn tịt này lập tức giãy lên như con cá c·hết vậy, cậu ta đời nào chấp nhận bản thân bị sỉ nhục là một tên vô lại, vô giáo dục?
"Mày bảo giống ai?!"
"Đấy, thấy chưa?"
"Arghhhh! Lũ chúng mày, chúng mày xem tao như một thằng hề hả?!"
"Đúng rồi."
"Arthur... mày... đúng là chẳng xem tao ra gì!"
(Tên lùn này có chịu thôi đi không hả?) Grey nghĩ.
"Ê này, việc tám chuyện để sau được không? Tôi phải dẫn mấy người tới chỗ ở tạm bợ, không thì gây ra rắc rối nữa đấy."
Cả bọn không còn cách nào khác nên buộc phải tạm ngưng cuộc trò chuyện mà rời khỏi đây, đến nơi ở tạm bợ là một nhà tù dành cho t·ội p·hạm c·hiến t·ranh.
Trong suốt cả quá trình để tiến đến nhà tù - chỗ ở tạm bở của cả bọn, thì Grey cùng Arthur và Eric đã có một cuộc trò chuyện về việc họ có trở thành đồng đội với nhau được không, và câu trả lời may mắn là có. Họ còn lôi kéo được cả cô gái mà Grey đã nói đỡ lúc cả bọn vẫn còn đang ở doanh trại của vương quốc Tenboku ở phía bắc nơi khu thành Verse bị c·hiếm đ·óng bởi lũ goblin.
Ban đầu, Grey cố tình né tránh Arthur cùng Eric vì ngại nhưng sau khi cậu ta được nghe Arthur giải thích lí do vì sao cậu ta muốn chung nhóm với cậu vì chỉ đơn giản nghĩ rằng, cậu không phải là một tên khốn.
Ngoài ra thì, nói gì về Eric đây? Ngay từ khi cậu ta chủ động bắt chuyện với cậu, thì Grey cảm thấy như Eric là một gã thông minh, tuy nhiên, trông có vẻ hơi vụng về.
Cô gái mà Grey đã nói đỡ khi bị tên lùn tịt kia gây rối, cô ấy có vẻ khá ngại ngùng về vấn đề này. Mà nhân tiện đây, tên cô ấy là Emma. Nói về ngoại hình, nếu như chỉ đo bằng mắt thì đâu đó một mét sáu mươi đến một mét sáu mươi hai, tóc xanh nước biển và hai đôi mắt có tròng đen và nếu nói về ngực thì... nói sao đây? Grey lại không muốn nghĩ về vấn đề đó. Ngay từ khi nhìn thấy cô, cậu ta đã nghĩ rằng "Trông cô ấy đẹp đấy chứ?" hoặc đại loại vậy, nhưng... ngực ư?
(Thôi bỏ đi, vấn đề này quá sức n·hạy c·ảm. Mình không muốn đụng tới nó đâu.)
Mặc dù không nói ra bằng lời, nhưng Eric dễ dàng nhìn thấu tâm can cậu ta nên mới tiến sát lại gần và khoác vai Grey, cậu ta thì thầm bảo.
"Này, cậu đang hứng à?"
"Hả?! Cái... cái gì?! Tôi... tôi không!"
"Rõ ràng từ nãy cho đến giờ tôi thấy cậu cứ để ý 'hai quả đồi núi' của cô ấy lắm đấy? Cậu hứng lắm hả?"
Grey lập tức cuống cuồng chối bỏ trách nhiệm. Mà khoan, trách nhiệm hả? Cứ như là cậu ta vừa làm một chuyện gì đó tội lỗi hay kinh tởm với một cô gái hay cái gì đó vậy?
"Đừng... đừng có nói những chuyện như vậy nữa, Eric..."
"Thế hả?"
(Bộ cậu ta không cảm thấy xấu hổ hả?!)
Lỡ như vì chuyện này mà cả hai thằng mất điểm trong mắt phụ nữ thì sao? Chưa gì mà đã thấy một tương lai u tối rồi.
"Ừm... Red, cho tôi hỏi."
Trong lúc cả đoàn đang đi, thì một cô gái khác lên tiếng muốn hỏi về một vấn đề gì đó, có lẽ là về chuyện ngày mai chăng?
"Hả? Có chuyện gì thế?"
Red trong lúc đang giơ hai tay sau đầu, vừa đi vừa nói chuyện với những người khác trong đoàn, cậu ta ngoảnh đầu về phía sau rồi hỏi.
"Không biết... ở quanh đây có bia mộ nào không?"
(Sao tự nhiên cô ấy lại hỏi thứ kỳ lạ như vậy?) Red chợt nghĩ, vô cùng khó hiểu.
"Cô hỏi gì lạ vậy? Mà cô tìm bia mộ để làm gì?"
"Tôi... cũng không biết nữa. Nhưng, trí nhớ tôi lại cứ mách bảo là hãy đến bia mộ... nên... tôi không biết mình đang nói gì nữa... Tôi xin lỗi vì đã làm phiền..."
Giọng nói của cô gái đó dần lí nhí đi rồi sau đó không còn nghe thấy nữa, nhưng Red vẫn trả lời, một phần vì cậu ta vẫn tôn trọng phép lịch sử tối thiểu... hoặc có lẽ do người hỏi là phụ nữ nên cậu ta mới trả lời?
"Chà... bia mộ hả? Nhắc mới nhớ, bao lâu rồi nhỉ? Bia mộ cuối cùng được xây ở thành phố này. Không. Không phải..."
(Lần cuối cùng? Là sao?)
Grey lấy làm lạ, bia mộ cuối cùng được xây? Ý cậu ta là thành phố này không có bia mộ hả? Thế những n·gười đ·ã k·huất làm thế nào để được mai táng bởi người thân của họ đây? Làm thế nào mà họ có thể được an nghỉ? Thế giới này thật kỳ lạ.
"Phải nói đúng hơn là... lần cuối cùng mà thế giới này xây bia mộ thì đúng hơn. Chuyện đã là của bốn trăm năm trước rồi, từ đó cho đến bây giờ thì luật cấm xây dựng bia mộ vẫn còn tồn tại cho đến tận ngày nay. Không phải là họ kiêng kỵ, nhưng nó lại thành bắt buộc."
(Cấm? Tại sao? Họ không tôn trọng n·gười đ·ã k·huất hả? Không. Không phải vậy. Cậu ta bảo là không có sự phân biệt đối xử với n·gười đ·ã k·huất. Nhưng, tại sao?) Grey vô tình nghĩ vậy.
Không tôn trọng nguời đã khuất. Nghe có vẻ vô cùng hợp lí hoặc có lẽ là do nhân loại để bác bỏ các tôn giáo cũng như không tôn thờ các vị thần? Nhưng như những gì Red đã nói, không phải vì họ phân biệt đối xử, mà là vì một lí do nào khác mà cả bọn vẫn chưa biết được.
Còn một lý do nữa để phản bác lại điều trên, đó chính là trong thành phố này vẫn có thánh đường vẫn còn hoạt động bình thường và một cách trơn tru, nên không thể có chuyện họ cấm các hoạt động tôn giáo cũng như thờ cúng, nhưng là do đâu?
Tuy là chuyện có lẽ không đáng để bàn luận hay bận tâm, nhưng... cấm bia mộ? Câu trả lời của Red khiến ba mươi lăm người bọn họ lấy làm lạ, song cảm thấy hơi căng thẳng đôi chút, vì luất cấm bia mộ nghe có vẻ lạ lùng.
Họ đang thầm suy nghĩ rằng, nếu như họ c·hết thì sẽ c·hết trong sự lạnh lẽo và vô tâm như thế ư?
Tại sao họ lại cấm? Bia mộ có gì mà cấm?
"Về chuyện tại sao thì... ngày mai các người sẽ rõ. Ai mà tham gia q·uân đ·ội hẳn sẽ được biết rõ toàn bộ sự việc. Thực ra chuyện này ngay cả dân thường cũng biết, nhưng cứ mỗi khi vào q·uân đ·ội thì sẽ được phổ biến lại. Để đề phòng thôi."
Khi được Red giải thích, cả bọn quay sang nhìn dân thường của thành phố Tenro này.
Bình thường ư?
