Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 9: Conspiracy and Punishment (1)



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

"Giờ thì, các người muốn h·ình p·hạt dành cho chúng là gì đây?" Hiện tại, Tyler cùng Jack và Red đã được triệu tập về cung điện hoàng gia theo lệnh từ nhà vua. Cuộc họp ngày hôm nay, đó chính là đưa ra h·ình p·hạt thích đáng dành cho hành động gây nguy hiểm đến trật tự công cộng do nhóm của Eric (đ·ã c·hết) gây ra. Cụ thể thì, họ đã làm gì? Đúng thế. Không việc nào khác ngoài đem xác của Eric quay trở về. "Không phải các ngươi đã được phổ biến vì quy định n·gười c·hết rồi hay sao?" Lão nhà vua với cái vương miệng gắn đá quý nhìn thẳng vào nhóm của Grey hiện đang bị trói chặt tay bằng dây thừng, họ đang quỳ gối hạ mình trước nhà vua. Tyler cùng Jack và Red thì cùng lúc đang đứng, lí do họ được gọi về đây vì việc cứu nhóm ba mươi sáu người b·ất t·ỉnh kỳ lạ ở khu thành Verse, hay nói cách khác, là có liên quan nên đã được gọi về đây. "Thường thì theo luật pháp, những hành động này của các ngươi sẽ bị quy vào án tử hình."
Lão nhà vua vừa nói với gương mặt đã già nua, chỉ tay về phía cái hòm gỗ đang chứa xác c·hết của Eric hiện đang được đóng lại. "Nhưng, vì cả ba tên này đều từng là những ân nhân cứu mạng các người, nên ta muốn hỏi ý kiến của họ. Vậy thì, cả ba người bọn ngươi có ý kiến hay đề xuất gì về h·ình p·hạt dành cho chúng không?" Như đã được phổ biến được gần hai tháng, hành vi đem xác c·hết trở về với ý định mai táng là điều cấm kỵ vì nó sẽ là hành vi trực tiếp để tộc skeleton bất tử hoành thành trong lãnh thổ của cộng đồng. Hành động nói trên, theo nhiều luật pháp ở các quốc gia khác, nó tương ứng với án tử hình đúng nghĩa và tất nhiên, đối với vương quốc Tenboku thì cũng không phải là ngoại lệ. "Theo thần nghĩ... chúng ta nên trừng phạt bằng đòn roi." "Ồ? Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy, Tyler? Trừng phạt bằng đòn roi chẳng phải quá nhẹ nhàng cho những hành vi của chúng hay sao?" Nhà vua tỏ vẻ thắc mắc. Cũng đúng thôi, việc gián tiếp hay trực tiếp để skeleton bất tử vào trong lãnh thổ theo hình thức đem xác c·hết trở về, nếu xét về tội này thì h·ình p·hạt đó quá nhẹ nhàng, tuy nhiên, Tyler lại nói... "Ý thần là như thế này. Thay vì để cả năm người bọn chúng chịu h·ình p·hạt mỗi đòn roi là hai mươi cái, thì tại sao chúng ta chỉ cần để một kẻ chịu thay đòn roi cho tất cả bọn chúng và những kẻ còn lại sẽ được bỏ qua?" Một kiểu h·ình p·hạt t·ra t·ấn tinh thần đúng