Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khuấy Động Đa Nguyên Campione
Thật tốt khi chị ấy rời đi, A Nhi nghĩ thầm như vậy lúc dõi theo thân ảnh yểu điệu kia lao v·út như mũi tên qua đám người.
Mặc dù có một chút cảm thấy hèn hạ khi giả vờ bật khóc để cầu sự thương hại từ người khác... nhưng cảm xúc đau lòng khi mất mát một vật quý giá của A Nhi là thật sự. Vị hoàng tử cần Cristina tránh đi thật xa, nên đã đánh lạc hướng chú ý của cô nàng, bởi trận chiến tiếp theo sẽ không phải là lĩnh vực một con người bình thường có thể can dự.
A Nhi cảm giác được cơ thể và tinh thần mình không ngừng sôi sục, chú lực trong cơ thể như muốn căng tràn đến từng mao mạch nhỏ nhất, trái tim thì đập thình thịch thình thịch liên hồi như trống giã, toàn thân trên dưới nổi da gà như bị một con thú dữ dùng ánh mắt sòng sọc trừng lấy.
Tuy không biết việc chẳng lành gì sẽ xảy đến tiếp theo, nhưng theo bản năng, A Nhi để mặc cho sức mạnh trong cơ thể mình hoành hành như chúng muốn. Cùng lúc đó tinh thần cậu bé tập trung tột độ, sử dụng mọi giác quan để cảm nhận môi trường chung quanh.
Nhiệt độ bỗng chốc dâng cao, nó đạt mốc 40 độ C chỉ trong vài giây và không có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này, đến những người chung quanh cũng cảm nhận được sự bất thường, những người cực nhanh nhạy đã cảm nhận được tính hiệu nguy hiểm và nhanh chân chạy trước, những người không hiểu việc gì cũng bắt đầu rời đi nhanh do nhiệt độ quá gây gắt.
Như thể còn chưa đủ tồi tệ— mọi thứ trong bán kính 5 mét chung quanh A Nhi bắt đầu b·ốc c·háy. Bây giờ đến cả những kẻ đần độn nhất cũng cảm giác được sự chẳng lành. Mọi người chung quanh bắt đầu hoảng loạn.
- CÓ CHÁY Ở ĐÂY!!
- Ôi Thánh Thần ơi!
- Nóng quá! Nóng quá!
- Mau chạy đi! Và hãy gọi c·ứu h·ỏa.
A Nhi nhìn cảnh tượng thay đổi trước mắt mà đứng lặng, em ấy biết mọi việc đang xảy ra điều do bản thân mình. Hay nói đúng hơn là do thứ sức mạnh bị nguyền rủa ẩn sâu bên trong cậu—— Quyền năng mất kiểm soát của Thần Lửa.
A Nhi không thể giúp bọn họ được gì cả... Vì bản thân đứa bé còn chẳng thể tự làm chủ được chính mình.
Ngay lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối đen như mực.
Những cơn gió không biết từ đâu ngay sau đó rít lên từng tiếng Uuu...uu... nghe ghê gợn, gợi cho người ta về những cơn ám ảnh tồi tệ nhất.
Thế rồi— đám mây đen mở cái miệng to lớn của nó, từng luồng khí xoáy xoắn vào bên trong như con cự thú lao ra vồ lấy con mồi.
Một cơn lốc với đường kính 10 mét lao xuống và cuốn hết mọi thứ trên con đại lộ lên không trung với tốc độ chóng mặt.
- Làm ơn!! Xin bảo vệ A Nhi!
Như một miếng giẻ rách, đứa bé bị cái máy xay vòi rồng cuốn lên quay vòng. Tầm nhìn của A Nhi tối đen do không thể mở mắt, liên tục có những vật gì đó va vào người với tốc độ kinh khủng.
- Á—y da!