(Họ biết ư? Họ không phản đối sao? Trong suốt bốn trăm năm qua?)
Thật kỳ lạ, tại sao thế giới này lại cấm xây dựng bia mộ?
"Nghe kỳ lạ vậy? Tại sao lại cấm chôn? Mà cũng phải vì kiêng kỵ? Có chuyện gì à? Nói cho bọn tôi biết đi?"
Một cậu thanh niên khác mắt đỏ ngầu, tóc đen hỏi ngược lại Red, người đang trả lời câu hỏi của cô gái vừa rồi.
"Tôi đã bảo rồi, ngày mai các người sẽ rõ. Có lẽ anh Tyler sẽ giải thích chuyện này rõ hơn."
Red lại tiếp tục khẳng định chắc nịch một lần nữa, anh Tyler chắc chắn sẽ nói sau khi họ tham gia vào q·uân đ·ội chính quy vào ngày hôm sau và trong khi đó, Red vẫn tiếp tục cung cấp thông tin thêm cho cả bọn.
"Nói là cấm xây dựng thì cũng không đúng lắm, hay nói đúng hơn là... những n·gười đ·ã k·huất có lẽ sẽ không bao giờ được mai táng đàng hoàng hay an nghỉ trong yên bình. Vẫn còn rất nhiều nơi còn duy trì việc mai táng, nhưng với điều kiện không còn xác hoặc xác không được gần khu vực mai táng, không được phép mang xác của n·gười c·hết về. Họ c·hết ở đâu, thì cứ để ở đó. Di chuyển xác c·hết cũng được, không được phép chôn hay để gần bia mộ. Luật này cũng áp dụng đối với súc vật và thú nuôi thông thường. Nếu bất kỳ ai phạm luật, thì sẽ bị hành quyết bằng những h·ình p·hạt ghê rợn nhất."
Red tiếp tục giải thích, nhưng lần này cậu ta giải thích kỹ hơn về chuyện lạ lùng này.
Ngay cả súc vật và vật nuôi cũng không được luôn sao?
Mai táng nhưng không được phép mang xác n·gười đ·ã k·huất hay xác của súc vật, vật nuôi về ư?
(Kiểu mai táng gì vậy? Họ làm thế với mục đích gì?)
Red lại tiếp tục bồi thêm một câu nữa, nhưng lần này nghe có rất nghiêm trọng khi tông giọng của cậu ta thay đổi hẳn, lần này thì...
"Nói tóm gọn lại thì... ở thế giới này, c·hết thì không có nghĩa là tất cả sẽ chấm hết. Sau khi c·hết, những n·gười đ·ã k·huất ấy... sẽ lại bị tiếp tục kéo trở về thế giới này và tiếp tục... chiến đấu... cho đến c·hết... Không. Phải nói đúng hơn là, họ sẽ mãi mãi không bao giờ được 'c·hết' cho dù họ có muốn."
"Này, không phải cậu đang sợ à? Có phải vậy không?"
(C·hết nhưng không bao giờ được c·hết? Ý cậu ta là gì? Một kiểu sức mạnh thần bí nào đó?)
Grey vẫn đang cố moi móc câu trả lời dựa trên những thông tin mà Grey cung cấp, nhưng, cậu ta hoàn toàn mù tịt về câu trả lời ấy. Hẳn là phải đợi ngày mai để Tyler giải thích.
Sau nhiều lần nghe Red giải thích, Arthur cảm nhận được tông giọng run sợ của Red.
Chuyện này, nó thực sự kinh khủng đến thế sao?
Rốt cuộc là nguyên nhân ẩn sau việc cấm mang xác của n·gười đ·ã k·huất về?
Đó là những gì mà ba mươi lăm người đã suy nghĩ về điều đó trong tâm trí họ, bao gồm một kẻ vô lại như tên lùn tịt đó cũng phải trầm ngâm suy nghĩ.
Cấm bia mộ ư? Nghe thì có vẻ nực cười, nhưng đằng sau câu chuyện ấy lại không hề dễ chịu chút nào cả.
Những suy nghĩ như vậy cứ đeo bám họ mãi cho đến khi đã tới nơi ở tạm bợ, tất cả cũng đều bắt nguồn từ câu hỏi vu vơ của cô gái đó mà thôi...
----------------------------------------------------------------------------
"Đến nơi rồi, thông cảm nha tại chỗ này bị bỏ lâu rồi."
Sau khi tỏ ra vẻ sợ hãi trước mặt cả nhóm, dường như Red đã quay trở về trạng thái như ban đầu.
Trước mặt cả bọn là một khu đất rộng toát lên mình vẻ u tối và sầu thảm, cái cổng bằng sắt nơi là lối vào của nhà tù dành cho t·ội p·hạm c·hiến t·ranh này nay đã mọc rêu um tùm, những chùm dây leo mọc tua tủa ra khắp nơi mà bám vào những bức tường hay thậm chí là treo lơ lửng trên không.
Nhìn qua phía bên kia bằng những khe hỡ trên cánh cổng bằng sắt nọ, Grey thấy bên trông nom có vẻ như là một sân vườn rộng lớn dành cho t·ội p·hạm nơi mà các hoạt động thường ngày của họ thường diễn ra, đặc biệt là vào những giờ rảnh rỗi.
"Sao... trông u ám quá vậy?"
"Cứ như nhà ma ấy."
"Trông giống thật."
"Này, có thực sự ổn khi ở đây không vậy? Tôi cảm thấy nó hơi..."
Tất nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy nhà tù này, cả bọn ai nấy cũng đều sợ tái hết cả da mặt, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.
"Để tôi mở. Vì nơi này đã bị bỏ hoang lâu rồi, nên cái cổng này cũng bị gỉ sét nốt rồi nên có lẽ hơi khó mở chút."
Nói là làm, Red tiến đến trước cổng sắt rồi cậu ta giơ chân phải lên rồi đạp mạnh vào cánh cửa sắt khiến nó mở toang ra, thể lực của cậu ta nếu đem so bì với cả đám bọn họ thì cũng cứng cỏi đấy chứ.
Cái cửa sắt kêu ầm lên một cái rồi đổ sập xuống đất, nó tạo ra tiếng keng két khi đổ xuống nền đường lạnh lẽo.
"Ờm, này! Mấy người cũng hết việc rồi, về được rồi đó!"
Sau khi phá cửa xong, Red bảo những người đi cùng cậu ta hộ tống ba mươi lăm người này thì cuối cùng họ cũng có thể được nghỉ ngơi.
"Okay! Thế là xong rồi đúng không?! Thế bọn tôi đi nhá! Nhớ về sớm nha Red, đống chiến lợi phẩm ta có được từ trận đấu với đám goblin hôm qua có thể đem số món đồ đi bán đấy, tiện thể rảnh thì đi mua trang bị mới!"
"Thật sao?! Tốt quá, đợi tôi tí! Đi liền!"
(Này, chẳng phải cậu hướng dẫn bọn tôi chỗ ở hả?)
Grey lại tiếp tục suy nghĩ thầm trách móc Red, nhưng dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu ta vì đã dẫn đường.
"Này mọi người, chắc có lẽ đến đây thôi. Mọi người có thể vào bên trong xem có gì, tối nay mấy người có thể đến doanh trại q·uân đ·ội để ăn hoặc ai đó sẽ mang đồ ăn đến cho mấy người, rồi ngày mai quyết định mấy chuyện hệ trọng đó. Giờ thì tôi đi mua trang bị mới đấy, tạm biệt nhá!"
Nói rồi, Red nhanh nhảu chạy lại những người đàn anh của cậu ta.
Khi Red chạy đến, những người lính nó cốc đầu cậu ta một phát vì trong trận chiến ngày hôm qua, cậu ta mém nữa m·ất m·ạng bởi bọn goblin vì làm liều, cụ thể là lúc cậu ta b·ị t·hương ở cả hai bàn chân.
"Ê này, đùa nhau hả?!"
"Tự xem là như thế nào?! Làm sao mà bọn này biết!"
"ÊÊÊÊ!"
"Quay lại đây, cái tên Red kìa!"
Cho dù họ có gào thét cả cổ họng bao nhiều lần, tên ngốc ấy vẫn không chịu quay đầu lại.
"Đi... thật rồi?"
"Thật là, bộ cậu ta giống tên lùn tịt ấy hả?"