nghĩa. "Ra thế. Ngươi quả thực là một kẻ tàn bạo đấy, Tyler." "Thần nghĩ thế cũng chỉ là vì an ninh của đất nước thôi ạ." Lão nhà vua dường như rất hứng thú với h·ình p·hạt kiểu này, biết đâu nó sẽ để lại di chấn cho kẻ bị chịu phạt và những kẻ chứng kiến? "Nếu ngươi nói vậy, ta sẽ để chúng chứng kiến kẻ bị phạt đòn roi. Chứng kiến từ đầu đến cuối." "Nhưng... nhưng khoan đã! Thần nghĩ... chuyện này chẳng phải quá tàn nhẫn sao?!" Có vẻ như Red phản đối h·ình p·hạt ghê rợn theo hướng tinh thần như thế này, một người trẻ tuổi với tâm hồn trong sáng như cậu ta thì làm sao mà chịu nổi? "Red, ta hiểu cậu không đồng ý, nhưng, đây là chuyện an ninh của một nước. Ta cũng không phản đối ý kiến của Tyler. Luật là luật, nếu cứ bỏ qua thì những kẻ khác sẽ làm càng, đến lúc đó thì luật pháp sẽ chả còn nghĩa lý gì cả. Nó mang tính công bằng, chứ không phải tình người." Ở thế giới này, việc để một tên skeleton bất tử len lỏi vào một đất nước đã là chuyện mang tính quốc gia, thậm chí có thể ảnh hưởng đến nhân loại, nên vì vậy, luật pháp về những chuyện liên quan đến tộc skeleton bất tử là không có sự khoan hồng. "Cả... cả ông... cũng thế ư?" Người Red run rẩy, cậu ta không thể chấp nhận sự thật phũ phàng như thế được... "Vả lại, cậu đang tỏ ra bất kính với nhà vua đấy. Mau xin lỗi ngài ấy đi." "Không sao đâu, Jack. Ta cũng hiểu, nhưng riêng chuyện này là không thể bỏ qua. Ta xin lỗi, Red. Nếu cứ bỏ qua, luật pháp sẽ trở nên vô nghĩa." Như đã hiểu ý nhà vua, tên cận thần bên cạnh nhà vua bước lên và tuyên bố.
"Đây chính là ý chỉ của nhà vua. Nào, hỡi những tên t·ội p·hạm. Trong số năm người các người, ai sẽ là người chịu tội thay cho những kẻ còn lại? Hình phạt sẽ là một trăm hai mươi đòn roi." (Bọn chúng tính cả Eric luôn sao?!) "Này! Bọn bây là cái quái gì vậy?! Bọn mày là lũ vô cảm sao?!" "Ash! Ngươi đang tỏ ra bất kính với nhà vua đấy, mau cúi đầu xin lỗi ngay đi!" Tyler lập tức quát mắng Ash, với giọng cực kỳ giận dữ lấn át ý chí của một kẻ lì lợm như Ash cũng phải chùng bước. "Nên nhớ, bây giờ các ngươi chỉ là những tên t·ội p·hạm mà thôi. Luật pháp đã được quy định và phổ biến rõ ràng, các người đã vi phạm nó. Vì vậy, các người phải chịu h·ình p·hạt thích đáng. Chọn đi, trong số các người, ai sẽ là kẻ chịu đòn roi cho tất cả?" Nếu họ tiếp nhận h·ình p·hạt này, nó sẽ để lại dư chấn tâm lý. Dư chấn đó là gì? Đó là sự dằn vặt trong đau khổ. Họ sẽ nghĩ rằng: Tại sao không phải là họ? Tại sao lại họ mà không phải bản thân mình? "Tớ... tớ... tớ sẽ..."