Đứa nhỏ cố gắng chịu đựng từng cơn đau đớn, cố gắng co người lại phòng ngự và giảm phạm vi để không cho dị vật tiếp xúc nhiều nhất có thể, đây chỉ là bản năng tự vệ, mặc dù nhỏ nhoi cũng đã là một nỗ lực phi thường của đứa trẻ yếu đuối.
Nếu là một con người bình thường, người đó sẽ c·hết ngay sau khi bị hất văng từ độ cao hàng trăm mét.
- "Sẽ không sao đâu!... Lala nói A Nhi rất mạnh...Nên là... Sẽ ổn thôi!"
Bằng quyết tâm phải sống mãnh liệt, cặp mắt đóng kính của sát thần nhỏ ngay lúc này chợt mở bừng ra, lộ ra cặp đồng tử đang phát ra ánh hoàng kim rực rỡ.
Phải dùng ngôn từ gì để diễn tả đôi mắt A Nhi bây giờ đâu?
Có lẽ chỉ có "Như vầng dương rực rỡ" mới có thể đánh đồng.
- Tia sáng đầu tiên bắt đầu chia cắt màn đêm, báo hiệu sứ giả thiên đàng đến từ phương đông. Ở đây— ta cầu xin thần tướng hiện ra...
- ... A... Đau quá!
Như con thú bị bỏ đói lâu ngày thoát khỏi cái lồng giam của nó, ngọn lửa vàng rực bốc lên từ tay phải A Nhi bắt đầu ngấu nghiến món thịt non mềm.
Chẳng mấy chốc, thứ đó đã ăn sạch một bàn tay.
Không khí chung quanh bị đốt nóng và giản nở, đến mức mà ánh sáng dường như bị bẻ cong và dập dờp vì dòng đối lưu.
Cảnh tượng cứ như hiệu ứng một cánh cổng đến thế giới khác đang mở ra mà mấy bộ phim viễn tưởng vẫn hay dùng vậy.
Nhưng bất ngờ là— thứ đó, một bàn tay quỷ đỏ rực thực sự xuất hiện, nó xuyên qua "cánh cổng" cứ như một con cá xuyên qua màn nước, mặc dù kích thước của nó có thể so sánh bằng cả một chiếc ô tô.
Càng trùng hợp hơn khi bàn tay quỷ cũng là bên phải.
Nó mở ra năm ngón tay gân guốc thô kệch cùng móng vuốt đen xì. Bàn tay quỷ chột A Nhi vào lòng rồi phi thẳng lên bầu trời mây đen vần vũ.
Qua kẻ hở bàn tay đang nắm lại, A Nhi kinh hãi đối mặt một cái đã ở trên đây quan sát thật lâu, tồn tại kỳ dị.
- Ngài...là thần sao?
- Hừ— đương nhiên, chuẩn bị đi c·hết sao. Ngu Giả con rơi. Giết ngươi chính là Thần Gió."
Đó là một vị thần với thân hình uy nghi vạm vỡ, đang cưỡi trên lưng một con ngựa đen tuyền, ông ta trông hệt như một vị tướng quân khi đang mặc một bộ chiến giáp cổ xưa, một tay cầm xà mâu sáng lóa. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là... ông ta hoàn toàn—— KHÔNG CÓ ĐẦU.
- A Nhi, không muốn c·hết.
Campione đáp lại một cách kiên quyết.
Mặc dù cả thân hình đang run lên cầm cập vì sợ hãi, cậu bé vẫn khẳng định chắc chắn ý định làm chủ vận mệnh của mình.
- Ha? Cái đó ngươi không thể quyết định. Vì hôm nay ta chắc chắn lấy mạng mi bằng lưỡi mâu này...
- Chờ đã—— A Nhi không quen ngài, tại sao muốn g·iết ta?
- Thật ngây thơ. Nhưng xem như phát lòng từ bi, ta sẽ nói cho ngươi biết...