"Tôi thấy đâu có giống, so với tên lùn tịt ấy thì cậu ta cũng giúp chúng ta tới đây còn gì? Đỡ hơn tên lắm lời ấy."
Mặc dù chả làm gì từ lúc Red tiết lộ chuyện bia mộ, song bằng một cách thần kỳ nào đấy mà cuộc trò chuyện lại đổi hướng sang chỉ trích tên lùn tịt kia và tên lùn tịt đó, cậu ta không hề mở miệng ra nói một lời.
(Cậu ta không phản kháng sao?)
Vừa sáng nay, Emma bị tên lùn tịt mắng cho một trận và quát tháo vào mặt, nhưng cô vẫn thể hiện sự quan tâm của bản thân với tên đó, tất nhiên là bằng suy nghĩ chứ không phải bằng hành động và lời nói thốt ra từ miệng.
"Dù sao thì, chúng ta vào trong thôi. Trời có vẻ chuẩn bị tối rồi."
Nói rồi, cả bọn cùng nhau bước vào trong lần lượt qua cái cổng sắt nay đã bị đạp vỡ và đổ sập xuống bởi Red.
Đã hơn hai tiếng trôi qua kể từ lúc bọn họ tiến vào trong nhà tù này, sau khi lượn quanh một lần thì bọn họ quyết định thà ngủ trên cái giường đã cũ nát trong mỗi phòng dành cho tù binh và t·ội p·hạm, hơn là nằm ngủ dưới đất với đủ loại côn trùng.
Grey, Arthur, Eric cùng Emma chọn vị trí gốc cuối của dãy phòng.
Nói về kiểu kiến trúc của cái nhà tù này thì chẳng có gì đặc biệt ngoài đá, đá và đá.
Khu nhà tù này có tổng cộng ba tầng tất cả, mỗi tầng có khoảng năm mươi phòng giam tổng thể, ngoài ra thì ở bên ngoài khu sân vườn của nhà tù có một nhà tù nhỏ nơi chứa phòng biệt giam giành cho những t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm.
Trước nhà tù này khi họ đặt chân vào trong sân vườn là hai bức tượng của hai con sư tử đang há to miệng, miệng của chúng có một cái ống để nước chảy ra từ nó, đó hẳn là cái ống nước. Hai con sư tử được đặt hai bên bậc thang trái và phải trước nhà tù, mỗi con đều được đặt lên một cái bệ.
Trước cổng ra vào phía bên trong của nhà tù có một hình điêu khắc hình chim đại bàng lớn bị gạch chéo bởi hai đường thẳng chéo nhau, miệng của chim đại bàng há to miệng và kế bên nó là hình ảnh của một người đàn ông đang cầm một cây giáo thọc thẳng vào miệng của con chim đại bàng. Cái kiểu điêu khắc gì thế này?
Thực ra thì trước khi đến đây, ở cung điện hoàng gia cũng có một cái hình điêu khắc tương tự như thế này nhưng không có hình gạch chéo cùng người đàn ông thọc cây giáo vào miệng con chim đại bàng, mà nó là con chim đại bàng được tô bằng ngũ sắc theo thứ tự, gồm màu trắng, màu xanh dương, màu xanh lá cây, màu giống hoa hải hương và màu be.
Nói về khu sân vườn của nhà tù thì có khu tập gym, sân chơi bóng rổ và bóng đá, những cái ghế bằng đá được đặt ở gần những bức tường bằng đá bao bọc quanh nhà tù cùng vô số những thứ khác, đa số những thứ này là những thứ để tù nhân sử dụng khi rảnh rổi.
Về kiến trúc bên trong nhà tù, thì nó có kiểu kiến trúc giống hình chữ thập.
Nói cho một cách dễ hiểu, thì ba tầng của tòa nhà kiến trúc này đều được xây bằng hình hài giống chữ thập. Vì nó được xây bằng hình chứ thập, nên nó có tới bốn dãy hành lang tất cả ở cả ba tầng.
Mỗi tầng có một dãy hành lang ở phía bên phải nối dài qua phía bên trái, một dãy hành lang từ phía dưới nối dài lên phía trên.
Mỗi tầng đều có kiểu kiến trúc tương tự như vậy tạo thành một hình vuông ở giữa, vậy nên các tù nhân có thể giao tiếp với nhau kể cả khi ở tầng trên vì phòng giam được thiết kế nằm trong bốn dãy hành lang của mỗi tầng và hướng ra phía khoảng trống hình vuông.
Mái của nhà tù này là hình mái vòm bằng đá kiên cố, riêng phần hình vuông giữa trung tâm của nhà tù thì bằng kính hoàn toàn, nên khi mặt trời lên thì tù binh chắc chắn sẽ thấy ánh mặt trời chiếu xuống. Cứ nó xem như cái nơi nơi lộ thiên hay cái gì giống vậy cũng được.
"Được rồi mọi người, tới giờ quyết định rồi."
Ngay lúc này đây, cả bọn đã tập hợp lại ở bên ngoài sân vườn nơi có những cái ghế đá.
Nam nhường nữ, dường như tất cả đều đồng ý như vậy, riêng tên lùn tịt đó thì không, nên vì vậy, cả đám bọn họ buộc phải miễn cường kéo tên này ra khỏi chỗ ngồi.
Ngoài trời đã là tối om mù mịt, còn đồ ăn thì được đích thân q·uân đ·ội đưa tận tay nhưng mà...
"Đùa nhau sao, được mỗi mẩu bánh mì cùng cái chén xúp nhạt toẹt có vị dở tệ này?"
"Như thế này làm sao mà no nổi?"
"Chưa kể tới việc, phải trả nợ nữa cơ chứ?"
"Arghhhhh! Tôi sắp c·hết tới nơi rồi!"
Hầu như tất cả mọi người đều than vãn khó chịu, không hề đồng tình mới bữa ăn tạm bợ được trao tận tay bởi q·uân đ·ội này.
Thêm vào đó, khó khăn ngày càng đè lên nhau khi cả bọn vừa phải cùng nhau chung sức mà góp đủ số tiền một trăm nghìn Tengo để mà chuộc ra, nếu không hoàn thành được việc chuẩn bị số tiền chuộc đó kể từ ngày hôm nay cho đến một năm sau, thì cả bọn sẽ bị trục xuất khỏi vương quốc Tenboku và không giờ được lưu lại tại bất kỳ vương quốc nào cả.
Đó là còn chưa kể đến việc phải chi tiêu làm sao cho hợp lí sau khi trở thành binh lính thuộc q·uân đ·ội chính quy của hoàng gia.
Chỉ cần nghĩ đến thôi là vô vàn khó khăn cứ chồng chéo lên nhau, cứ như sắp tạo thành một tòa tháp nếu đem hết đống khó khăn này xếp chồng chéo lên nhau vậy.
"Thôi được rồi mọi người, giờ thì chúng ta cùng bàn về vấn đề chính của ngày hôm nay nào. Quyết định xem, trong tổ đội chúng ta sẽ có ai."
Mặc dù Eric đã có đội, nhưng cậu ta lần này sẽ là chủ trì của cuộc họp... cuộc họp nghe có vẻ hơi quá, nên gọi là cuộc tranh luận thì đúng hơn.
"Hiện tại, tôi đã có đội cho riêng mình. Đội của tôi gồm chính tôi đây, Arthur, Grey và Emma. Tổng cộng bốn người, chúng tôi còn thiếu hai người nữa. Nếu ai muốn tham gia đội, thì hãy chứng minh tại sao chúng tôi lại phải chọn các người!"
Giọng của Eric nay đã trầm hơn, có lẽ cậu ta đang cố tỏ ra nghiêm túc khi đang đảm nhiệm chủ của cuộc tranh luận chăng?
"Tôi có câu hỏi."
Ngay lúc đó, một cô gái tóc hồng đeo kính và mặc áo thun giơ tay muốn đặt câu hỏi, Eric lập tức để ý đến cô nàng.
"Ồ? Không biết quý cô đây muốn hỏi điều gì?"
(Tự nhiên cậu ta dẻo miệng quá vậy?)
Grey nhận thấy lời nói của cậu thủ lĩnh Eric của nhóm cậu khác hẳn, trong lịch lãm hơn.