Emma là người đầu tiên lên tiếng, cô nàng định nhận h·ình p·hạt đó ư? Không. Không được, nếu cô ấy chịu hết một trăm hai mươi đòn đó thì e là... "Không được! Cô nghĩ gì vậy, Emma?! Cô sẽ c·hết khi chưa tới một nửa đâu! Là tao! Chọn tao đi! Tao sẽ chịu đòn đó!" Ash lập tức phản đối, cậu ta không định để Emma - một cô gái yếu ớt, chịu một trăm hai mươi đòn roi như thế được, một phần là vì cô nàng sẽ chịu không nổi mà c·hết. "Thôi đi, Ash! Là tao mới đúng! Đáng lẽ ra tao phải kiểm tra từ đầu cho đến cuối này! Này, mấy người cần ai đó chịu thay đúng không? Thế thì chọn tôi đi! Chọn tôi đi!" Grey cũng không chịu nổi tình huống này, tất cả là do cậu. Phải rồi, cậu cho rằng c·ái c·hết của Eric là do cậu mà thành. Đáng lý ra cậu phải rà soát hoặc kiểm tra kỹ khu vực đó thì mọi chuyện đã... "Mày thì chịu được quái cái quái gì?! Một kẻ yếu ớt như mày nhiều khi năm đòn thôi là lăn đùng ra c·hết rồi!" Vấn đề về việc ai sẽ là người chịu đòn thay đang là chuyện trnah cãi giữa nhóm, cả ba người Grey, Ash và Emma đều cho rằng kẻ phải chịu trận là chính họ. Petra hoàn toàn đứng ngoài cuộc, hoặc ít nhất thì họ thấy ngoài mặt thì cô nàng là như thế, ai mà biết được sâu trong tâm can thì Petra đang nghĩ gì? "Chọn ra nhanh lên đi, không thì bốc thăm cho nhanh. Rườm rà với phiền phức lắm. Đợi các người tranh cãi nảy lửa thì biết khi nào mới xong đấy hả?" Tyler hối giục nhóm của Arthur (do lúc này cậu ta đã được Eric, người đội trưởng tiền nhiệm, tiến cử làm đội trưởng tiếp theo) và một người trong số năm người họ đã bất ngờ lên tiếng, lấn át tất cả các thành viên còn lại. "Là tôi." Arthur sẽ tự nhận hết tất cả trách nhiệm về phía mình, với tư cách là một đội trưởng. "Mày tránh ra đi, Arthur! Là tao mới đúng! Vì tao mà Eric phải c·hết, đó chả phài là lỗi của mày!" Ash đinh ninh phản đối ý định của đội trưởng, không đời nào cậu ta chấp nhận chuyện đó cả. Kẻ gây ra c·ái c·hết của Eric sẽ phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó, nhưng,... "Đó chả phải là lỗi của mày, Ash. Là của chúng ta. Vì sai lầm của chúng ta, Eric mới phải c·hết oan như thế. Cậu ta c·hết trong vô ích, chả làm gì cả. Vì thế, với tư cách là đội trưởng, tôi sẽ chịu hết toàn bộ trách nhiệm của các thành viên trong nhóm. Mấy người còn định phản đối gì không?" Arthur đưa ra những lập luận sắc bén, không thể cãi cho được. Với tư cách là kẻ dẫn đầu của một nhóm hoặc một tổ đội, hoặc một tổ chức, thì kẻ chịu trách nhiệm phải là người dẫn đầu tất cả. "Tao... thì... thì sao chứ?!" Ash vẫn cứng đầu, nhất quyết không đồng ý. Cậu ta nằng nặc kẻ phải bị trừng phạt chính là bản thân cậu ta, chứ không phải ai khác. "Mấy người không cần phải xin lỗi tôi. Một khi đã được Eric giao trọng trách này, thì đây là việc mà tôi phải làm, hay là, mấy người định để tôi trốn lui trốn rủi mà không chịu đối mặt với hậu quả sao? Mấy người định biến tôi thành trò cười cho kẻ khác sao?" Cho dù chỉ mới là đội trưởng chưa tới hai tiếng kể từ c·ái c·hết của Eric, thì không thể phủ nhận trách nhiệm này của Arthur. Cậu ta phải là người gánh vác tất cả, không phải ai khác. (Tinh thần trách nhiệm