KỲ NỮ ĐI TÂY VỰC
8.2
"Để ta nói thật cho người nghe."
Ta đứng ở hành lang nhìn trò cười, "Sau khi ta gả vào phủ Tần, việc đầu tiên ta được yêu cầu làm chính là cải tạo lại căn nhà được hoàng thượng ban tặng này. Vậy nên người nên hỏi lão phu nhân, trong căn nhà này, còn bao nhiêu thứ mà Dương Thiến ta không thể dỡ bỏ. Hahaha."
Lão phu nhân sắc mặt tái mét.
Bà ta tính toán đủ đường, chỉ là không tính đến việc — ta dám giữ con mà không giữ cha!
Vậy nên giờ bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ta, phá tan tành Tần phủ.
Tất nhiên, việc cải tạo nhà ở cũng chỉ là sửa chữa, móng nhà, cột trụ, đá xây dựng và những khung cơ bản vẫn được giữ nguyên.
Những vật dụng và đồ đạc mà họ không nỡ bỏ cũng đều giữ lại.
Nhưng việc phá dỡ cũng không phải dễ dàng như vậy...
Đại tẩu ngồi trước nhà thờ tổ vừa khóc vừa la.
"Trời ơi, Dương Thiến ngươi thật là tàn ác, ngay cả mái nhà thờ tổ ngươi cũng dám dỡ. Bên trong thờ phụng tổ tiên nhà họ Tần đấy."
"Là tổ tiên của nhà ngươi, đâu phải của nhà ta." Lúc dỡ mái nhà thờ tổ, ta đặc biệt đến xem, "Ta chỉ lấy lại ngói của mình thôi, có gì sai?"
Nhớ lại lúc đó ta đã khúm núm thương lượng với đại tẩu rằng không cần thay ngói mới, chút phân chim cũng không ảnh hưởng gì.
Nàng ta lại trước mặt bao nhiêu người mắng ta bất kính với tổ tiên.
Bây giờ, ta đến xem, cái nghiệp nàng ta tạo ra, nàng ta sẽ thu dọn thế nào?
"Khóc cái gì mà khóc?" Một tiếng quát giận dữ vang lên, Tần Tấn cuối cùng cũng chịu giải quyết xong việc ngoài về nhà.
"Đệ à, nhìn xem vợ đệ kìa, đây là muốn làm phản đấy." Đại tẩu như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Tần Tấn nắm chặt tay, nhìn thấy rõ sự giận dữ, nhưng vẫn dịu giọng.
"Đừng làm loạn, đưa hưu thư lại đây đi, đó chẳng qua là ta làm vui lòng người già viết bừa. Lão phu nhân hồ đồ, bà ấy quả thật không ưa thương nhân, nhưng nàng đã mang thai con của ta, làm sao ta có thể bỏ cả mẹ của con ta được?"
Ta bỗng cảm thấy, Tần Tấn này vẫn thông minh hơn lão phu nhân một chút.
Tưởng rằng hắn mượn tay lão phu nhân đưa hưu thư cho ta, là không có mặt mũi gặp ta, trốn tránh chất vấn.
Giờ xem ra, là để dành nước cờ này.
Vậy nên, giờ trước mặt ta có hai con đường:
Một là cầm hưu thư mà rời đi, mất quyền quý, làm thương nhân cả đời;
Con đường còn lại là giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa hưu thư lại cho hắn, ta vẫn là phu nhân tướng quân cao quý.
Ta nhẹ nhàng cười, ghé sát tai hắn nói.
"Đừng dùng việc mang thai để tính toán một nữ nhân yếu đuối, như vậy các ngươi sẽ mất nhân tính; càng không nên dùng việc mang thai để tính toán một nữ nhân yếu đuối có tiền, bởi vì như vậy các ngươi sẽ mất đi một cuộc sống xa hoa sau này."
Nói xong, ta phủi tay quay người, hét lớn, "Tiếp tục dỡ!"
Sau lưng là tiếng hít thở nặng nề của Tần Tấn, và tiếng than khóc của đại tẩu.
Còn ta chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.