"Này Arthur... cậu có nghĩ cậu ta đang quá nghiêm túc không?"
"Tớ... tớ... tớ nghĩ cậu ta... đang bị nhập tâm hơi quá?"
"Cũng có thể ha? Aha... ahahaha..."
(Tự nhiên mình cười? Làm chuyện gì đâu mà cười?) Grey chợt nghĩ, hành động vừa rồi của bản thân trong thật lạ hoắc.
Emma cũng theo đó mà cười theo một cách miễn cưỡng, bộ cô ấy cũng vậy hả?
Nếu xét về điểm chung, cả Grey và Emma đều có tâm lí ngại ngùng sợ giao tiếp với đám đông.
Bằng chứng là lúc tên lùn tịt kia quát tháo Emma, cô nàng không hề nói phản bác lại trong khi Grey thì lại rất nhát gan khi không dám bày tỏ suy nghĩ cá nhân trước mặt đám đông.
Hoàn toàn giống nhau về mặt tính cách.
Quay trở lại cuộc trò chuyện giữa Eric và cô gái tóc hồng kia, có vẻ như trong lúc hội Grey đang nói chuyện cùng nhau thì có vẻ như cuộc tranh luận giữa Eric và cô gái đó đã xong.
Kết quả là, cô gái tóc hồng đó quyết định vào đội của Grey rồi Eric cũng thôi không làm chủ trì nữa, mà lần này để mọi người tự tranh luận.
Cô gái tóc hồng mà Eric vừa chiêu mộ tên là Petra. Cái tên của cô nàng nghe trông rất mạnh mẽ đấy nhỉ?
Quay ngược về cuộc tranh luận giữa Eric và Petra, cô ấy bảo rằng không hiểu vì sao cô ấy lại thích các cuộc đi săn bắt cũng như khá có hứng thú với thiên nhiên.
Tất nhiên, đó chỉ là những cảm giác khó hiểu mà cô ấy có, giống như cô gái đã hỏi Red về chuyện bia mộ. Có lẽ vì cảm thấy chuyện đó rất quen thuộc nhưng khó hiểu.
"Vậy là... cô sẽ trong đội của bọn tôi?"
"Đúng vậy! Tôi nghĩ là, nhóm này có vẻ hợp với bản thân nên tham gia thôi."
Dường như Arthur tỏ vẻ nghi ngờ cô nàng này, có vẻ như cậu ta cảm thấy quyết định của Eric khá sai chăng?
"Cậu chắc chứ, Eric?"
Arthur chỉ thẳng tay vào Petra, tỏ thái độ ngờ vực cô nàng.
"Này nhé, chỉ tay vào người khác... đặc biệt là phụ nữ thì thô lỗ lắm đấy. Có biết không hả?"
Petra bực bội cau có vì thái độ ngờ vực của Arthur, cũng phải thôi, bị người khác nghi ngờ vô tội vạ thì chuyện này chả có gì khó hiểu hết.
"Tôi chắc chắn mà, Arthur. Cậu cứ tin tưởng tôi. Sau khi quan sát một hồi về tổ đội của mình, chúng ta đã có cậu với thân hình vạm vỡ, Grey cùng Emma hơi nhát gan nên hợp với các vai trò hay công việc một mình, Petra thì có lẽ sẽ có ích khi lỡ chúng ta lạc thì sao? Ngoài ra thì, tôi đây đóng vai trò thủ lĩnh nhóm nên sẽ là người đưa ra các chiến thuật thông minh, xuất sắc."
"Oè, tự tin gớm."
"Này, cô ăn nói cho cẩn thận đấy nhá! Tôi là thủ lĩnh đấy!"
"Thì sao, tên tự phụ."
"Đỡ hơn cô, đồ lùn tịt."
"Cái gì?! Cậu bảo tôi giống tôi lùn tịt phiền phức đấy hả?!"
"Rồi sao? Trông có vẻ giống đấy, còn hợp đôi."
"Im đi! Tôi sẽ không bao giờ cặp kè với tên đó đâu!"
(Sao tự nhiên lại quay ra cãi nhau rồi?)
Trong lúc đó, cuộc bàn luận về việc ai sẽ trong nhóm ai gần như đã đi đến hồi kết.
Tuy nhiên, nhóm của Grey vẫn còn thiếu một người và may thay, trong cuộc bàn luận thì vẫn còn một người nữa chưa có nhóm, tuy nhiên thì người đó lại là...
"Tại sao chúng ta phải chấp nhận cái tên lùn tịt này hả?!"
Vừa nãy, Eric và Petra đang vờn nhau như chó với mèo thì nay lại kịch liệt phản đối Ash (chính là tên lun tịt đó) nay đã chịu nói ra tên của bản thân, nhưng, chung nhóm với tên này ư? Không đời nào họ chấp nhận.
"Mày bảo ai là thằng lùn tịt hả cái thằng Erirokopararoko kia!"
"Cái... hả?! Eriokopa hay cái gì đó, là cái quái gì?!"
"Tên mày đó!"
Tức giận vì bị một kẻ vô lại, vô tích sự như Ash chế lại tên của bản thân, Eric lập tức dùng tay phải nắm đầu của Ash rồi vung nắm đấm đập vào mặt cậu ta một cái.
Ash cũng đâu phải dạng vừa, cậu ta dùng móng tay từ hai bàn tay của mình cào liên tục lên tay phải của Eric khiến cậu ta bị xước và đau nhói nên mới buông ra.
Ash nhân lúc đó chạy lại chỗ Eric rồi vung một cú đấm vào mặt thủ lĩnh Eric của bọn Grey, kính của cậu ta rơi xuống mặt đất vì hứng trọn đòn đánh đó rồi phun nước miếng từ miệng ra.
Eric đẩy Ash ra xa rồi chống tay đứng dậy, cậu ta không quên với tay nhặt cái kính của mình lên rồi đeo lại.
"Thằng Erikoroma kia, mày chỉ là một tên mọt sách cố tỏ ra nguy hiểm mà thôi!"
"Đã bảo tên tao không phải là Erikoroma gì hết! Tên tao là Eric!"
"Vẫn như nhau thôi!"
"Giống nhau chỗ nào?!"
Ngay lập tức, hai kẻ ngu ngốc này lao vào nhau đánh nhau túi bụi, còn Grey và Emma đóng vai kẻ ngoài cuộc nên họ cũng chẳng biết phải làm thế nào để ngăn họ cả.
"Grey... này, cậu có nghĩ... chúng ta nên cản họ... lại không?"
Emma lại mở lại với giọng điệu vô cùng rụt rè, nhút nhát như mọi khi.
"Tớ nghĩ là, không? Có lẽ vậy, nhìn họ... trông rất vui vẻ mà? Aha... ahahahaha..."
Lại một lần, Grey lại cười một cách không tự nhiên và hơn hết, cậu ta cười một cách nhạt toẹt chả có điểm nhấn hay lý do lại cười gì hết.
(Lại nữa rồi! Tại sao mày lại cười hả cái tên xám xịt ngu ngốc này, có gì đâu mà cười chứ?!)
Trong lúc Grey đang vừa suy nghĩ tại sao bản thân lại cười một cách ngớ ngẩn và ngu ngốc như vậy, Emma đã để ý đến hành động lắc đầu qua lại kỳ lạ của Grey rồi hỏi.
"Cậu... bị sao vậy?"
"À... không, chả... chả có gì... hết."
(Cô ấy để ý rồi! Mày thấy chưa hả tên ngốc này, hành động vừa rồi đã khiến mày mất điểm trong mắt cô ấy rồi!)
Emma vẫn chả hiểu Grey đang nghĩ cái gì, nhưng cô nàng đâu có biệt là cậu đồng đội của cô đang suy nghĩ đến chuyện tình cảm hay thậm chí là hẹn hò đâu cơ chứ.
Nói tóm lại thì, cả Grey và Emma cũng đều là hai kẻ ngốc. Vì họ không dám nói ra ý kiến hay bày tỏ quan điểm cá nhân của bản thân, họ hoàn toàn sợ giao tiếp. Giống nhau hoàn toàn. Phải đó, nếu nói về mặt này, thì cả hai đều giống nhau.
"Bỏ tao ra, tên lùn tịt!"
"Vậy thì trước tiên mày đừng có chọc tao là tên lùn tịt nữa!"