của cậu... cao đến nhường nào cơ chứ? Nếu là tôi... e là...) Nếu đó là Grey, thì cậu chỉ muốn chạy trốn đi cho xong mà đùn đẩy trách nhiệm cho kẻ khác. Có thể cho rằng, hành động tự nhận lỗi về phía bản thân vừa rồi của Grey có thể xem như là giữ thanh danh cho bản thân. Cậu không muốn bản thân trở thành kẻ vô hồn, cậu không muốn thế. Nói theo cách khác, những hành động vừa rồi của Grey là vì lợi ích cá nhân. Một kẻ vô tích sự, vô dụng, vô đạo đức và bất tài. Cậu chả làm được cái quái gì cả. (Mày thì có quyền gì mà lên tiếng cơ chứ, Grey? Mày làm gì có quyền mà tự nhận lỗi về bản thân cơ chứ? Tự xem lại bản thân mình đi, mày chỉ là một tên ích kỷ vì bản thân mà thôi, hành động vừa rồi của mày... chả khác gì tự nhổ vào niềm kiêu hãnh của Eric hay sao? Đồ ngu!) Grey không thôi tự trách và nguyền rủa chính bản thân mình, chính cậu cũng chỉ là gã không ra gì, không khác Ash hơn là mấy. "Có vẻ như các người đã đồng ý rồi nhỉ? Thôi được rồi, vậy cứ như thế nhé?" Tyler đã quyết định, Arthur sẽ là kẻ chịu thay một trăm hai mươi đòn roi cho năm thành viên khác của cả đội, với tư cách là đội trưởng cả nhóm. "Ngươi là... Arthur có đúng không nhỉ? Ngươi là đội trưởng mới do kẻ tên Eric gì đó ở trong hòm quan tài gỗ đằng kia tiến cử, có đúng không? Dù sao thì, khá khen cho nhà ngươi đấy." Không biết lời nói vừa rồi của nhà vua là mang tính mỉa mai, hay nó chỉ đơn thuần là tời tán dương không có chủ ý? Kệ đi, sao chẳng được. Bây giờ vấn đề là... "Vậy... vậy... cho tôi hỏi... Eric... thì sẽ như thế... nào?" Emma rụt rè đặt câu hỏi cho lão nhà vua tóc trắng bạc phơ với gương mặt đầy vết nhăn vì tuổi già, sức yếu. "Hừm. Thế nào nhỉ? Các khanh nghĩ, chúng ta nên xử lí như thế nào với cái xác của gã Eric kia đây?" Nhà vua không hề tỏ ra vẻ tôn trọng Eric, cũng đúng thôi, ông ta là kẻ cai trị thì hà cờ gì phải để tâm đến một tên lính quèn non nớt như Eric vừa mới t·ử t·rận cơ chứ? Trong lúc các đại thần vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi của nhà vua, Jack - người đáng lẽ ra sẽ không can dự quá sâu vào vấn đề kể trên (vì ông ta là người đứng đầu trong công cuộc giải cứu nhóm ba mươi sáu người trước đó) đã trả lời dứt khoát. "Thần nghĩ... một là quăng vào rừng rồi để đám chó sói hay lũ động vật ăn thịt để chúng ngấu nghiến xác của cậu ta, hoặc là quăng đại ở một nơi nào đó để nó phân hủy theo tự nhiên, sau đó để chúng biến thành lũ skeleton bất tử. Thần nghĩ rằng, đó là cách tốt nhất." Cách xử lí quả thực rất tàn nhẫn, làm như thế với n·gười đ·ã k·huất thì khác nào... "Hả? Ông vừa nói cái quái gì?!" Ash thực tình chả hiểu ông ta nói cái gì hết. Quăng đại xác vào rừng hoặc đâu đó ư? Đùa nhau chắc? "Ngươi không nghe lão Jack vừa nói sao? Để đám thú rừng ngấu nghiến cho đến khi còn là bộ xương trơ trọi, hoặc là để nó phân hủy theo tự nhiên, chúng ta sẽ không đả động gì đến nó. Mặc kệ cái xác ấy đi. Mà dù sao thì, phương án một vẫn sẽ an toàn hơn, vì lời nguyền của vua bất tử sẽ chẳng ảnh hưởng đến quá trình tiêu thụ thức ăn từ loài khác đâu. Ta nói có đúng không nhỉ, Jack?" "Bệ hạ nói chí phải." Jack từ tốn cúi đầu tôn