Hoàng Hôn Ấm Áp

Chương 1:



Ta phụng mệnh ám sát Nhiếp Chính Vương.

Vì vậy cải trang thành nha hoàn, lẻn vào phủ, bỏ nguyên một gói độc dược vào chén trà của hắn.

Hắn bưng chén trà lên nhìn một lúc, lông mày nhíu chặt, dò hỏi:

"Nàng bỏ bột năng vào đây à?"

Ta kinh ngạc: "Sao có thể!"

Nhưng khi ngẩng đầu lên, ta mới nhìn thấy nước trà đặc quánh như hồ dán.

Răng nanh đang nhe ra của ta lập tức rụt lại.

01

Ta là Tô Nhiễm.

Nữ sát thủ đứng cuối bảng xếp hạng.

Vào nghề ba năm, chưa từng có ai sống sót rời khỏi tay ta.

Chính vì ta đã lâu không có đơn hàng nào.

Mãi cho đến hôm nay, đột nhiên có người giao cho ta một nhiệm vụ ám sát.

Hắn ung dung ngồi đối diện ta, trong tay cầm theo xấp ngân phiếu dày cộp, cất tiếng:

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Ta: "?"

Đại danh gì cơ?

Ta cùng người ta quyết đấu đến ch/3t đi sống lại suốt một canh giờ, kết quả đối phương chỉ bị chút thương tích ngoài da, đó là đại danh gì?

Thôi khỏi cần nhắc lại nữa!

Ta không hề cảm thấy vui mừng, thậm chí còn cảm thấy người này đang mỉa mai ta.

Nhưng hắn ta cũng thẳng thắn, không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào vấn đề chính, ném lên bàn một bức tranh chân dung Nhiếp Chính Vương.

"Tìm cơ hội gϊếŧ hắn ta."

Ta nhìn chăm chú, buột miệng nói: "Không làm được."

"Người này là tri kỷ của ta, là bạn chơi từ thuở nhỏ."

Xạo ke!

Ta chỉ là đang nghèo rớt mồng tơi, muốn lừa thêm chút tiền thôi mà.

Ai ngờ người trước mặt lại tin thật, lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy?"

Không biết tại sao, ta lại nghe ra được sự hoang mang trong giọng nói của hắn.

Thế là ta lập tức gọi hắn ta lại, ra vẻ khó xử mở miệng:

"Thêm tiền, thêm tiền là có thể làm!"

2

Ta thành công lẻn vào Nhiếp Chính Vương phủ.

Trở thành một nha hoàn quét dọn.

Ban ngày, ta múa cây chổi vun vút như gió.

Quản gia còn khen ta là một hạt giống tốt.

Ban đêm, ta ngồi xổm trên tường để làm quen với địa hình.

Luôn chuẩn bị cho một đòn chí mạng.

Ta đã quan sát rất lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc hắn ta ở một mình.

Thế là mang theo dụng cụ, nhảy vào từ khung cửa sổ đang hé mở.

Sau đó... bị mắc kẹt ngay ở đó.

Ch/3t tiệt.

Đồ ăn trong phủ ngon quá, quên mất việc kiểm soát cân nặng rồi.

Ta sợ hãi nhìn về phía trước, Nhiếp Chính Vương vẫn không ngẩng đầu lên, có vẻ như không phát hiện ra ta.

Từ góc độ này, ta chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm tinh xảo và rõ nét của hắn, cùng với khóe miệng đang không ngừng giật giật cố gắng kìm nén.

Ta nghiêm túc suy nghĩ một lúc, phỏng chừng là nội dung trên tờ giấy quá mức hoang đường.

Thế là nhịn đau ở chỗ bị kẹt, lại cố gắng nhích người vào trong.

Kết quả thanh gỗ chống cửa sổ bị lỏng ra, rơi bộp xuống người ta.

Đau đến mức ta kêu lên một tiếng "Á".

Lần này thì muốn hắn không chú ý cũng khó.

Cuối cùng, Nhiếp Chính Vương cũng buông quyển sách xuống, đôi mắt đen như mực nhìn ta chằm chằm một lúc, lạnh lùng nói:

"Tên trộm?"

Ta ngây người ra, dưới ánh mắt của hắn, ta do dự gật gật đầu.

Hắn ân cần nói: "Bây giờ ta còn chưa muốn nghỉ ngơi, ngươi lát nữa hãy đến."

Ta ngẩn người vài giây, rất biết điều mà thuận nước đẩy thuyền:

"Được."

Sau đó khệ nệ bò ra ngoài.

Ai ngờ không động thì thôi, vừa động một cái, ám khí giấu trong người đều rơi hết ra ngoài.

Loảng xoảng một trận.

Ta luống cuống tay chân vơ vét trên không trung hai cái.

Cuối cùng ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Nếu ta nói, đây là quà gặp mặt ta tặng ngươi, ngươi có tin không?"

03

Hắn không tin.

Không chỉ vậy, còn ra hiệu cho người bên cạnh túm ta từ cửa sổ xuống.

Tốc độ nhanh đến mức ta không kịp phản ứng.

Ta nhìn hắc y nhân trước mặt, nuốt nước bọt.

Đây chính là ám vệ trong truyền thuyết sao?

Sao lại có cảm giác quen mắt thế nhỉ.

Đang lúc ta còn đang ngẩn người, Nhiếp Chính Vương sải bước đi đến trước mặt ta, giật mặt nạ của ta xuống.

Chúng ta lại một lần nữa im lặng nhìn nhau.

Ánh mắt ta đảo đi chỗ khác.

Ánh mắt hắn kiên định.

Dần dần, ta thấy gương mặt như ngọc của hắn hiện lên một màu đỏ ửng, lan đến tận mang tai.

Ta run rẩy: "Ngươi..."

Ám vệ nghe thấy vậy, lập tức vặn tay ấn ta xuống đất:

"Ngươi dám hạ độc?"

Ta: "..."

Một câu nói đánh thức người trong mộng.

Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ đến việc hạ độc nhỉ?

Còn chưa kịp mở miệng biện hộ, Nhiếp Chính Vương đã phất tay:

"Cửa sổ đóng kín nên ta hơi ngột ngạt thôi."

Hắn thấy đối phương vẫn đứng im với vẻ mặt cảnh giác, lại nhìn ta hai cái, đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân:

"Nhìn tướng mạo nàng không giống người xấu."

Ám vệ trợn mắt, chỉ vào đống dụng cụ gây án trên đất, ý tứ quá rõ ràng.

Ai ngờ Nhiếp Chính Vương lại nhắm mắt làm ngơ:

"Vậy thì sao, ta đây không phải vẫn chưa c.h.ế.t sao."

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Uy danh của Nhiếp Chính Vương vang xa.

Sao chưa từng nghe ai nói hắn ta có chút vấn đề về đầu óc nhỉ?