"Ai bảo mày đi chế tên của tao làm gì!"
"Tao thích thế! Nó vui mà!"
"Vui chỗ nào hả?!"
Còn trong khi đó, cả Eric và Ash vẫn tiếp tục cãi vả và đánh nhau, có vẻ như họ không định thôi ngay đi hả?
(Không biết Arthur đ- Hả? Cậu ta định ngăn hai người đó lại à?)
Từ lúc nào, Arthur với thân hình đô con đã túm lấy cổ áo của cả hai tên đại ngốc này và mắng họ một trận.
"Hai người thôi ngay đi. Eric, bản thân cậu là thủ lĩnh của một tổ đội mà lại hành xử ngu ngốc và nóng nảy đến thế à, chỉ vì lời trêu chọc của tên này? Còn Ash, đừng có mà gây thêm rắc rối cho bọn này nữa. Đừng có cái kiểu chế tên người khác."
"Biết rồi, tên to xác."
Nghe thấy giọng điệu vẫn còn châm chọc của Ash, Arthur thả cậu ta rơi tự do xuống đât và mông cậu ta dập xuống đất đồng thời Arthur dùng nắm đấm đập lên đầu của Ash khiến tên lùn tịt này ôm đầu rồi nằm la hét, lăn qua lăn lại dưới mặt đất trong rất buồn cười.
"Đauuuuuu!"
(Cậu ta làm diễn viên hài được đấy.) Grey lại suy nghĩ tiêu cực về Ash, nhưng, tiêu cực ấy hả? Chắc là không đâu nhỉ?
Cùng lúc đó, Petra lần đầu tiên tiến sát lại chỗ của Grey và Emma, và đây là lần đầu tiên mà cậu với cô ấy giao tiếp với nhau.
"Cậu là Grey đúng không? Cậu là người đã nói đỡ cho cô gái đằng kia lúc sáng khi bị tên Ash đó quát chứ gì?"
Vừa hỏi Grey, cô nàng chỉ ngón trỏ về phía Emma.
Khi bị đối phương chỉ đích danh bản thân, cô nàng lại một lần nữa tự thu hẹp khoảng cách giữa bản thân với người lạ.
Trông cô nàng thậm chí còn nhát cấy hơn cả Grey nữa cơ chứ? Không phải sao?
"Nhân tiện thì, tên Eric và Ash quả thật là... HAI - TÊN - ĐẠI - NGỐC nhỉ?"
Cô nàng cố tình nhấn mạnh bốn từ "hai tên đại ngốc" một cách có chủ đích, hẳn là bày tỏ sự ngán ngẩm đối một thủ lĩnh tổ đội lại nóng nảy, tức giận trước lời trêu chọc có chủ đích từ một tên lùn tịt đáng ghét khác.
"Tôi không biết là cái nhóm này sẽ đi về đâu đây hả?"
Petra than oán vì có lẽ cô nàng đã sai lầm khi vào cái tổ đội này của Eric, nhưng, cho dù bây giờ có than vãn thì cũng chẳng thay đôi được gì cả vì giờ đây, mọi người cũng đều có tổ đội rồi.
"Này, hai tên này chịu dừng rồi. Tôi nghĩ là, chúng ta nên đi ngủ thôi? Trời cũng đã tối, mọi người vào trong hết rồi."
Sau khi Arthur giải quyết màn gây lộn của Eric và Ash, cậu ta cũng nhận ra là mọi người ở cuộc tranh luận ban đầu ở khu vực ghế đá nay đã vào trong nhà tù hết rồi, cũng phải thôi, vì trời đã tối rồi. Vả lại, đi ngủ sớm để mà ngày mai lên đường nữa chứ.
"Có vẻ bọn họ bỏ lại chén xúp nhỉ?"
Eric để ý đến sự bừa bộn đến khu vực mà cả bọn vừa ngồi trong khi cậu ta đang dùng ngón giữa đẩy kính lên cao.
Những mẩu banh mì nhỏ bé tẹo thì dường như ai nấy cũng đều ăn hết để mà lấp đầy cái bụng đói, cơ mà, chén xúp thì ai nấy cũng bỏ lại hoặc không ăn hết rồi bỏ ở đấy.
"Cũng đúng thôi, vị dở tệ quá mà."
Petra cũng đồng tình với ý kiến của đám đông vì quả thực thì, vị của nó siêu nhạt nhẽo và dở tệ.
Chén xúp ấy chỉ có một chút rau củ và nước xúp không gia vị gì hết, nhạt toẹt là đúng.
"Mà thôi... tớ nghĩ trễ rồi, chúng ta... nên đi ngủ sớm."
"Ai cho mày quyền quyết định hả cái tên kia!"
(Lại nữa rồi.)
Lần này, Ash hướng sự chỉ trích của bản thân về phía Grey và cậu thẳng thắn đáp trả.
"Tao không phải là 'cái tên kia' tao có tên đàng hoàng. Là Grey đấy nhé."
Grey đáp lại tỏ vẻ lịch sử, nhưng có vẻ cậu vẫn xưng hô mày - tao với cái tên vô tích sự này.
"Ồ thế hả? Thế chào ngài xám xịt!"
"Thế mày là cái gì, một đống tro hả?"
"Mày đừng có mà tự tiện chế tên của tao, tên xám xịt!"
"Thế mày cũng đừng tự tiện chế tên của tao với Eric nữa."
"Mày bắt bẻ tao đấy à?!"
"Làm gì có?"
"Rõ ràng là có! Siêu rõ ràng luôn!"
"Tao chả muốn nói chuyện với mày nữa..."
"Rõ ràng là mày đang bơ tao!"
"Đúng là thế thật."
"Đừng có mà bơ tao, thắng ngu này! Mày dám xem thường ông đây?! Nói cho mày biết nhá, tao chính là một đại tướng quân dũng mãnh đấy!"
(Tên này nổ ghê thật.)
"Thế chả phải vừa nãy, cậu bị tối túm cổ áo như thường à? Đống tro?"
Bị Arthur nhại lại lời treo chọc của Grey, Ash bị chọc là đống tro thì Petra cùng Eric cười phá vì họ không nghĩ rằng Arthur lại có thể nói ra những điều như thế, mặc dù là nhại lại.
"Im đi!"
"Sao thế, NGÀI - ĐẠI - TƯỚNG - QUÂN - DŨNG - MÃNH?"
Arthur cố tình lặp lại một phần lời nói của Ash khi nãy, giờ thì cậu ta bị chọc cho đến hết đường phản bác.
"Thôi đủ rồi mọi người, đi ngủ thôi. Đừng có ở đây mà cãi nhau nữa."
(Chẳng phải vừa nãy, cậu cũng vừa cãi nhau đấy hả?)
Nói thật thì, Grey cũng chả hiểu trong đầu Eric cùng với Ash thì hai tên đại ngốc này đang nghĩ gì.
Nhìn lại thì, bây giờ trời đã tối mù mịt nên cả bọn quyết định vào trong khu nhà tù để mà ngủ.
Cả Eric, Ash và Grey vừa nãy cãi nhau trong rất hăng hái nay lại ra vẻ ủ rượi và mệt mỏi, cứ như có một làn sóng mang tên "mệt mỏi" kéo đến đổ ập xuống cả ba bọn họ vậy.
Emma và Petra là những người đầu tiên của đội đi vào bên trong, cả hai cô nàng đang vừa đi vừa trò chuyện trông rất vui vẻ và hòa hợp. Có lẽ vậy?
Mà thôi kệ đi, đó chỉ đơn giản là những gì mà Grey nghĩ.
Theo sau hai cô gái duy nhất của cả tổ đội là bốn tên đực rựa bao gồm tên Ash lắm mồm phiền toái, một tên Eric là thủ lĩnh nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ và nghiêm túc, một Grey lúc nào cũng khá rụt rè và nhút nhát và cuối cùng thì là một Arthur với thân hình vạm vỡ lực lưỡng lúc nào cũng rất ngay thẳng, và không ngại bày tỏ quan điểm cá nhân.
Nhà tù giờ đây hoàn toàn yên ắng vì mọi người đều đã về phòng ngủ.
Giờ đây, tất cả đều phải cùng nhau hướng về một tương lai đen tối đang sắp cận kề.