kính trước vị vua anh minh (có lẽ vậy) của cả vương quốc Tenboku, họ chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông đã từng xả thân cứu cả bọn lại có thể thốt ra những lười như thế. Phải chăng, lần đó chẳng qua là lão ta muốn bổ sung thêm lực lượng q·uân đ·ội đang bị thiếu sót? "Kể... kể... kẻ cả vậy... thì!" Red vẫn chưa chịu buông xui, cậu không thể chấp nhận nổi chuyện này. Chỉ ít, thì hãy mai táng cho cậu ta... "Eric." Tyler hằn giọng, dọa nạt nhằm lấn át ý chí phản kháng của chàng trai trẻ Red tóc đỏ lởm chởm tua tủa như gai nhọn đâm chồi. Đối với anh ta, những hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi của Red là tỏ vẻ bất kính với nhà vua. "Nếu cậu còn dám bất kính với nhà vua thêm lần nào nữa, đừng hòng trách tại sao hôm nay tay tôi lại phải dính máu." Lời h·ăm d·ọa đó rõ ràng là anh ta sẽ định đoạt mạng của Red, không một chút khoan nhượng. "Cơ mà... vụ ở rừng Maulborne sao rồi?" Nhà vua đổi sang chủ đề này song cũng là có chủ ý, chuyện quan trọng thế này thì làm sao mà bỏ qua. "Thưa bệ hạ, trong suốt khoảng một tháng qua thì chúng thần đã điều tra ra được một vài điểm dị thường ở rừng Maulborne - nơi bè lũ orc và orge hiện đang c·hiếm đ·óng song, thần nghĩ đây không phải là dịp hay ho để bàn. Thần chỉ muốn nói là..." Nói đoạn, Tyler tiếp tục nói đầy đủ nguyên câu mà anh ta tự cắt ngang. "Toàn bộ lũ orc, orge và những tên lord chieftain ấy... đã bị chúng thần xử sạch." Chuyện này cũng đã lẽ đương nhiên, nếu đã phát hiện ổ địch và những thứ dị thường, kết hợp với năng lực tác chiến và phối hợp của đội Tyler, y hoàn thành nhiệm vụ được giao nhanh hơn so với dự kiến ban đầu cũng là chuyện bình thường. "Trước mắt, chúng ta nên xử lí nghiêm minh đối với những tên t·ội p·hạm như thế này nhằm răn đe những kẻ dám xem thường luật pháp." Cắt ngang chủ đề về rừng Maulborne, Tyler tự ý đổi sang chủ đề hiện tại theo cách khôn khéo. Phải rồi, hẳn là h·ình p·hạt ấy dành cho nhóm của Arthur lúc này, nhưng quan trọng hơn là... họ sẽ định khi nào thi hành án phạt đây? "Ngươi nói chí phải. Nếu ngươi đã nói vậy... thì là ngay tại đây." Vừa nói, nhà vua dậm chân tại chỗ ngay dưới sàn nhà nơi mà ông ta đang ngồi trên ngai vàng cao quý. Ở đây, nghĩa là... "Bệ hạ chắc chưa ạ? Hoàng gia là nơi uy nghiêm, là bộ mặt vương quốc, xử phạt ở đây thì có hơi..." Âu Tyler tỏ vẻ khó hiểu, ngờ vực trước quyết định này của lão nhà vua già nua cũng là điều dễ hiểu, song... "Chả có vấn đề gì cả. Tiện đây, ta chỉ muốn dùng h·ình p·hạt này để răn đe những kẻ trong triều có ý định phản quốc hoặc tội t·ham n·hũng." Nhà vua trả lời trông rất bình tĩnh và đầy tự tin, có vẻ như ông ta không thực sự để tâm đến chuyện nhận được sụ thù ghét và nỗi lo bị á·m s·át hay sao? Mặc dù thế, đám đại thần cũng toát mồ hôi lạnh khi nhà vua "trực tiếp" nhắc đến những kẻ như chúng, cơ mà chỉ có ai làm thì mới dấy lên nỗi sợ hãi như thế này. "Ngoài ra, cũng sắp đến lúc ta phải chỉ đích danh người kế vị rồi..." Giọng của lão mang một chút trầm tư, suy nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu ngầm gạt bỏ những ý nghĩ ấy đi. "Người