KỲ NỮ ĐI TÂY VỰC

6



Chương 6: Thừa dịp ta mang thai, muốn gi//ết ta

"Nàng không muốn nói gì sao?"

Tần Tấn thấy ta im lặng hồi lâu, ánh mắt trực diện nhìn ta.

Ta thầm cười nhạt.

Ta không phải không muốn nói, mà là sợ nói thật sẽ làm tổn thương ngươi, nói dối lại tự làm mình ghê tởm.

"Thôi được."

Tần Tấn lộ vẻ đau lòng, "Ta biết nàng vì xuất thân thấp kém mà tự ti, lòng tự tôn cao. Những điều này nàng không nói, ta đều hiểu."

Không, ngươi không hiểu.

Ta xoa xoa trán, thở dài khẽ.

"Đừng buồn nữa." Tần Tấn hạ giọng dịu dàng.

Hắn ngồi xuống bên giường ta, bất ngờ nắm lấy tay ta, lúc ấy, ta không tự nhiên mà muốn rút tay lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn.

"Thực ra, ta biết nàng là một nữ tử rất tốt, cũng là một thê tử rất xuất sắc. Gia đình giao vào tay nàng, sẽ được quản lý tốt."

Tần Tấn với vẻ nghiêm nghị, chân thành nói chuyện với ta, "Ta cũng biết mẫu thân không quý mến nàng, nàng vào nhà họ Tần đã chịu nhiều ấm ức."

Xem kìa.

Nhiều nữ nhân cứ tưởng nam nhân không hiểu, thực ra nam nhân hiểu hết, nhiều việc không phải họ không thấy, mà là chọn cách không thấy.

Người không hiểu, chỉ là nữ nhân mà thôi.

Ta không kiềm chế được mà hỏi, "Đã hiểu hết như vậy, tại sao ngươi lại giữ im lặng? Đã chọn giữ im lặng, tại sao tối nay lại nói những lời này với ta?"

Tần Tấn hạ bớt phòng bị.

"Ban đầu ta không hiểu rõ về nàng, có phần kháng cự. Sau dần dần phát hiện nàng rất tốt, thực sự đáng kính.

Còn về phần quận chúa, cái tốt của nàng quá bề ngoài, thân phận quả thật cao quý, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mạnh mẽ, nếu nói về khả năng lâu dài quản lý gia đình..."

Tần Tấn cười khổ, "Nàng không có khả năng đưa gia đình phát triển phồn thịnh."

Nói xong hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm, "Với tài kinh doanh của nàng, cộng thêm danh tiếng và công lao của ta, ta tin rằng chúng ta sẽ ở Trường An đầy quyền quý này, cùng nhau làm nên sự nghiệp lớn."

Ta lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, ý hắn là:

Dù chúng ta kết thành phu thê, nhưng ta vẫn coi nàng là người ngoài, sau đó phát hiện nàng rất hữu dụng.

Nếu đổi một nữ nhân khác, giá trị của người đó không bù đắp được chi phí phải bỏ ra, và những gì mất đi.

Vì vậy, sau khi cân nhắc lợi hại, chúng ta hợp tác sống chung vẫn là thích hợp nhất.

Ta hít một hơi lạnh, phải thừa nhận hắn nói có lý, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng buồn bã.

"Tướng quân."

Khi ta đang im lặng, bên ngoài có tỳ nữ gọi, "Quận chúa nói nàng cảm thấy không khỏe, muốn mời ngài qua xem."

Tần Tấn trầm giọng, "Phu nhân có bệnh, ta phải ở bên nàng cả đêm. Ngươi gọi một vị đại phu qua đó, sắp xếp thêm vài tỳ nữ chăm sóc quận chúa cho tốt."

Hắn từ chối quận chúa.

Rất kiên quyết.

Hắn quay sang nhìn ta, an ủi, "Lão phu nhân rất quý nàng ấy, để nàng ở Trường An chơi vài ngày, dù sao nàng cũng đã cứu mạng ta. Sau đó sẽ tìm cơ hội đưa nàng về biên thùy, để phu nhân yên lòng."

Nói rồi, hắn vỗ vỗ tay ta.

Ta hơi ngạc nhiên, thư hòa ly đã viết xong, còn chưa kịp sử dụng, hắn đã... quay đầu là bờ?

Nhanh chóng và quyết đoán như vậy.

Biết sớm cãi nhau một trận hiệu quả thế này, ta đã sớm nên cầm d.a.o vào thư phòng hắn để bàn chuyện.

Trong hai tháng tiếp theo, Tần Tấn đối xử với ta thật tốt.

Trước tiên, ở phòng lão phu nhân cãi nhau một trận, giành lại quyền quản gia cho ta.

Rồi lại cãi nhau với mấy vị ca ca, ám chỉ họ quản lý vợ con mình cho tốt, đừng quấy rầy ta.

Sau đó gọi mấy vị quản sự đến trước mặt trách mắng vài câu, bây giờ toàn bộ phủ tướng quân trên dưới đều nghe lời ta.

Sự thay đổi lớn này, khiến cuộc sống của ta ở nhà chồng thoải mái hơn rất nhiều.

Thực ra, khi phu quân hoàn toàn đứng về phía mình, việc quản gia cũng không quá khó; các mối quan hệ trong gia đình, cũng không còn phức tạp như vậy.