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi qua như thể mới năm phút, trời đã bắt đầu rực sáng...
----------------------------------------------------
Sang ngày hôm sau, Red cùng Tyler, Anthony và lão già Jack đích thân đến đón cả bọn đến khu q·uân đ·ội.
Thời gian mà bọn họ khởi hành cũng không lâu, khi mặt trời vừa mọc lên từ đằng đông rạng sáng.
Những ánh nắng của mặt trời vàng nhẹ chiếu thẳng vào bên trong nhà tù thông qua các khe hỡ nay đã vắng người, khu vực này giờ đây hoàn toàn sẽ bị phong tỏa vì nhóm ba mươi lăm người đấy giờ sẽ có chỗ ở hoàn toàn mới. Đó chính là lều trại của q·uân đ·ội, sau đó thì có thể tiêu diệt vài tên goblin để kiếm chút đỉnh rồi thuê phòng trọ, mua sắm trang bị và trả tiền chuộc một trăm nghìn Tengo khổng lồ từ trên trời rơi xuống đó.
Theo lời của Tyler, khu q·uân đ·ội nằm ngoài rìa của thành phố Tenro, cụ thể là nằm ở phía Tây ở ngoài rìa thành phố.
Bên ngoài thành phố Tenro chỉ toàn là rừng rậm nhưng con đường từ rặng Dragoma đến thành phố Tenro là một đường thẳng tiến, nên ngay khi chỉ cần qua được rặng núi Dragoma là có thể thành phố Tenro ngay tức khắc.
Theo lời kể của Jack thay Tyler khi Alex (một cậu thiếu niên tóc tím, mặc áo khoác không kéo khóa và hay trùm đầu, cậu thanh niên này trong nhóm của Charl·es, một trong những người mà có thể xem là có thân hình khỏe mạnh nhất trong số ba mươi lăm người họ.) hỏi về đám goblin, thì lão đã trả lời rằng quanh đây sẽ có các khu tàn tích hoặc thi thoảng là vài ngôi làng nhỏ của các tộc goblin hoặc Elf quanh đây, bọn họ có thể g·iết chúng để bán lấy tiền.
Tuy vậy, ở gần khu vực của thành phố Tenro thì lũ goblin lại chiếm số đông, hầu hết các tộc gồm hobgoblin, Elf, Dark Elf cùng với Orc sẽ tập trung ở phía nam của vương quốc Xavier, đặc biệt là vương quốc Einz nay đã bị tộc hobgoblin c·hiếm đ·óng.
Cả đoàn cứ tiếp tục đâm thẳng qua khu rừng ở hướng Tây của thành phố Tenro, từ xa họ có thể thấy những cột khói trong tầm mắt, bộ họ không sợ kẻ địch lợi dụng cột khói đó mà t·ấn c·ông à?
"Đến rồi, đây là đại bản doanh q·uân đ·ội của thành phố Tenro. Nhân tiện, lãnh thổ của vương quốc Tenboku chỉ kéo dài đến rặng Dragoma, từ khu thành Verse trở đi thì là lãnh thổ thuộc vương quốc Sylvana. Tuy nhiên, bờ biển vịnh Franken thuộc khu thành Verse chính là lãnh thổ của chúng ta, nơi đó giờ đang được q·uân đ·ội biên cảnh vùng viễn chinh c·hiếm đ·óng."
Sở dĩ Tyler nói những điều này cho họ là vì anh ta muốn đảm bảo là đám Grey sẽ không gây ra bất kỳ phiền toái nào, cũng như gây xích mích với vương quốc khác, không thì toi cả lũ.
Ầm.
"Tiếng gì vậy?"
Ash với cái miệng nhanh nhảu đã là người hỏi về cái tiếng ầm vừa rồi, chả biết họ đang làm gì.
"À, chắc là những pháp sư đang tập luyện đấy thôi. Vì hôm nay, đích thân những người đứng đầu của từng bang hội sẽ xuống đây chỉ dạy các người đấy."
"Chỉ dạy?"
"Ừ. Mà giờ thì, vì không muốn tốn quá nhiều thời gian nên vì vậy... đây sẽ là lúc các người lựa chọn bang hội. Nên nhớ rõ, các người chỉ có thể chọn một lần duy nhất và không được phép đổi. Trường hợp đặc biệt như là thực hiện nghĩa vụ quân sự thì sẽ có cơ hội lần hai và những ai mặc định sẽ trở thành pháp sư sẽ chỉ được phép chọn bang hội pháp sư mà thôi."
Tyler vừa nói, Jack tiếp lời tên học trò to xác của mình.
"Các cậu có đoán được, tại sao bang hội pháp sư là không được phép thay đổi không? Mà sẵn tiện thì tôi nói luôn, trước khi được nghe giải thích rõ về từng bang hội... thì tất cả các người đều sẽ được kiểm tra có sử dụng được phép thuật hay không. Cũng không cần phải quá lo lắng hay xấu hổ vì không dùng được, bởi vì..."
Đang nói, Jack ho khằng khặc nên vì thế, Tyler tiếp lời người thầy đã già của mình.
"Là vì pháp sư là bang hội có số lượng thành viên c·hết nhiều nhất, yếu nhất về thể lực và ít nhất về số lượng. Nếu tính tổng xấp xỉ cả goblin, hobgoblin, orc, skeleton,... ngoại trừ elf và dark elf ra thì... số người sử dụng phép thuật chỉ đưa đến mười phần trăm."
"Và hơn hết, không một muốn trở thành pháp sư cả."
"Hả?!"
"Sao ít quá vậy!?"
"Tại sao lại không muốn, nghe ngầu thế cơ mà! Bắn ra được mấy thứ bùm bùm chíu chíu!"
"Tôi muốn thành pháp sư!"
Mồm thì bảo thế, nhưng có lẽ đến ngay cả từ "pháp sư" là gì thì họ còn chả nhớ, huống hồ gì bảo là ngầu hay muốn trở thành pháp sư?
"Nếu muốn biết rõ hơn, thì vào trong đi rồi các người sẽ được giải thích chi tiết. Từ bang hội và cả cho đến..."
"Này Tyler, cậu định nói cho họ cả chuyện đó hả?"
"Anh có chắc không vậy, anh Tyler?"
"Cậu nghiêm túc chứ?"
Cả Jack, Red và Anthony đều nghiêm túc hỏi kỹ Tyler về "chuyện đó" nhưng...
"Cũng đâu có sao, chuyện đấy là bắt buộc phải phổ biến lại mà."
Không hiểu cả bốn người này đang nói gì, Grey, Emma, Petra, Arthur, Eric rồi cả Ash cùng với hai mươi chín người khác, họ chẳng hiểu họ đang nói gì.
Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì?
(Chuyện đó? Ý họ là sao?)
"Xin lỗi vì đã cắt ngang. Chuyện mà tôi định phổ biến cho các người là... lời nguyền của Vua bất tử."
Trong tức khác, giọng điệu của Tyler lại quay trở về nghiêm khắc như lúc trước, cả hội Grey đều cảm thấy lạnh sống lưng.
"Lời nguyền của Vua bất tử?"
"Ừ, và cả chuyện, bia mộ nữa."
(Bia mộ ư? Red nói với anh ta à?)
Trong khoảng chốc, cả bọn đồng loạt hướng ánh mắt về phía Red thầm nghĩ, hẳn là tên đó nói ra chuyện đó với Tyler.
"Vì hai chuyện này tôi thực sự rất nghiêm túc khi giải thích với các người, cố mà nghe cho kỹ."
"Được rồi, vào trong thôi."
Đoạn, Tyler dẫn cả đoàn bước qua lối vào của đại bản doanh q·uân đ·ội của vương quốc Tenboku, cụ thể là thuộc thành phố Tenro
Theo chân Tyler, mọi người đều được cậu ta dẫn đến một lều trại có màu tím cùng với logo một con người đang thi triển phép thuật bằng cây gậy của mình, logo đấy tất nhiên là được thêu bằng vải.
Ở bên trong lều là một quả cầu pha lê trắng tinh khiết, nó phản chiếu hình ảnh của mọi người khi đến gần nó.
"Được rồi, tất cả mọi người từng người một đặt tay lên viên pha lê đó đi. Nếu viên pha lê đó phát ra ánh sáng màu đỏ, nghĩ là người đấy không có phép thuật, còn nếu là màu xanh thì là có."