đâu, mau gọi hai tên đao phủ tới đây. Mỗi tên mang theo một cây chùy sắt không gai nhọn, mỗi cái nặng mười lăm ki-lô-gram." Tyler lập tức thay lời các đại thần và nhà vua, yêu cầu triệu tập hai tên đao phủ thường xuyên phụ trách việc tử hình công khai, mỗi tên như thế phải mang theo chùy sắt không gai nặng mười lăm ki-lô-gram tương ứng. Tất nhiên, theo lệnh của Tyler thay lời nhà vua, một tên lính canh đứng ngoài cổng nhận lệnh và đi gọi hai kẻ đao phủ. Mất khoảng hai mươi phút thì mọi chuyện mới xong xuôi. Hai gã đao phủ có ngoại hình đúng với bản chất công việc của chúng, hai kẻ này đều mang ngoại hình của một lực sĩ hạng nặng với cơ bắp cuồng cuộn, gương mặt đầu trọc dữ tợn và hung hăng như muốn nuốt chửng kẻ thù. Mỗi tên đều mang theo một đôi găng tay bằng vải để tránh bị trầy xước khi vung chùy để thi hành án từ chỉ thị của nhà vua. "Chúng thần đã đến ạ." Hai gã đao phủ bặm trợn quỳ gối và cúi đầu để tỏ vẻ nghiêm minh trước nhà vua của chúng, song lão phẩy tay rồi bảo: "Được rồi, ngẩng đầu lên đi. Không cần hành lễ lúc này đâu, tốn thì giờ lắm.". "Jack, Red. Phiền hai người các ngươi hãy gọi tên con trai thứ ngu ngốc của ta đến đây." Theo lệnh của nhà vua, Jack lập tức cúi đầu tuân lệnh, song chỉ có Jack là vẫn còn sốc trước quyết định của triều đình khi ra h·ình p·hạt đối với nhóm của Arthur, dẫu sao thì... "Thưa bệ hạ, tại sao vậy ạ?" Cũng là lẽ đương nhiên khi Jack chủ động hỏi ngược lại nhà vua, lão quân vương trả lời ngắn gọn. "Là để thằng ấy hiểu được, làm vua thì cần phải có sự tàn bạo." Vua của một nước, nếu quá hèn yếu hoặc nhu nhược, kết cục thì sẽ chả đi đến đâu. Các đại thần trong triều sẽ phản loạn, quyền lực bị phân tán tứ tan hoặc mất lòng tin từ dân chúng,... đều là những thứ tồi tệ nhất mà kẻ cai trị một nước phải đối mặt trong trường hợp tồi tệ nhất. "Nhưng chẳng phải... người kế vị ngai vàng sẽ là ngài Benrose hay sao ạ?" "Chớ lo, ta chỉ muốn dạy tên con trai thứ ngu ngốc của ta hiểu được điều đó mà thôi. Chuyện kế vị ngai vàng sẽ không thay đổi." Nhưng, trước đó thì ý của ông ta là sao khi phải quyết định ngai vàng? (Hay ý của lão là... lão muốn thấy gia phả nhà lão đấu tranh quyền lực?) Cả Jack và Tyler đều có cùng suy nghĩ như vậy, nếu lão quân vương thực sự làm thế thì dường như chuyện đấu đá quyền lực nội bộ chỉ là một trò chơi chính trị đối với lão. Không hơn cũng chẳng kém cạnh. Ở cả cái triều đình này, ai cũng biết gã hoàng tử Benrose đệ nhị là một tên khốn nạn hết thuốc chữa. Tất cả những gì hắn làm trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời là ăn chơi hưởng lạc, đi nhà chứa, t·ống t·iền, đút lót, t·ham n·hũng và vô số những thứ khác, hình ảnh của hắn trong mắt công chúng cứ thế mà ngày càng tệ đi trông thấy, nhưng lão nhà vua vẫn kiên quyết muốn gã lên làm vua. Rốt cuộc thì, tại sao lão nhà vua lại làm thế? Câu trả lời chỉ có một. Đúng thế, vì nó vui. "Vậy nên, phiền hai người nhé?" Không còn cách nào khác, họ cũng không thể nào chống lại tôn chỉ từ nhà vua ban xuống nên đành phải thực hiện mệnh lệnh. Đến khi cả Jack và Red đã rời khỏi tòa cung điện trải thảm đỏ với