- ... Nhớ cho kỹ! Không cần thiết cái gì thù hận đáng nói. Tồn tại của thần và sát thần vốn là quan hệ tử địch. Ta khẳng định điều đó!
- Chỉ cần hai bên vừa chạm mặt, liền có thể mặc cho sát ý sôi trào lập tức lao vào nhau thỏa thích chém g·iết. Cũng giống như bây giờ ta đây, cả khí huyết lẫn thần hồn đều cuồn cuộn bão nổi...
'Đây là cái gì dã thú sinh tồn khắc nghiệt chương trình phóng sự sao' đứa bé gương mặt đanh lại không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm ông ta như vừa phát hiện sinh vật lạ kèm theo một chút... vẻ thương hại?
Không khí yên ắng một lúc lâu, đến khi thần gió cảm thấy bị xúc phạm muốn cưỡi ngựa xông tới, đứa bé chậm rãi bật lời.
- Thật tệ hại, chỉ có người điên cùng dã thú mới làm vậy. A Nhi là trẻ ngoan, mới không tự dưng đánh nhau đâu.
- Hừ... Đừng nói điêu. Ta thấy rõ ràng, chiến khí cùng nhiệt huyết của ngươi đã xao động rồi.
- "Đây là phản ứng bình thường khi con người gặp nguy hiểm" Lala đã nói vậy đó...
Không để vị thần phản bác, cậu bé tiếp tục.
- ... Thầy ta cũng từng nói "Mọi sự việc xảy ra trên đời tất có nguyên nhân của nó" nên là... Ngài đang giấu đi cái gì đó quan trọng sao?... Như là "Lý do nhất định phải cùng A Nhi tử đấu" chẳng hạn...
- A Nhi cảm giác như vậy!!
- ... Phiền phức!
Không trung ngọn gió bỗng chốc càng cuồng bạo.
Đó là trong cơ thể vị thần hỗn hợp sát khí mà ra màu xám đen thần lực.
Gió cuốn đem chung quanh thổi tan, kể cả người vật trên đất hay không trung đám mây, thần gió thật sự có nguồn lực lượng mạnh mẽ siêu thường.
Nhìn vị thần chỉ đứng đó bất động, nhưng cách kẻ hở A Nhi cảm giác gợn tóc gáy, nhịp tim loạn động như muốn nổ tung.
- "Sẽ c·hết!"- Đây là trực giác đang điên cuồng cảnh báo.
Bất ngờ.
Thần gió cùng con ngựa ông ta biến mất.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình to lớn đó đã xuất hiện xuất hiện trước mắt cậu. Mũi mâu trên tay ông ta lập tức đâm vào kẽ hở giữa các ngón tay quỷ. Mà mục tiêu của nó chính là cuốn họng đứa trẻ.
- Hộc... hộc...- A Nhi thở gấp, giật mình nhìn lưỡi kim loại uốn lượn nhọn hoắt cách mình chỉ tí ti, mồ hôi lạnh chảy xuống má liên tục.
Cậu bé đã may mắn né được trong đường tơ kẽ tóc...
Nhưng cái cảm giác nguy hiểm trong lòng vẫn không thuyên giảm, ngược lại lại khi nhìn thấy dòng khí màu đen đang điên cuồng vặn xoắn trên ngọn mâu kia.
A Nhi tựa như lờ mờ nhìn thấy được cõi c·hết.
*Bùumm!*
Thần lực không cần tiền tuôn ra như thác nước Victoria. Nó bùng nổ bên trong bàn tay quỷ với áp suất cực mạnh như quả bom với sức nổ lên đến 20 tấn TNT.
Sóng xung kích sau đó thậm chí phá vỡ tường âm thanh và lan xa đến cả trăm mét, không khí bị giãn nở tạo ra một khối cầu trong suốt khổng lồ ngay trên bầu trời Quận Trung Tâm Tài Chính Napoli.
Và tất cả chỉ diễn ra chưa được vài giây khi cuộc đối thoại kết thúc.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.