Jack nhẹ nhàng giải thích cách thức hoạt động của viên pha lê kiểm tra khả năng có sử dụng được phép thuật hay không, và tất cả đều nghe răm rắp.
Vì phải theo lần lượt từng người một, nên bọn họ phải xếp hàng chờ đợi.
Quá trình này diễn ra trong khoảng năm phút và kết quả sau cùng thì quả thực, đúng như đoán của cả Tyler, Anthony và Jack.
Chỉ có tổng sáu người tất cả trong số ba mươi lăm người bọn họ có khả năng sử dụng phép thuật, số còn lại là không.
"Ồ? Sáu người à? Mà kệ đi, chúc mừng những kẻ không có. Số các người còn vận may đấy."
Theo những gì mà Tyler và Jack đã giải thích về bang hội pháp sư, nên họ cũng chẳng lấy làm lạ nếu được chúc may mắn theo kiểu kỳ cục như thế này.
Sáu người có thể sử dụng được phép thuật bất ngờ thay thì nhóm Grey có tận hai người, có hai tổ đội không có bất kỳ pháp sư nào cả.
Sáu người này bao gồm:
Nhóm của Eric: Emma và Eric.
Nhóm của Charl·es: Alex.
Nhóm của Elsa: Freya.
Nhóm của Leo: Conan và Tracy.
"Chán thật, tôi không sử dụng được phép thuật!"
Ash lập tức tỏ vẻ chán nản vì quả cầu pha lê không phản hồi lại bất kỳ thứ gì đối với tên Ash lùn tịt ấy, hắn ta đang vừa than vãn và vừa cố tình chỉ trích Emma và Eric vì họ sử dụng được phép thuật.
"Wow! Cậu sử dụng được phép thuật kìa, Emma!"
"Dù gì thì, chúc mừng."
"Này! Tại sao tên Erikoroma và cái con nhỏ Emma nhát cấy đó lại sử dụng được phép thuật cơ chứ!"
(Cái tên này, hắn ghen tị à? Mà dù sao, Emma và Eric sử dụng được phép thuật à? Dù gì thì, mình cũng đoán được là bản thân không có rồi, nhưng Arthur thì lại không á? Mình khá bất ngờ về chuyện này.)
"Thì họ sử dụng được hay không thì liên quan gì đến chuyện cậu chỉ trích hai người họ?"
Arthur lập tức đứng ra bảo vệ cả Emma và Eric đang bị chỉ trích bởi Ash vì cậu ta cho rằng, hai người bọn họ không xứng đáng có phép thuật, vì người có phải là cậu ta.
"Này, cậu đừng có mà ỷ Emma nhát cấy nên chỉ trích cô ấy nhé?"
"Này Petra, từ lúc nào mà cô thân với con nhỏ Emma nhất đấy v-?!"
Đang mở mồm ra nói, Eric lập tức bổ vào cái miệng của gã cho cái tên Ash vô tích sự kia đừng có châm chọc đồng đội nữa, quả thực hết thuốc chữa với tên này.
Khác với nhóm của Eric, những thành viên thuộc của nhóm Charl·es, Elsa và Leo thì lại đang chúc mừng Alex, Freya, Conan và Tracy vì họ đã trở thành một trong số mười phân trăm đó nhưng cũng an ủi vì họ sẽ bảo vệ họ.
Nếu nhìn qua một lượt các tổ đội khác, ai nấy cũng ngầm khẳng định rằng nhóm của Charl·es quả thực trông giống là nhóm mạnh nhất, mặc dù họ chỉ có năm thành viên.
"Nghe đây, vì đã kiểm tra xong xuôi nên vì vậy, tất cả mau ra ngoài và ta sẽ phổ biến thông tin về bang hội, cũng như lời nguyền vua bất tử cho các người."
Tất cả theo lệnh của Tyler mà đi ra bên ngoài lều trại kiểm tra phép thuật, cả bọn cùng nhau tiến đến khu vực nhóm củi lửa để mà nghe cho rõ, từ đây Tyler sẽ bắt đầu giải thích từng bang hội cho ba mươi lăm người này cùng với những người đứng đầu của bang hội.
"Xin được giới thiệu, đây chính Clair - thủ lĩnh bang hội sát thủ. Người kế bên là Jay - thủ lĩnh bang hội lính tăng. Người tiếp theo là Rosemarry - thủ lĩnh bang hội pháp sư (bang hội pháp sư gồm có hai lớp nhỏ là pháp sư trị liệu và pháp sư chiến đấu.) tiếp theo Kai - thủ lĩnh bang hội chiến binh, kế cuối là Asher - thủ lĩnh bang hội xạ thủ và cuối cùng là Viktor - thủ lĩnh bang hội Paladin."
Tyler lần lượt giới thiệu các thủ lĩnh của các bang hội, có tổng cộng sáu thủ lĩnh cùng bang hội khác nhau. Tỷ lệ nam nữ là hai - bốn gồm thủ lĩnh bang sát thủ và thủ lĩnh bang pháp sư là nữ, số còn lại là nam. Riêng Jay - thủ lĩnh hội lính tăng có thân hình vô cùng săn chắc, có thể thấy cơ của anh ta nổi lên thông qua bộ quần áo ấy, đúng chuẩn là một lính tăng.
"Trước khi giải thích điểm mạnh yếu của từng bang hội, tôi sẽ chính thức phổ cập những thông tin mà chúng ta đã biết về lời nguyền của Vua bất tử, đồng thời là tộc skeleton khét tiếng. Các người cố mà nghe cho kỹ, không được phép bỏ sót thông tin nào."
Để có thể đảm bảo bọn họ có thể nắm rõ toàn bộ thông tin sắp được Tyler phổ cập, cả bọn ai nấy giờ đây cũng đều yên lặng để nghe giải thích.
"Biết tự im lặng là tốt."
Tyler nhìn qua lượt ba mươi lăm người này, còn Jack cùng Red và Anthony thì đang đứng trò chuyện với những thủ lĩnh của bang hội khác nhau. Lí do cho việc họ không cần nghe là vì họ đã nghe trước đó rồi, đặc biệt là lão Jack đã biết chuyện này hơn ba mươi năm phục vụ cho q·uân đ·ội rồi.
"Trước tiên thì theo Red kể lại, dường như hôm qua các người thắc mắc về lí do tại sao thế giới này lại cấm mang xác c·hết của n·gười đ·ã k·huất, hoặc của sinh vật sống về. Đúng chứ? Sau đây, tôi sẽ giải đáp thắc mắc đó của các người."
Vừa nói, Tyler cởi bỏ mũ sắt của bộ giáp sắt ra rồi đặt xuống đất, anh ta hằn giọng kho khằng khặc một cái tỏ vẻ nghiêm túc và bắt đầu giải thích.
"Cách đây khoảng hơn ba nghìn năm về trước, có một chủng tộc được gọi là Skeleton. Các Skeleton chính là chủng tộc có bộ xương khô, chúng ban đầu chính là những xác c·hết của các sinh vật sống, nghĩa là không chỉ có con người mà ngay cả goblin, hobgoblin, orc, elf, dark elf,... hay cả động vật, sau khi c·hết và một khoảng thời gian khi cái xác đã bị phân hủy, những cái xác này sẽ trở nên có ý thức và được gọi là Skeleton."
Khi được nghe Tyler giải thích về nguồn gốc của chủng tộc Skeleton, một vài người trong số ba mươi lăm tỏ vẻ lưỡng lự khi nghe về nó, số khác thì thắc mắc chuyện này thì liên quan gì đến câu hỏi của họ vào hôm qua?
"Nhưng, chuyện đấy thì có liên quan gì đến câu hỏi của bọn tôi?"
"Cứ nghe đi."
Tyler lại bắt đầu sử dụng tông giọng nghiêm túc, những người lính xung quanh cũng tỏ vẻ căng thẳng và ớn lạnh khi được nghe lại câu chuyện này.
(Bộ nó đáng sợ đến thế à?)
"Ban đầu, những cái xác đã phân hủy thành bộ xương khô đáng lí mãi chỉ là Skeleton, nhưng rồi đến một khoảng thời gian nào đó không xác định... một kẻ được gọi Bonewraith, hay ngày nay được gọi với cái tên phổ biến hơn là... Vua bất tử."