chùm đèn pha lê được treo lơ lửng trên trần, nhà vua lại tiếp tục cuộc trò chuyện, lần này là về những thứ liên quan đến chính trị trông thấy, bỏ ngoài tai và mắt khỏi sự hiện diện của nhóm Arthur... một sự khinh miệt trông thấy rõ. "Tyler, theo ngươi nghĩ, giữa Benrose và Georgia (nhị hoàng tử của vương quốc Tenboku đồng thời, là Georgia đệ tam. Đệ nhất là vua của vương quốc Tenboku)... ai trong số chúng xứng đáng làm vua hơn?" Dạo gần đây, dường như mối quan hệ giữa Tyler và vua của vương quốc Tenboku đang trở nên khăng khít hơn trông thấy. Rốt cuộc thì cơ sự là do đâu mà thành? "Theo thần thì... thần vẫn sẽ nghiêng về Benrose. Vốn dĩ, đó là quyết định của bệ hạ nên thần sẽ quả quyết rằng... đó là một sự lựa chọn đúng đắn." "Thế sao?" Nhà vua đáp lại câu trả lời của Tyler trong lúc anh ta vẫn đang quỳ gối và cúi đầu trước nhà vua và, cùng lúc ấy... tiếng cửa đập vang lên trông to rõ thấy. Tiếng đập cửa ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người hiện đang có mặt ở triều đình, bao gồm cả hai gã đao phủ được cử tới. Ở phía cửa, đó là Jack và Red nhưng... "Hai người... sao thế?" Ash bất giác hỏi trong một khoảng đã im lặng trước đó, cậu ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Jack và Red, cả hai đều đổ mồ hôi và biểu cảm trông có vẻ không ổn. Là chuyện gì. "Thưa... bệ hạ! Chuyện gấp lắm rồi!" Bỏ qua tính uy nghiêm và hành lễ tôn kính trước nhà vua, Red hét to tiếng trước vang vọng khắp triều đình do tiếng vọng lại. "Chuyện là... hoàng tử Benrose... đ·ã c·hết ngay trong phòng riêng của ngài rồi ạ! Còn ngài Georgia thì, đã đến đây theo mệnh lệnh ạ!" "Ngươi nói... sao... cơ?" Lão già vua nom rất ngạc nhiên, dường như chuyện này nằm ngoài suy tính của lão (do biểu cảm lão hiện ra mặt, còn thực tình thì y đang nghĩ gì thì chưa chắc nắm rõ hết toàn bộ). C·hết ư? Benrose c·hết ư? Là sao cơ chứ? Chẳng một ai hiểu gì cả. C·hết là sao? Tất cả mọi người đều đang quay mặt về phía cổng, mọi sự chú ý đang dồn về phía cổng cung điện trông thoáng chốc. Trong khi đó, Grey bất giác nhìn lên nơi nhà vua đang ngồi. Có hai kẻ mang ngoại hình dị thường, nếu xét theo tình hình hiện tại thì... đó là tên cận thần và Tyler. Sao? Chuyện... quái gì vậy? Cậu ta thấy... một nụ cười toác mồm đến tận mang tai tựa như ác quỷ, cái đầu của nó chẻ làm đôi cùng với cái đuôi gai nhọn hoắc mọc lởm chởm khắp người, những chất dịch màu trắng đặc sệt trông rất ghê tởm chảy ra từ cơ thể của chúng. Cái miệng của nó há to như những sinh vật huyền thoại, bên trong là những cái răng mọc trên vòm cổ, họng. Có vô số cái răng mọc trên ấy, cái cổ mọc ra ba cái lưỡi dài loằng ngoằng. Cái bụng phình to trông thấy, để lộ ra những chất nhầy nhụa ghởm ghiếc chảy ra từ cái miệng mọc trên đó, tựa như quỷ dữ. Máu tươi nhỏ giọt xuống, nhưng... nó không gây ra tiếng động nào cả sao? Nó là... cái quái gì vậy? (Hả?) Trong thoáng chốc, Grey nhắm rồi dụi mắt... cậu đang nằm mơ sao? Hay, đó chỉ là những ảo ảnh đơn thuần? Cậu lại ngước nhìn lần nữa, lần này thì... chả còn cái gì hết. Là... ảo ảnh sao?

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.