KỲ NỮ ĐI TÂY VỰC
1.1
Chương 1: Đặt tiền cưới vào phủ tướng quân
Ta là con gái nhà thương nhân.
Ngoài tiền ra, chỉ có nhan sắc, không có ưu thế gì khác.
Hai năm trước, ta từ Giang Châu phú quý, xa giá đến Trường An, vào phủ tướng quân nhà họ Tần.
Ba đời công huân, dòng dõi quý tộc.
Nghèo đến mức, phải bán con trai.
Phu quân của ta, Tần Tấn, là người con trai thứ bảy được kỳ vọng nhất trong phủ tướng quân.
Đêm tân hôn, hắn không thèm vén khăn voan đỏ.
"Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, giờ ta sẽ từ biệt mẫu thân, đi biên cương xa xôi, ngươi ở phủ tướng quân tự lo liệu đi."
Hắn nói với tân nương tử của mình xong liền quay lưng rời đi.
Hắn nhất định cảm thấy bản thân đường đường là đại tướng quân, vì sáu mươi vạn lượng bạc mà cưới một nữ thương nhân là rất nhục nhã.
Nhưng hắn không có cách nào với tất cả mọi người.
Chỉ có thể hạ nhục ta.
Sau đó có nha hoàn trong phủ đến báo.
"Lão phu nhân truyền lời, ngày mai ngươi không cần dâng trà cho bà, tự đi từ đường bái lạy tổ tiên đi."
"Lão phu nhân còn nói, tân nương xa giá đến đây cần nghỉ ngơi nhiều, chuyện trong nhà không cần bận tâm."
Nha hoàn của ta, Kim Chi, suýt nhảy dựng lên, "Quá đáng quá!"
Nàng xắn tay áo lên, "Tiểu thư, bà mẹ chồng kia của người lấy sáu mươi vạn lượng bạc mà không ưa người, quyền quản gia cũng không chịu buông, tướng quân đêm tân hôn đã biến mất không dấu vết, để ta đi gặp lão phu nhân, ta phải lý luận một phen."
Ta giật khăn voan đỏ, đầu đầy trang sức lấp lánh dưới ánh nến rực rỡ.
Ta kéo Kim Chi sắp đi đánh nhau lại, an ủi.
"Kim Chi, bình tĩnh nào."
"Thực ra đây là điều tốt, không phải dâng trà mẹ chồng, không phải quản lý việc nhà, còn không phải hầu hạ phu quân, thiên hạ này làm gì có tân nương nào nhàn nhã như ta chứ."
Ta cố ý nói lớn tiếng.
Muốn chế giễu ta?
Cầu còn không được.
Dù sao của hồi môn của ta rất nhiều, ăn mặc không lo.
"Tân nương gấp cái gì, ta chưa nói xong mà."
Nha hoàn truyền lời đứng ở cửa khách khí nói, "Gần đây phủ không xoay xở được, sau này ăn mặc dùng dằn của phủ, phu nhân cứ lo trước đi. Nhà họ Tần có bảy phòng, tổng cộng một trăm ba mươi hai miệng ăn, phu nhân phải hậu đãi đấy."
Cái gì?
Đánh chủ ý vào của hồi môn của ta!?
Ta lập tức đứng dậy, "Kim Chi, mười con d.a.o bếp ta mang theo của hồi môn, đem hết ra đây cho ta."
"Tiểu thư, bình tĩnh, đây là phủ Tần tướng quân." Lần này đổi lại Kim Chi kéo ta lại.
Nha hoàn ngoài cửa nói tiếp, "Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, sau này chúng ta là người một nhà, tiền bạc không phân biệt, mai ta sẽ đến lấy bạc cho tháng sau."
Ta kiếp trước đào mộ người, kiếp này cùng các ngươi làm người một nhà!
Chưa đợi ta đồng ý, nha hoàn kia hừ lạnh một tiếng rồi đi.
"Không được, ta vẫn phải lấy d.a.o bếp ra, sáng mai sẽ cần dùng."
"Thôi." Ta ngăn Kim Chi lại, "Ngươi nói đúng, đây là phủ Tần tướng quân."
Kim Chi hít một hơi sâu, "Tiểu thư, những ngày tháng sau này, e là không dễ dàng."
"Hừ, sợ gì chứ?"
Ta phất tay áo dài viền kim tuyến, cầm bình rượu trong tay uống cạn.
Trước khi đến đây, ta cũng mong ngóng phu quân phong độ tao nhã trong truyền thuyết.
Giờ đây, lòng ta đã lạnh.
Không sao, lần này đến Trường An, ta không chỉ để lấy chồng.
"Nhớ kỹ - phụ nữ độc lập, thì trời cao biển rộng!"