"Vua bất tử chính là một kẻ thuộc chủng tộc Skeleton thông thường, nhưng khác với những Skeleton khác, Vua bất tử sở hữu một bộ xương màu đỏ đặc trưng cùng với khả năng lãnh đạo quân sự tài tình cùng cái đầu thông minh, hắn ta đã bắt đầu thâu tóm toàn bộ tộc Skeleton và thành lập nên Liên minh giữa các Quái vật nhằm chống lại loài người."
"Nhân loại, trong suất hàng thế kỷ đó, đã cố gắng chống trả Liên minh giữa các Quái vật cũng như sự bành trướng thế lực của tộc Skeleton cùng Vua bất tử và cùng với sức mạnh vô lí của hắn, nó đã vô tình ban cho những tộc như goblin, elf, dark elf, orc và hằng hà sa số những chủng tộc khác chống loài người... tất cả bọn chúng, đều đã vô tình tiến hóa và được ban cho khả năng tư duy và tính xã hội cao giống loài người. Tất nhiên, bao gồm cả tộc Skeleton."
(Vậy ra, đó là lí do tại sao họ nghi ngờ chúng ta là đồng minh của đám goblin ư?)
"Và rồi, đến một khoảng thời gian không xác định, đã có một chuyện khủng kh·iếp đã xảy ra."
Đến lúc này, giọng của Tyler trầm hơn trước rất nhiều, rất nhiều... rất nhiều là đằng khác.
"Chúng ta đã phát hiện ra rằng, những cái xác của những n·gười đ·ã k·huất... cho dù chúng ta có hỏa thiêu hay làm đủ mọi cách, cho dù có cố gắng sử dụng phép thuật phân hủy cái xác... nó cũng không bao giờ bị phân hủy. Khi ta cố can thiệp vào quá trình phân hủy xác tự nhiên, cái xác nó sẽ lại quay trở lại nguyên bản như ban đầu. Ta đốt nó thành tro, thì nó tự tái tạo lại cái xác nguyên bản. Điều này cũng bị áp dụng lên động vật và các chủng tộc chống lại loài người khác, và từ đây, tộc Skeleton cũng bắt đầu tiến hóa lên thành tộc bất tử."
(Sao cơ?)
(Skeleton tiến hóa thành tộc bất tử?)
(Không thể can thiệp vào quá trình phân hủy tự nhiên ư?)
(Nhưng, anh ta vẫn chưa tiết lộ tại sao lại cấm bia mộ.)
(Tộc bất tử ấy? Liệu bọn mình có...)
Đó là những suy nghĩ dễ hiểu của ba mươi lăm người bọn họ, những người hoàn toàn mù tịt về thông tin này cũng như là về bản thân bọn họ.
Tyler tạm ngưng rồi tiếp tục quan sát ánh mắt, sắc mặt và thái độ của những người bọn họ rồi anh ta tiếp tục mở lời.
"Chúng ta không có cách nào để can thiệp vào quá trình phân hủy xác ngoài việc để nó phân hủy theo tự nhiên, nó sẽ biến thành tộc Skeleton bất tử hoặc đám thây ma gớm ghiếc xâu xé thịt người. Những cái xác của n·gười đ·ã k·huất, của những tộc chống lại loài người và của động vật, khi c·hết đi chúng sẽ bến thành một phần của tộc Skeleton bất tử. Những người đ·ã c·hết trên chiến trường hoặc c·hết vì một lí do nào đó tưởng rằng họ có thể thoát ra khỏi cái thế giới tàn khốc này, lại một lần nữa bị lời nguyền của Vua bất tử kéo về thế giới này. Những người lính khi c·hết đi sẽ bị đồng đội vứt xác ở đấy mà không mang về mai táng, vì nếu mang về mai táng, nghĩa là cái xác sẽ trở thành tộc Skeleton bất tử. Một khi đã trở thành tộc Skeleton bất tử, thì việc g·iết chúng là điều không thể. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, mai táng sẽ rước kẻ địch vào lãnh thổ của mình."
(Cái-?! Cái kiểu gì thế?!) Grey bất giác ngạc nhiên, cậu thực sự quá sốc với những điều này.
"Đùa à?! C·hết một cách lạnh lẽo như thế ư?!"
"Làm sao mà...!?"
"Anh không đùa đấy chứ?! Đúng không?!"
"Hãy trả lời là anh đang đùa đi, Tyler!"
Ba mươi lăm người bọn thực sự quá sốc, họ không tin vào những sự thật này, nhưng...
"Các người nghĩ tôi đùa à?"
Tyler lần này thực sự rất nghiêm túc về vấn đề này.
Khi Grey nhìn qua chỗ Red, Jack và Anthony thì cậu thấy... Red đang khóc ư?
Một hình ảnh hiếm có về Red mặc dù cậu chỉ mới gặp cậu ta lần đầu tiên vào ngày hôm qua, một hình ảnh Red tăng động nhí nhảu là những ấn tượng của cậu về Red... nay lại đang khóc ư?
(Đừng có bảo là...)
Vào ngày hôm qua, Red cũng có tham gia trận chiến với lũ goblin ở khu thành Verse.
Vậy nghĩa là, một trong số đồng đội của cậu ta đ·ã c·hết trong trận chiến hôm đó?
(Tại mình...)
Grey lần này tự trách bản thân, tại sao bản thân lại có thể thản nhiên b·ất t·ỉnh nhân sự cơ chứ?
(Thằng ngu, tất cả là tại mày! Tại sao mày lại b·ất t·ỉnh cơ chứ?!)
Grey tự lấy tay đập vào đầu của mình, Eric cùng Emma đứng cạnh nên ngăn Grey làm điều ngu ngốc ấy lại.
"Này, cậu làm gì vậy Grey?!"
"Grey... đừng có làm... điều ngu ngốc như vậy!"
(Tất cả là tại mày! Vì mày, vì mày mà đã...!)
"Vậy nên, đó là lí do tại sao thế giới này lại cấm xây dựng bia mộ hay mai táng n·gười c·hết. Tuy nhiên, vẫn có thể chọn không mang xác và làm bia mộ không xác c·hết."
Tyler lần này đề cập đến vấn đề bia mộ, và rồi anh ta nói những lời cuối cùng về tộc Skeleton bất tử cùng tên Vua bất tử ấy.
"Khi những cái xác ấy c·hết đi và trở thành tộc bất tử, họ vẫn sẽ giữ nguyên thói quen sống trước đây của thân chủ. Nó vẫn sẽ lặp lại những hành động mà thân chủ trước đây đã làm, nó cứ lặp đi, lặp lại như thế trong suốt cả cuộc đời. Ngay cả việc sử dụng phép thuật, nếu thân chủ trước đây có sử dụng phép thuật thì sau khi trở thành tộc bất tử... chúng vẫn sử dụng được phép thuật."
Và đó chính là một trong những lí do tại sao không ai muốn trở thành pháp sư.
"Họ c·hết đi rồi lại hồi sinh lại dưới hình hài khác. Họ cứ lang thang tìm kiếm sự sống rồi chém g·iết không cảm xúc. Không oán hận, không sợ hãi, không mềm yếu, không thương cảm, không mệt mỏi. Chiến đấu vĩnh viễn, không hồi kết. Không được an nghỉ và mai táng đàng hoàng, kể cả thế giới này có đau khổ đến mấy sau khi t·ự s·át, họ vẫn sẽ bị kéo về lại thế giới tàn nhẫn này. Đó chính là, thế giới này."
C·hết, không nghĩa là tất cả sẽ kết thúc.
C·hết, không có nghĩa là giải thoát.
C·hết, không có nghĩa là yên nghỉ.
Mà tại thế giới này, c·hết... có nghĩa là sự thống khổ.
Nó vẫn sẽ luôn ở đó, gieo rắc c·ái c·hết cho cả thế giới này.
Khi một sinh vật sống c·hết đi, tộc Skeleton bất tử sẽ lại tăng lên.
Họ c·hết đi, rồi hồi sinh lại với cơ thể bất tử.
Không thể giải thoát, không thể an nghỉ.
Hay nói cách khác...
C·hết, chính là lời nguyền của thế giới này.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.